Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 47: Chuyện hoàng cung



Hoàng cung

Tại một đình viện rất đẹp nằm trên hồ, Hoàng đế một thân long bào đang rất an nhàn ngồi phê tấu chương. Vì sao Hoàng đế không ở trong phòng phê tấu chương mà lại ra ngoài đình viện? Lí do là, một buổi sáng đẹp trời nào đó, mỗ Hoàng đế tay cầm gương đồng đứng lặng người trước cửa sổ, tự cảm thấy vẻ đẹp của mình đúng là có thể sánh ngang cùng trời đất. Và tại sao một vưu vật trời sinh như hắn lại cứ phải cam chịu ẩn giấu vẻ đẹp của mình trong bốn bức tường? Người đẹp là phải để ngắm, không phải đem cất đi hay bảo quản trong hầm đá. Vậy nên, Hoàng đế rất hứng khởi mang theo toàn bộ tấu chương ra đình viện ngồi phê tấu. Hắn vênh mặt, đắc ý nói:

“Vẻ đẹp của trẫm là vẻ đẹp hiếm có thế gian, nên để cho tất cả vạn vật cùng chiêm ngưỡng mới được!”

Thái giám thân cận của hắn, Tô Nhật, khom lưng đứng bên cạnh, tay cầm một cây quạt lông, chốc chốc lại phe phẩy. Mặc dù thời tiết rất mát mẻ, gió nhẹ thổi hiu hiu, nhưng hắn vẫn phải đứng quạt cho Hoàng đế ngồi phê tấu, vì theo lời của người nào đó thì, “hoạt động nhiều sẽ giúp con người giữ được vẻ tuấn mĩ”. Vậy nên, mỗ thái giám nào đó vẫn phải nai lưng ra làm cái công việc mà vị Tiêu nương nương nào đó vẫn khinh thường nói rằng “tiêu tốn năng lượng!”.

Phê xong một chồng tấu chương, Hoàng đế vẻ mặt uể oải tựa người vào ghế, nhắm mắt thư giãn. Một chốc sau, Hoàng thượng đột nhiên lẩm bẩm:

“Sao vẫn chưa thấy nàng đến nhỉ?”

Dạo gần đây, Hoàng đế ngoài việc nhận thư tình mỗi sáng, có thêm một cái thú vui mới là trêu chọc phi tử hậu cung. Nhưng không hiểu sao, đối tượng của trò này lại luôn chỉ là một người…

“Tên chết bầm kia!!!!”

Đương lúc Hoàng đế đang chán nản, bỗng từ bên ngoài vọng tới tiếng gào dữ tợn. Tử Kì vẫn luôn nấp trong tối, lúc này tuốt kiếm xông ra, đứng chắn trước người Hoàng đế. Đội trưởng Cấm vệ quân ngủ gục trong bụi cây, lúc này vẻ mặt ngái ngủ xuất hiện, hô lớn:

“Có thích khách! Mau hộ giá!”

Cấm vệ quân nhanh chóng dàn hàng, bao vây chặt lấy đình viện. Trên mặt người nào cùng hằm hằm sát khí, một bộ dạng liều chết bắt thích khách, bảo vệ Hoàng thượng. Trong đám người, chỉ có Tô Nhật là rất bình thản, ông cầm cái quạt trong tay, kiếm một góc đứng, bộ dạng rất vô tư phe phẩy cái quạt, tự mình hưởng dụng. Lúc này, đột nhiên một vật thể lạ không biết từ đâu bay đến, đáp cái bịch lên đầu của Hoàng đế, đang rất thảnh thơi ngồi trên ghế. Từ trong cái vật lạ đó, một đống giun bọ chui ra, bò lổm ngổm. Hoàng đế vội vàng bật dậy, gào thét:

“Mau đem những thứ này ra khỏi người trẫm…”

Tử Kì dùng khinh công bay tới trên án thư, đầu mũi kiếm xọc thẳng vào cái bọc kia, nhanh như cắt xốc cái bọc nhớp nhúa lên, thuận tay liền ném cho Đội trưởng Cấm vệ quân. Sau đó hắn tra kiếm vào vỏ, vẫn giữ nguyên tư thế đứng trên bàn, nhìn Hoàng đế mặt mũi xám ngoét, thanh âm lạnh lẽo vô tình hỏi:

“Chủ tử, ngài không sao chứ?”

Hoàng đế vuốt ngực, nuốt nước bọt, run lên một cái, phất phất tay. Tô Nhật hiểu ý, liền truyền lệnh xuống cho đám Cấm vệ quân lui đi. Rồi hắn tiến đến, đứng trước mặt Tử Kì nói:

“Tử Kì đại nhân, phiền ngài hãy đi xuống khỏi án thư! Ngài đang giẫm chân lên tấu chương!”

