Uất Tử Khiêm trên người vận đồ của binh sĩ, đứng thập thò ở ngoài cửa. Hắn dùng ngón tay lén hất tấm vải che cửa lên, mắt liếc vào bên trong. Hắn không nhìn thấy Tiểu Khuynh, chỉ nhìn được những người ngồi bên đối diện nàng. Đám người trong trướng đang mải bàn bạc việc quân nên nhất thời không chú ý đến hắn. Tầm mắt Uất Tử Khiêm lia qua một lượt đám tướng quân, chun mũi bất mãn. Đám người này nhìn xấu như vậy, quả thật là không bằng một cái móng chân của Tiểu Khuynh. Tầm mắt hắn di chuyển qua một người, bất chợt sững lại. Ngay lập tức, Uất Tử Khiêm cau mày, nheo mắt lại.
Đúng lúc này, vai hắn đột nhiên bị người nắm chặt, Uất Tử Khiêm giật mình, quay đầu nhìn ra, liền đối diện với vẻ mặt khó hiểu của binh sĩ đứng canh cửa cùng. Binh sĩ kia ngờ vực nhìn hắn, hỏi:
“Vị huynh đệ này, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Uất Tử Khiêm lúng túng không biết đáp sao, hắn âm thầm nuốt nước bọt, hai mắt đảo tứ tung. Bất ngờ, trong óc hắn chợt nảy ra một ý, Uất Tử Khiêm nhắm mắt nói bừa:
“Ta… ta… ta đang ngắm Tiểu Tướng quân!”
Trong quân doanh, Tiểu Khuynh là người “thấp bé nhẹ cân” so với các tướng quân khác, nên các binh sĩ liền gọi nàng là Tiểu Tướng quân. Nghe Uất Tử Khiêm nhắm mắt nói đại vậy, binh sĩ kia ngược lại không tỏ chút cảm xúc gì, hắn gật gật đầu, phất phất tay đáp:
“Được rồi, ngươi cứ tiếp tục việc của mình đi!”
Uất Tử Khiêm trợn mắt ngó lom lom cái binh sĩ kia, phải đến lúc người kia đưa mắt sang nhìn tỏ vẻ khó hiểu thì hắn với vội vàng quay đi, tiếp tục vén cửa lều lên nhìn trộm.
Tiểu Khuynh lúc này đã nắm được bí mật của quân đội Tần Nguyệt, nên hầu như suốt buổi họp, nàng chỉ toàn nghĩ các chiến lược để chống lại địch quân, hoàn toàn không để những lời mọi người nói vào tai. Hách Liên Phách Thiên cau mày nhìn nàng, lên tiếng cắt đứt sợi dây tư tưởng của nàng:
“Nhan Tử Khuynh!”
Tiểu Khuynh hơi giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã hồi thần lại, đưa mắt nhìn Hách Liên Phách Thiên, bình tĩnh hỏi:
“Vương gia có gì cần chỉ giáo?”
Hách Liên Phách Thiên lườm nàng một cái, đặt cuốn bản đồ lên trước mặt nàng:
“Đây là toàn bộ chiến lược của quân ta!”
Tiểu Khuynh kinh ngạc nhìn cuốn bản đồ trong tay, nhưng chỉ trong chốc lát, sắc mặt nàng đã sầm lại, hơi lạnh tỏa ra kinh người. Những chiến lược này của đội quân Hách Liên, hoàn toàn nằm trong vòng tính toán của Tần Nguyệt! Rốt cuộc thì Tần Nguyệt quốc làm cách nào để tính toán chuẩn xác như vậy? Là trong quân Hách Liên có gián điệp hay trong quân đội Tần Nguyệt có cao nhân tương trợ?
Tiểu Khuynh âm thầm, dùng đôi mắt lạnh lùng quét qua khuôn mặt của từng người trong trướng. Nghi ngờ đồng minh của mình trong thời cuộc này thật sự không tốt, nhưng nàng thật sự không thể ngăn lại sự hoài nghi của mình. Trong số những người có mặt ở doanh trướng này, chắc chắn có kẻ là gián điệp!
