Khi Tạ Ninh ra khỏi văn phòng, tiết thứ hai vừa mới bắt đầu.
Bên ngoài mưa thưa dần, tí tách tí tách rơi xuống, có vẻ như sẽ tạnh.
Lưu Lão sư đã đáp ứng cậu, chỉ cần ngày mai cậu có thể tuân thủ tác phong và ký luật, ứng xử như một học sinh, liền có thể đến lớp của thầy.
Tạ Ninh không định trở về phòng học, đoán chừng trở về cũng không có kết cục tốt.
Quay người đi về phía cầu thang lầu ba.
Khi Tạ Ninh bị người ta kéo cổ lôi ra ngoài, cặp sách của cậu cũng bị ném khỏi phòng học.
Lúc này chiếc ba lô màu vàng lông ngỗng đang nằm yên tại góc rẽ cầu thang.
Tạ Ninh bước về phía trước, bởi vì ăn đòn nên tư thế đi khập khiễng, có chút khó chịu.
Đưa tay cầm lấy cặp sách, vốn định phủ bụi trên đó, kết quả lại duỗi ra một móng vuốt đen nhẻm bẩn thỉu, nước bùn khô dính trên tay, vươn vươn ngón tay còn rơi cả bụi.
“…”
Tạ Ninh lặng lẽ rút tay về.
Chiếc túi xách nằm trên đất cơ hồ còn sạch hơn cả cậu.
Tạ Ninh mím môi, xách cặp đi khập khiễng trong khu dạy học, tìm phòng tắm rồi đi vào.
Đặt cặp sách lên bồn rửa, cởi áo khoác đồng phục đã dính đầy bùn đất ra.
Tạ Ninh đứng bên bể bơi mặc đồng phục màu trắng ngắn tay, động tác thuần thục vò quần áo mấy lần, sau đó vắt khô, treo ở một bên.
Nhìn bộ dáng thê thảm của thiếu niên, Tạ Ninh mím môi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhiều nhất là chua xót.
Cậu nghĩ, đời trước nhất định cậu là một con chim cánh cụt ở Nam Cực.
Cậu sinh ra ở một vùng núi hẻo lánh, khi còn nhỏ bố mẹ cậu đi làm ăn nơi khác xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cậu không có chỗ nương tựa, từ nhỏ dựa vào trồng trọt cùng trợ cấp của chính phủ sống qua ngày.
Những đứa trẻ cùng trang lứa đều đang làm nũng trong vòng tay cha mẹ, trải qua tuổi thơ vui vẻ, còn cậu đội mũ rơm đào khoai, trồng ngô trên ruộng.
Lớn lên cậu đi học, vừa học vừa làm thêm, lúc túng quẫn còn đi nhặt rác đổi lấy tiền mua sách.
Vốn dĩ còn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học, bởi vì thành tích ưu tú nên được cấp học bổng đi học đại học, chỉ cần cố sống sót thêm nửa năm nữa là có thể thoát khỏi cuộc sống tứ phía mưu sinh gian nan.
Không ngờ tai hoạ ập đến…
Tạ Ninh càng nghĩ càng thấy uỷ khuất!
Nếu để cậu biết ai không có tinh thần công đức, ném đồ lên trời là ai, cậu nhất định sẽ nguyền rủa anh ta đời sau phải đi nhặt ve chai.
Mà bây giờ nói gì cũng vô ích, nhưng tốt xấu gì thì ít nhất cậu vẫn còn sống…
Tạ Ninh nhướng mày, nguyên thân trong sách cũng có vận khí không tốt, từ nhỏ cuộc sống cơ hồ cũng không có ngày tốt lành gì.
Tạ inh đưa tay lên trước ngực, trong túi phải đồng phục học sinh của cậu ở thế giới bên kia có một tấm chi phiếu, số dư chỉ có 250 nhưng nếu nguyên thân cũng giống cậu đồng dạng xuyên sách, cũng hi vọng cậu ta đừng quá ghét bỏ.
Hai trăm năm mươi không nhiều nhưng cũng đủ mua mấy cân thịt heo…
“Tạ Ninh lớp thực nghiệm bảy bị người ta đánh!”
Tin tức vừa gửi vào khiến nhóm chat “những Omega chạy trốn từ Disney” giống như một chảo dầu nóng bị dội một gáo nước lạnh, trong nháy mắt nổ tung.
“Tôi biết ngày này sẽ đến, ha ha ha ha.”
“Tôi đã không ưa nổi cậu ta từ lâu.”
“Đây là cái giá phải trả cho việc đánh chủ ý lên giáo thảo.”
“Bạn có hình ảnh không? Đăng lên đi nào!”
“Ảnh của Tạ Ninh jpg.”
Sau khi những bức ảnh của Tạ Ninh bị đánh được đăng lên, cả nhóm yên lặng một lúc.
Trong tấm ảnh, vài bóng người cao lớn đè Tạ Ninh xuống vũng nước như con gà.