Tử Kì nghe vậy, liền lắc mình đi xuống. Hắn cúi người hành lễ một cái, lại lắc mình biến mất. Hoàng đế vừa dứt khỏi cơn chấn động, hắn nhìn vài con giun đang bò loạn trên án thư, ra lệnh:

“Mau đem những thứ này ra xa khỏi trẫm! Thật là không có phép tắc!”

Trong hoa viên vừa khôi phục lại sự yên tĩnh, bỗng lại vang lên từng trận rống giận:

“Hách Liên hoàng đế kia, ngươi là đồ chết bầm! Đồ biến thái, đồ ngựa giống!!!”

Tiếng rống giận truyền ra thật xa, Tô Nhật rùng mình một cái, lẳng lặng đưa tay ấn hai cục bông gòn vào sâu hơn trong lỗ tai. Trái ngược, Hoàng đế lại có vẻ như đang rất hưởng thụ, đột nhiên hắn quay đầu nhìn ra ngoài, điệu bộ giống như bất đắc dĩ nói:

“Haizz, ngày nào nàng ấy cũng tới đây như vậy, không lẽ nàng ấy nhớ trẫm đến vậy sao? Đã vậy, ngày nào cũng không tiếc lời tâng bốc trẫm, nàng ấy phải hiểu là trẫm cũng biết ngại chứ! Thật là…”

Tô Nhật tiếp tục rùng mình thêm cái nữa, lại đưa tay ấn hai cục bông gòn. Tiêu Khuynh Thành ở ngoài, nàng rống một hồi xong, mệt quá liền dừng lại thở. Nếu như biết cái kẻ kia xuyên tạc ý của nàng như vậy, khẳng định nàng sẽ tức đến đầu bốc khói!

Tiêu Khuynh Thành vừa rời đi không bao lâu thì Hách Liên Vân Thiên đến. Ngũ vương gia đi chậm chậm trong hoa viên, xung quanh hoa cỏ đủ màu, hắn ngắt một đóa mân côi, bộ dạng lãng tử đưa lên mũi hít hít vài cái, sau đó nhẹ nhàng thả đóa mân côi xuống đất. Bông hoa đó, chỉ một lát sau sẽ trở thành tầm ngắm của tất cả cung nữ đi qua nơi này. Vừa bước vào đình viện, Ngũ vương gia đã cau mày:

“Sao ở đây không có cung nữ nào hầu hạ thế này?”

Hoàng đế nhấp nhẹ chút trà, thủng thỉnh đáp:

“Ngũ đệ nhìn nhầm, vẫn có đấy thôi!”

Ngũ vương gia phất phất tay, nhìn Tô Nhật đang tươi cười méo xệch, nói:

“Hoàng thượng cứ đùa!”

Hắn phất vạt áo, ngồi xuống ghế, hỏi:

“Hoàng thượng triệu thần đệ vào cung là có việc gì sao?”

Hoàng đế thản nhiên giở ra một cuốn tấu chương, xem xem, gật đầu nói:

“Ta đang định điều đệ đi thực hiện việc phát chẩn ở Ung Châu đang gặp lũ lụt, không biết ý Ngũ đệ thế nào?”

Ngũ vương gia một cái chớp mắt cũng không có, đáp thẳng:

“Không đi!”

“Này…”

“Sao Hoàng thượng không điều vài vị đại thần đi đến đó? Không phải họ vẫn luôn nêu cao tinh thần thương dân như con sao?”

“Những đại thần đó đều có chuyện quốc sự phải lo, Bây giờ chỉ còn mỗi mình đệ là “ăn không ngồi rồi” thôi!”

“Sao chứ?” Ngũ vương gia bất mãn bĩu môi “Dù gì đệ cũng chẳng phải Hoàng đế, lo nhiều vậy làm gì?”

Hoàng đế trầm mặc một lúc, bất chợt ra một hạ sách:

“Được rồi, nếu Ngũ đệ đã từ chối, ta sẽ giao việc này cho kẻ nhàn rỗi đứng thứ hai trong triều đình!”

“Ai vậy?”

“Vân phó tướng!”

“Cái gì?” Vừa nghe đến đây, Ngũ vương gia đã nhảy dựng lên, hắn dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn Hoàng đế “Hừ…”

“Ngũ đệ, sắc mặt sao kém vậy? Có chỗ nào khó ở hay sao?”

Ngũ vương gia mặt bệt ra như cái bánh bao, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng đế, bất mãn:

“Được rồi, thần sẽ nhận việc này! Nhưng với một điều kiện!”

