Mạc quản gia biết
người hắn hỏi là Hạ Thiên, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Hôm nay lão nô đi mua một ít vải màn, lúc trở về thì thấy Hạ cô nương đang ở trong phòng, lão nô bảo nàng đi ăn tối, Hạ cô nương nói là mình không đói bụng, muốn ngủ, lão nô liền rời đi, bây giờ chắc là đang nằm ngủ rồi!”
Ân
Tịch Ly gật gật đầu: “Hiếm khi thấy nha đầu kia an phận như hôm
nay.” Hắn cười cười, hoàn toàn không phát hiện chính mình mỗi khi nhắc
tới Hạ Thiên, vẻ mặt có bao nhiêu nhu hòa và yên ổn.
“Đúng vậy,
lão nô cũng cảm thấy kỳ quái!” Mạc quản gia là người từng trải, nhìn
thấy Vương gia nhà mình đối với cô nương này để tâm như vậy, khóe miệng
hơi nhếch lên cười, hắn có nên nhắc Vương gia rằng có phải ngài đã quá
mức sủng nịch đối với nha đầu kia rồi hay không? Thôi, vẫn là nên để cho Vương gia tự mình phát hiện đi, xem ra mùa xuân của Vương gia cũng sẽ
nhanh đến thôi.
Mạc quản gia cực kỳ vui mừng suy nghĩ.
Ân
Tịch Ly không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bước thêm vài bước, lại
quay đầu lại nói: “Nếu nha đầu kia ngủ rồi thì gọi nha hoàn khác tới hầu hạ đi.”
“Vâng, lão nô đi ngay!”
Ân Tịch Ly trở về chỗ ở
của mình, bên ngoài sân nhỏ là phòng của Hạ Thiên, tùy tiện nhìn một
cái, lại phát hiện ra trong căn phòng kia rất tối, hắn nghĩ chắc là nha
đầu kia đã thật sự ngủ rồi, suy nghĩ một hồi, hắn vui vẻ nhếch môi,
thuận tay tháo xuống vật gì đó từ trong ngực, sau đó lại đi đến hồ nước
nóng.
Ở hồ nước nóng có hai nha hoàn, là do Mạc quản gia mới vừa
phân phó qua, hai nha hoàn này tay chân cũng coi như nhanh nhẹn, trước
khi Ân Tịch Ly đến thì đã đem tất cả mọi thứ chuẩn bị tốt, sau đó cung
kính đứng ở một bên chờ đợi.
Trong đó, có một nha hoàn mặt ửng hồng, nhịn không được kích động nói: “Đây là lần đầu tiên ta tới đây hầu hạ.”
“Ta cũng vậy.” Nha hoàn còn lại vội vàng phụ họa: “Tây Sương viện là nơi ở
của Vương gia, ai mà không muốn đến? Nếu may mắn khiến cho Vương gia để
mắt tới, về sau sẽ không cần phải lo âu, đáng tiếc là. . . .”
“Đáng tiếc cái gì?” Nha hoàn kia nhìn thấy sắc mặt tiếc hận của bạn mình, vội vàng hỏi.
“Đáng tiếc là chúng ta không có cơ hội, ở Tây Sương viện đã có nha hoàn hầu
hạ rồi, làm sao có thể tới lượt chúng ta?” Nàng vô cùng tiếc hận nói,
thương tâm cho những ngày tháng sau này của chính mình.
“A. .
.ngươi nói chính là cái người họ Hạ kia? Nghe nói hôm nay nàng đắc tội
với Liên phi, bị giáo huấn cực kỳ thê thảm, Liên phi còn nói đợi Vương
gia trở về, nhất định sẽ nói với Vương gia đem nàng đuổi ra khỏi phủ,
ngươi nói xem, nếu nàng ta đi rồi, có thể tới phiên chúng ta được an bài ở Tây Sương viện hầu hạ Vương gia hay không?”
“Không biết nữa, aizz!”
Hai nha hoàn nhỏ giọng tranh luận, tuy thanh âm rất thấp, nhưng từng chữ
đều truyền tới tai của Ân Tịch Ly, hắn nhất thời ngừng cước bộ, sắc mặt
trầm xuống.
Lập tức hắn lại đi nhanh về phía trước, một phen tóm
được hai nha hoàn nói chuyện khi nãy, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi các ngươi
nói cái gì? Các ngươi nói nha đầu Hạ Thiên kia làm sao?”
“A! Vương. . .Vương gia. . . .”
Ân Tịch Ly đột nhiên xuất hiện khiến cho hai nha hoàn bị hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch.
“Nói mau!” Kiên nhẫn của Ân Tịch Ly có hạn, hắn sốt ruột quát khẽ.
Tiểu nha hoàn sợ tới mức phát khóc, vội vàng mở miệng nhỏ nói: “Là. . .là
Liên phi, Hạ cô nương đắc tội với Liên phi. . . . .Liên phi nương nương
nói muốn đuổi Hạ cô nương ra khỏi phủ. . . .”
“Hồ đồ!” Ân Tịch Ly bỏ qua hai nha hoàn này, lập tức xoay người lại, trực tiếp đi đến phòng của Hạ Thiên.