Nước bùn bẩn thỉu làm thấm ướt đồng phục thiếu niên, gương mặt trắng nõn bầm đen một mảnh, vết thương nhô cao và sưng tấy, hai vệt máu mũi chảy dài dưới sống mũi thẳng tắp, bởi vì nguyên nhân nước mưa mà rối loạn, mái tóc màu đỏ bị nước bùn bao trùm, bộ dáng muốn thảm hại bao nhiêu thì có bấy nhiêu…
“Cái này… thật là quá tàn nhẫn, còn có cả Alpha nữa.”
“Alpha đánh Omega! Đây cũng là quá không có nhân phẩm!”
“Mặc dù… thật là có chút thảm…”
Vu Chu nhíu mày, buồn bực xem tin tức trên nhóm.
“Ài, tiểu biế.n thái lớp thực nghiệm bị đánh.”
Sau vài giây im lặng, thấy không ai để ý đến mình, lúc này mới nhớ tới Thẩm Tùng đã đi văn phòng cá mè hoa trộm máy chơi game.
Cầm điện thoại, quay đầu lại quấy rối Cố Hành Chu, “Cố ca, tiểu bi.ến thái lớp thực nghiệm bị đánh.”
Đặt điện thoại di động trước mặt đối phương, trên màn hình là một bức ảnh khác chụp nhiều người đang đè Tạ Ninh xuống vũng nước, có thể do khả năng của máy ảnh người chụp không tốt, ảnh chụp có chút mơ hồ.
Nhưng chỉ với mái tóc đỏ kia, anh cũng có thể nhận ra người bị đánh là Tạ Ninh.
Cố Hành Chu tiếp tục giải đề, nhìn thoáng qua, lạnh giọng nói: “Cậu còn tham gia group tán gẫu của Omega nữa sao?”
Dáng người của anh rất đẹp, ngũ quan đoan chính, góc cạnh gương mặt rõ ràng, dù chỉ nhìn một cái cũng thấy người đẹp ý vui.
Lười biếng quét mắt trên màn hình điện thoại, lập tức thu hồi ánh mắt, cặp mắt đào hoa không biểu lộ cảm xúc gì, hiển nhiên không thèm quan tâm đến sự tình đang diễn ra.
Thấy anh không chú ý tới điểm quan trọng, Vu Chu cố ý phóng to hình ảnh lần nữa “Tiểu b.iến thái bị đánh.”
Cố Hành Chu nhướng mày: “Có gì lạ?”
Vu Chu nghẹn ngào, sâu nhìn Cố Hành Chu: “Đàn ông các cậu quả nhiên không có điểm gì tốt.”
Cố Hành Chu: “…”
Kẹt kẹt –
Cửa sau bị đẩy ra, Vu Chu còn tưởng rằng cá mè hoai, bị doạ đến mức đem điện thoại nhét vào dưới sách Cố Hành Chu, giả vờ nói: “Cố ca, chỉ tôi cách giải câu này coi.”
Đỉnh đầu bị cái bóng của vị khách che khuất, Vu Chu dùng tay đè ép điện thoại dưới quyển sách một cách bất an.
Ngay sau đó, một giọng nói xấu xa tuyền đến: “Con trai, con bị cha doạ chết rồi, ha ha ha.”
Thấy người đến là Thẩm Tùng, Vu Chu giơ tay vỗ vào tưng hắn một cái, Thẩm Tùng đau đến nhe răng.
“Không có việc gì sao cậu lại đi cửa sau!”
“Này, chúng ta không phải vẫn luôn đi cửa sau sao?” Hắn liếc mắt nhìn Cố Hành Chu, “Đúng rồi, Cố Cẩu.”
Cố Hành Chu không để ý đến hai người bọn họ, cầm một cây bút trong tay, lần lượt vẽ sơ đồ điện phân.
Thẩm Tùng xoay ghế lại, đối diện với đối phương ngồi xuống: “Cố Cẩu, tôi có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe cái nào trước?”
“Tôi đều không muốn nghe.”
“Không được, cậu phải nghe!” Thẩm Tùng vươn ngón tay che mặt Cố Hành Chu.
Cố Hành Chu giơ tay đem móng vuốt của Thẩm Tùng đẩy ra, đôi mắt vẫn dán vào đề kiểm ra.
“Trước tiên nói tin vui, ” Thẩm Tùng tự quyết định, “Khắp chốn mừng vui, tôi rất cao hứng.”
“Tạ Ninh tên bi.ến thái lớp thực nghiệm thay đổi, nói không thích cậu nữa.”
“…”
“…”
Thấy hai người sắc mặt bình tĩnh, cùng với dự liệu của mình hoàn toàn trái ngược, Thẩm Tùng khó hiểu nói: “Sao các cậu không có phản ứng?”
Vu Chu gạt tin tức trong nhóm đi, mở miệng nói: “Đó thực sự là một tin tốt.”
Sau đó lộ ra vẻ cao hứng, tiện thể nói: “Tin xấu tức là tin tốt là giả, đúng không?”