“Nói đi!”

Khuôn mặt Ngũ vương gia trở nên âm trầm đáng sợ, hắn nhe răng cười ghê rợn, vẻ mặt không khác gì con hồ ly xảo quyệt:

“Thần đệ muốn Hoàng thượng ra một mệnh lệnh, trong đội ngũ đi cùng thần đệ, nhất định phải có cái tên Vân Cẩn Cẩn!”

“Được thôi! Trẫm đáp ứng!”

“Đa tạ hoàng huynh!”

Tiểu Cẩn tung tăng tung tăng chạy về viện, hướng thẳng đến phòng bếp mà đi. Vừa đi, nàng vừa hát:

“Thịt! Thịt! Hôm nay ta ăn thịt! Ngày mai ta ăn thịt! Ngày kia ta cũng ăn thịt! Ha ha, không ai biết tên ta là Cẩn Niku! Niku! Niku!**”

(**Niku là phiên âm của từ thịt trong tiếng Nhật)

Nàng vui vẻ mở từng nắp nồi lên, nhưng mở cái nào cũng thất vọng tràn trề. Trong bếp đã hết sạch thức ăn, một cái vụn bánh mì cũng không có. Tiểu Cẩn mang tâm trạng chán nản nặng nề lê bước ra khỏi phòng bếp. Bất ngờ, có tiếng chim kêu xao xác trên đầu. Tiểu Cẩn nhìn lên, thấy một đàn bồ câu đang đậu trên nóc nhà. Hai mắt nàng liền sáng rỡ.

“Thịt nướng! Thịt nướng!…”

Hai tay Tiểu Cẩn cầm hai cái que lớn, trên mỗi que xiên một con bồ câu, đang nướng trên lửa. Mùi thịt nướng tỏa ra thơm phức. Tiểu Cẩn hí hửng quay xiên nướng, miệng không ngừng kêu “thịt nướng, thịt nướng”. Hai con chim đã được quay vàng rộm, Tiểu Cẩn dùng mật ong quét lên, nướng thêm một lúc nữa rồi mới đánh chén. Xong xuôi, nàng vùi đống xương cùng lông xuống tro bếp, rồi đem chôn. Tiểu Cẩn thỏa mãn xoa xoa cái bụng no căng, ợ một tiếng, thủng thẳng đi ra ngoài:

“Ăn no rồi, đi dạo cho tiêu bớt cái nào!”

Đại tướng quân vừa từ trong cung trở về, đem theo một cái tin, giống như một đạo sét đánh thẳng vào đầu Tiểu Cẩn. Nàng bị điều tới Ung Châu phát chẩn cùng Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên. Tiểu Cẩn sống chết không chịu đi, nàng ôm chặt cột nhà, hai nha hoàn phải tiến tới gỡ tay nàng ra. Bấu víu không được, Tiểu Cẩn cứ ôm riết lấy Tiểu Vân không chịu buông, phải đợi đến lúc Ngũ vương gia Hách Liên Vân Thiên tới nắm cổ áo nàng lôi ra, Tiểu Cẩn mới chịu đi. Tiểu Cẩn trên tay ôm một tay nải, mặt mũi biểu tình nghiêm trọng như sắp sửa ra trận, nước mắt trên mặt vẫn chưa kịp khô, bị Ngũ vương gia nắm cổ áo lôi xềnh xệch ra tận đại môn phủ Đại tướng quân, vẫn không ngừng hét vọng lại:

“Tiểu Vân yêu quý, nhớ ngày ngày cầu Phật Tổ phù hộ cho gia bình yên vô sự, gia sẽ sớm về với nàng! Bye bye, hức, bye bye, oa oa….”

Tiểu Vân bàn tay đang vẫy chào cũng bất động, nàng tươi cười cứng nhắc, trên đầu đầy mồ hôi, một đám quạ đen bay từ cây này sang cây kia, không ngừng kêu “quác, quác”.

Tiểu Cẩn sụt sịt ôm tay nải đi theo Ngũ vương gia ra cửa. Nước mắt giàn dụa trên mặt, nàng thuận tay liền kéo vạt áo hắn lên lau mặt, thuận tiện liền xì mũi luôn trên áo hắn. Đám gia nhân đứng ở cửa nhìn theo, đầu đầy hắc tuyến.

Hách Liên Vân Thiên quay đầu, nhìn một màn xì mũi vô cùng mất hình tượng của nàng, lại nhìn đến vết bẩn kinh dị trên y phục, mặt hắn thoắt cái đen lại, Ngũ vương gia liền rống giận:

“VÂN CẨN CẨN!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.