Cổ tướng quân thấy nàng trầm mặc lâu như vậy, liền lên tiếng:
“Theo quân hồi báo về, phía Tần Nguyệt đã điều động thêm mười vạn binh nữa đến tiếp viện, vị chi lúc này tổng quân số Tần Nguyệt đã đến hơn hai mươi vạn, gấp hai lần quân số của chúng ta!”
Đầu Tiểu Khuynh lập tức ngẩng phắt lên, nàng nheo mắt hỏi:
“Tại sao bên quân ta lại ít như vậy?”
Hách Liên Phách Thiên liếc nàng một cái, lẳng lặng đáp:
“Là do bổn vương sơ suất, nên dẫn đến sai lầm! Trong trận đánh trước đó, quân số tổn hại đến trên năm vạn!”
Tiểu Khuynh lặng người đi mất một lúc, nhưng rồi nàng cụp mắt, lại im lặng ngồi xuống. Không khí trong trướng dường như đông lại thành tảng, ai cũng đều cảm thấy có chút hít thở không thông. Tiểu Khuynh vẻ mặt nhàn nhạt, nơi đáy mắt một mảnh lạnh băng. Bất chợt, thanh âm nàng lành lạnh vang lên trong không khí:
“Thỉnh vương gia hạ lệnh cấp tốc đốc thúc binh sĩ trong doanh chuẩn bị, chúng ta sẽ đón đầu quân địch trong trận đánh sắp tới!”
Tất cả mọi người trong trướng đều đồng loạt húp khí lạnh, ai nấy mắt mở trừng trừng, tràn ngập khó tin nhìn nàng, nhưng Tiểu Khuynh vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng như trước. Trong một góc nhỏ, có một người trên môi âm thầm nở nụ cười tính toán…
Khu rừng cách không xa doanh trại Hách Liên quân, trong đêm khuya yên tĩnh không một bóng sao này khiến người ta có cảm giác quỷ dị không nói thành lời.
“Thế nào rồi?” Một bóng đen toàn thân trùm kín, trên mặt chỉ lộ ra một đôi con ngươi xanh lam như bích ngọc, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng yêu dị quang mang.
“Hồi bẩm chủ nhân, bên quân Hách Liên đã quyết định sẽ tiến quân, thời gian dự tính là vào ngày mười lăm tháng sau, chúng sẽ đón đầu quân ta ở tại Thương Hà Pha!” Một người toàn thân vận y phục đen cung kính đáp lời.
“Thương Hà Pha? Nơi đó địa thế hiểm trở, một bên là vách núi, không xa lại là vực sâu, đám người Tần Nguyệt này đang nghĩ đâm đầu vào chỗ chết hay sao?” Thân ảnh bí mật kia nghi ngờ hỏi.
“Thứ cho thuộc hạ bất tài không thể giải đáp được, đây là bí mật mà chỉ có Hách Liên Phách Thiên và Tiểu Tướng quân biết!”
“Tiểu Tướng quân?” Mày rậm người kia hơi co lại.
“Đúng vậy! Hắn chính là người đã bày mưu tính kế cho quân Hách Liên đánh bại đại quân Bắc Hãn!”
Trong đôi mắt xanh của kẻ kia thoáng qua một tia sát ý. Trong quân đội Hách Liên từ lúc nào lại xuất hiện một nhân vật cường hãn như vậy? Thân ảnh quỷ dị nọ trầm ngâm một lúc, rồi nói:
“Tiếp tục theo dõi, nhớ chú ý sát sao động tĩnh của tên tiểu tướng đó!”
“Vâng!”