Tạ Ninh cuồng Cố Hành Chu cả trường đều biết, rình mò trộm đồ cá nhân, chú ý đi theo phía sau Cố Hành Chu như cao dán chó, không biết có bao nhiêu Omega đau lòng. Nhưng không đối phó được với Tạ Ninh giống như kẹo da trâu, đuổi không đi, đánh không được.
Đương nhiên cũng có Omega uy hiếp Tạ Ninh tránh xa Cố Hành Chu, Cố giáo thảo là của mọi người.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Tạ Ninh lại có thể đẩy lùi đối phương nửa thước chỉ bằng pheromone trong người.
Nói còn không được chớ nói chi là uy hiếp. Chỉ có thể rưng rưng nhìn Tạ Ninh không biết xấu hổ lấy đi sự chú ý của bắp cả trắng Tinh Châu.
Có thể thấy được lời nói của Thẩm Tùng có độ tin cậy cực thấp.
“Ha ha, cậu còn không tin, tôi chính tai nghe thấy tên tiểu bi.ến thái kia nói ở văn phòng, còn bị người ta đánh.”
“Này, Cố Cẩu, cậu đi đâu vậy? Tôi còn chưa nói xong!”
Cố Hành Chu không quay đầu lại, hai chân dài đi hướng cửa sau: “Đi toilet.”
Thẩm Tùng vươn cổ, quát anh: “Nếu cá mè hoa bắt gặp thì cậu phải làm sao?”
Vu Chu sờ trán: “Cậu từng thấy Dư mập chăm sóc Cố ca sao?”
Thẩm Tùng lắc đầu, nói một cách vô tội: “Vậy tại sao cá mè hoa lại tịch thu máy chơi game của tôi?”
Vu Chu khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nếu cậu cũng giành được vị trí đầu bảng cho cá mè hoa thì cậu muốn gì ông ta cũng mặc kệ cậu.”
**
Tạ Ninh mở vòi sen rồi khom người cúi đầu rửa sạch bùn trên đầu.
Sau khi rửa đến không còn bẩn thì Tạ Ninh lắc lắc cái đầu khiến tóc nghiêng trái nghiêng phải giống như chú cún con đang vẩy khô lông.
Cậu đưa tay lên, vén hết tóc ra phía sau để lộ cái trán trơn bóng sưng tấy của mình, lúc này mới đánh giá bản thân.
Thiếu niên trong gương bên má phải có một khối bầm đen sưng lên, ở trên làn da trắng nhỏ nhắn trông càng chói mắt nhưng lại không ảnh hưởng đến bộ dáng của cậu, ngũ quan tinh xảo, bộ dáng tuấn tú, một đôi mắt hạnh trong sáng có thần, mũi thẳng, tướng mạo cực kỳ sạch sẽ.
Tạ Ninh nhìn chính mình trong gương vô cùng hài lòng, cũng không biết do thiết lập của thế giới mà rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng Tạ Ninh luôn có cảm giác mình trở nên đẹp hơn không ít.
Ngoại trừ đôi bàn tay đồng dạng có một chút thô ráp, làn da đã tốt hơn trước kia rất nhiều, giống như trứng gà lột xác thành gà con.
Chính là nhìn có chút kỳ lạ.
Tạ Ninh đi gần đến gương cẩn thận nhìn kỹ một chút mới phát hiện nguyên chủ còn đeo kính áp tròng. Màu xám, mang theo hoa văn nhàn nhạt.
Còn rất đẹp.
Tạ Ninh soi gương một hồi, chờ soi đủ mới nhận thức một vấn đề to lớn.
Cậu trước giờ chưa từng đeo thứ đồ chơi này.
Cho nên… Làm sao để tháo nó ra bây giờ??
Nhìn mình trong gương, Tạ ninh mở to mắt quay tròn lòng vòng, kính áp tròng cũng cùng di chuyển theo, tựa như sinh trưởng ở trong đôi mắt cậu vậy.
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Tạ Ninh nhăn thành mặt bánh bao hấp. Lúc trước cậu xem TV có thấy qua tin tức đeo kính áp tròng sẽ khiến mắt bị mù.
Cậu không muốn bị mù.
Thật lâu sau, Tạ Ninh giống như đã đưa ra một quyết định trọng đại gì, tiến đến trước gương, một tay chống mí mắt, thận trọng lấy ra một cái tay khác tại hốc mắt điên cuồng thăm dò, sợ đem chính mình đâm mù.
Bầu trời sau cơn mưa sáng rõ, ánh nắng soi qua cửa sổ thuỷ tinh đậu lại trên người thiếu niên, mái tóc màu đỏ hoà cùng ánh sáng rạng rỡ.
Khi Cố Hành Chu đi vào, anh nhìn thấy một màn cực kỳ quỷ dị.
Tạ Ninh vểnh mông, cúi người nhìn tấm gương không biết đang làm gì.
Vì tư thế này nên chiếc quần đồng phục của học sinh bị kéo thành một đường cung, chiếc áo phông trắng trên người hơi xốc lên, để lộ vòng eo thon trắng nõn, nhìn từ bên cạnh có chút mảnh mai câu người.