Thân ảnh quỷ dị kia xoay người, nhanh chóng khuất vào rừng cây tối đen phía sau, còn thân ảnh hắc y nhân cũng nhanh chóng quay trở về. Nhưng hắn còn chưa kịp đặt chân ra khỏi rừng cây, trên cổ chợt truyền đến một tầng lạnh lẽo. Hắc y nhân toàn thân căng cứng, trên trán mồ hôi nhỏ xuống từng giọt. Ánh bạc từ thanh kiếm hắt lên mặt hắn một vệt dài. Ánh trăng từ từ ló ra khỏi bụi cây, chiếu sáng mặt đất. Hắc y nhân kinh hoàng quay đầu lại, đối diện với hắn là khuôn mặt hắc ám nửa sáng nửa tối của Tiểu Khuynh. Nàng ngồi vắt vẻo trên chạc cây, bàn tay thanh mảnh với những ngón tay xinh đẹp đang nắm chuôi thanh kiếm, chỉ cần hơi động một chút thôi, đầu của hắc y nhân sẽ rơi xuống đất. Ánh sáng mặt trăng hắt lên nửa khuôn mặt nàng, một bên tối một bên sáng, phía sau tóc đen bay loạn trong gió, một thân bạch y tinh khiết lạnh lùng, giờ phút này, nàng tựa như hóa thân của thiên thần và ác quỷ, trong sự trong trẻo thanh lãnh pha lẫn với sự khát máu tàn ác. Khóe môi cong lên một đường cong tuyệt đẹp, nàng nhẹ nhàng cười, trong đêm tối càng thêm yêu dị:
“Vương tướng quân… à không, ta phải gọi ngài là, Mã Thịnh Lộc mới đúng chứ, phải không?”
Hai mắt hắc y nhân trợn to kinh hoàng, từ cổ hắn chảy xuống một dòng máu tươi. Gió đêm mang theo mùi máu tanh lan tỏa khắp rừng…
Trời đang dần dần chuyển lạnh. Mặc dù hiện tại mới là mùa thu, nhưng thời tiết đã lạnh cóng, gió lạnh thổi vù vù, đập mạnh vào người các binh sĩ Hách Liên, trên người chỉ có một tấm áo đơn mỏng manh. Vốn quen sống ở nơi khí hậu ôn hòa, nên đối với thời tiết như vậy, quân Hách Liên có phần không chống chịu nổi.
Và trong lúc này, cái người được coi là linh hồn thứ hai của quân đội Hách Liên, là vị thần trong lòng tất cả binh sĩ, Nhan Tử Khuynh, lại đang cuộn tròn như con sâu trên giường vì quá lạnh. Suốt những ngày trời lạnh giá, Tiểu Khuynh như con rùa trốn tịt trong lều, không thò mặt ra lấy một lần. Người trong doanh trướng không nhìn thấy mặt nàng đã rất nhiều ngày. Nàng co người run lập cập, miệng không ngớt lầm bầm chửi rủa ông trời.
Cửa lều bị xốc mạnh lên, mang theo một luồng khí lạnh xộc thẳng vào trong. Tiểu Khuynh theo phản xạ liền rụt cả thân người cùng cái đầu nhỏ vào sâu trong chăn, toàn thân cuộn tròn lại thành một quả cầu. Uất Tử Khiêm bước vào lều, nhìn nàng lười biếng trên giường như vậy, hai hàng lông mày cơ hồ là dựng thẳng. Hắn bước hai bước tới bên giường, nắm lấy cái chăn kéo mạnh. Tiểu Khuynh lăn như một quả bóng trên giường, trước khi bị hất ra khỏi chăn ấm. Bị khí lạnh bao vây xung quanh, nàng rùng mình, vội đưa hai tay ôm chặt lấy mình. Uất Tử Khiêm thấy vậy, hắn vội vàng với lấy áo choàng đặt trên ghế lên khoác qua người nàng. Ấm áp hơn một chút, hai mắt Tiểu Khuynh lại lim dim, cả người nàng ngả nghiêng, rồi bất chợt đổ ập sang một bên, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Uất Tử Khiêm buồn cười nhìn nàng, hắn khum khum tay hai bên miệng, hét to:
“Tử Khuynh, dậy! Dậy mau!”
Tiểu Khuynh cau mày, vươn tay ra bịt chặt tai, cuộn người nằm lăn vào sâu trong giường. Dạo gần đây cái “bệnh ngủ” của nàng phát tác, Tiểu Khuynh nếu không ngủ đủ mười tiếng nàng sẽ không chịu dậy. Nhưng mỗi ngày, cứ đúng giờ là Uất Tử Khiêm lại tới đánh thức nàng, gọi không được, hắn sẽ kéo chăn của nàng ra. Trời dạo này lạnh lắm, Tiểu Khuynh không muốn phải dậy một chút nào.
Không chịu nổi việc lỗ tai bị oanh tạc, Tiểu Khuynh bất đắc dĩ phải ngồi dậy. Nàng mắt nhắm mắt mở quờ quạng trên giường, nhặt được vật gì đó, nàng nắn nắn một chút, cảm thấy độ cứng vừa đủ, Tiểu Khuynh gật gù, cầm vật đó đưa lên, nhắm ngay đầu Uất Tử Khiêm mà chọi. Hắn chật vật né tránh miếng ngọc bội tinh xảo bay tới trên đầu, lại phải hấp tấp đỡ lấy miếng ngọc đó. Đợi đến khi hắn đỡ xong miếng ngọc và quay lại, Tiểu Khuynh đã lững thững đi vào trong thay đồ. Uất Tử Khiêm bất đắc dĩ đành thở dài.
Ở tại một nơi nào đó, trong một cái lều nào đó, có hai con người nào đó cũng đang chơi trò “gọi nhau dậy”. Hách Liên Vân Thiên hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn cái kẻ đang nằm theo hình chữ “đại” trên giường, nghiến răng ken két.
“Vân Cẩn Cẩn, ngươi mau dậy cho bản vương!”
Tiểu Cẩn không biết đang mơ thấy gì, nàng khịt khịt hai cái, cười ngu ngơ rồi lật người sang tiếp tục đánh giấc. Hách Liên Vân Thiên tức giận gào thét không được, hắn bắt đầu nhìn quanh. Hách Liên vương gia đi ra ngoài, lát sau quay trở lại với một cọng cỏ dài có chùm tua ngắn trên đầu. Hách Liên Vân Thiên mặt mày tỉnh rụi, hắn nhẹ nhàng đưa cọng cỏ đến trước mũi Tiểu Cẩn, bắt đầu quét qua lại. Cảm giác buồn buồn ngứa ngáy khiến Tiểu Cẩn khó chịu, nàng hắt xì hơi một cái, khịt khịt mũi rồi lại tiếp tục ngủ. Hách Liên Vân Thiên thấy vậy thì không bỏ cuộc, hắn tiếp tục đong đưa cọng cỏ ngứa kia trước mũi nàng. Đôi mày Tiểu Cẩn nhíu lại tràn đầy vẻ bất mãn, nàng đang mơ một giấc mơ không được tốt lắm. Trong mơ, nàng thấy một con cáo lớn mặt mũi viết dày đặc hai chữ “Ngu ngốc”, trên người vận toàn gấm vóc, cái mặt hồ ly y chang khuôn mặt kẻ nào đó, cười hềnh hệch với vẻ khinh đời nom rất đáng ghét. Con cáo kia khinh bỉ nhìn nàng, cái đuôi rậm rạp không ngừng quét qua quét lại mặt nàng, khiến mặt nàng ngứa ngáy. Tiểu Cẩn hảo bực mình. Nàng nhìn xung quanh, bất chợt nình thấy một khúc gỗ gần đó, vậy là Tiểu Cẩn lập tức chộp lấy khúc gỗ, nhắm thẳng mặt của con cáo nào đó phang cho một gậy. Con cáo đáng ghét liền ngay đơ trên đất. Tiểu Cẩn ta khoái chí cười lớn thành tiếng.
“A ha ha ha!”
Vẻ mặt người nào đó sầm lại như bầu trời trước cơn bão. Cái kẻ đáng chết này, dám dùng gối đầu đập hắn. Lại còn đập vào mặt tiền mĩ nam của hắn nữa. Đã vậy hắn còn dám cười…? Mỗ vương gia nào đó mặt đen như hòn than, nắm lỗ tai kẻ nào đó, rống lớn:
“VÂN- CẨN- CẨN!”