Hạ phủ.
Nói là một cái phủ còn không bằng nói nó là một cái tứ hợp viện đi.
Trong sân ngoại trừ phơi một số loại thảo dược thì còn lại đều là nơi đặt…binh khí.
Không sai, chính là binh khí.
Gươm, đao, chùy, kiếm,…cái gì cũng có cả.
Lúc Hạ Kỳ Như đi vào còn suýt bị một cây kiếm xiên trúng, cũng may hai tháng này bị người ta đuổi giết đã quen, mấy cái trò cũ rích lại còn công khai thế này sao có thể làm khó được cô chứ, vì thế Hạ Kỳ Như cực kỳ dễ dàng né được thanh kiếm kia.
– hóa ra lời đồn ngoài kia đều là thật à? Ngươi thật sự đã biết võ công rồi?
Theo sau thanh kiếm kia là một bóng người lao tới, cầm cổ tay cô lên nắn nắn xong lại đặt tay lên vai gật gật đầu đầy hài lòng.
– rất tốt, so với hai tháng trước xương cốt đã cứng cáp hơn rồi, tốt lắm.
Hạ Lan Vân Đằng nói xong mới chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của một người ở sau lưng con gái mình.
Nếu không phải tay chân người kia đang bị trói, ông rất hồ nghi hắn sớm đã lao giết chết ông 9981 lần rồi.
– Nhiên Nhi, ừm, đằng sau…là ai vậy?
Hạ Lan Vân Đằng đương nhiên biết Hoàng Cảnh Thiên, nhưng là thông qua thanh kiếm Vô Tuyệt của hắn, còn mặt mũi hắn như thế nào thì ông không biết, cũng không có hứng để ý.
Dù sao ông rút lui khỏi giang hồ đã lâu, cũng rất hài lòng với võ công hiện tại của mình nên chẳng ham hố gì cuốn bí tịch kia, cũng không có thù hận gì sâu sắc với Ma giáo đến mức phải nhớ mặt giáo chủ của họ cả, thế nên ông đối với gương mặt cảu Hoàng Cảnh Thiên chỉ có bốn chữ.
Không chút ấn tượng.
– lão gia, người này là giáo chủ Ma giáo Hoàng Cảnh Thiên.
Hạ Kỳ Như chưa kịp giải thích, một tên thị vệ đã vội vã lên tiếng trước, Hạ Lan Vân Đằng nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt.
– đây là Hoàng Cảnh Thiên, giáo chủ ma giáo?
– vâng ạ.
– còn trẻ như thế à?
Cảnh Thiên nghe ông hỏi vậy thì suýt thổ huyết mà chết.
Sợ hãi thấp thỏm bằng này lâu lại hóa ra là tự mình dọa mình à?
Hạ Lan Vân Đằng nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của Cảnh Thiên thì bắt đầu suy tư.
– thật là giáo chủ Ma giáo? Vậy vì sao lại luân lạc đến mức này vậy?
Ông nhớ giang hồ miêu tả hắn là một người lạnh lùng quanh người nồng nặc sát khí, ai thấy cũng tránh xa không dám lại gần, còn người trước mặt này, ừm, trông khá nóng tính cục súc, so với tưởng tượng của ông có chút không giống cho lắm.
– tiểu thư bắt được đó lão gia, tiểu thư bây giờ lợi hại lắm.
Tên thị vệ kia lại lần nữa cướp lời cô, Hạ Kỳ Như sầm mặt quay sang nhìn tên đó âm thầm cảnh cáo.
Tý ngươi chết với ta.
Thị vệ: “…”
– Nhiên Nhi là con bắt được thật sao?
Hạ Lan Vân Đằng có chút khó tin nhìn con gái mình.
Hoàng Cảnh Thiên là ai chứ? Ngày trước nếu không phải dính bẫy Minh Kiều, hắn sẽ dễ dàng thất thủ vậy sao? Thế mà bây giờ thị vệ nhà ông lại nói là con gái ông bắt được????
Hạ Kỳ Như bất đắc dĩ gật đầu.
Hạ Lan Vân Đằng vừa thấy con gái gật đầu liền vỗ lên vai cô hai cái, hào sảng nói.
– lợi hại lắm con gái của ta, Hạ gia cuối cùng cũng có truyền nhân rồi.
Hạ Kỳ Như: “…” Vai của cô còn lành lặn không vậy?
Đau quá đi!!!!!
– con gái? Tiểu Nhiên Nhi đây là cha muội?
Hoàng Cảnh Thiên ngạc nhiên không thôi, hắn hết nhìn Hạ Lan Vân Đằng với vẻ khó tin rồi lại nhìn Kỳ Như xác minh, Hạ Kỳ Như nhìn hắn gật đầu xác nhận.
– đúng vậy.
Nội tâm Hoàng Cảnh Thiên lại lần nữa vỡ vụn.
Hạ Lan Vân Đằng, ừm, nên nói thế nào nhỉ, rõ là một người đàn ông đã ngoài 50 tuổi nhưng nhìn vẻ ngoài lại chỉ như mới 35, so với Cảnh Thiên chênh lệch không lớn, nhìn như hai huynh đệ vậy, hơn nữa khuôn mặt của ông tuy góc cạnh nhưng không quá rõ ràng, ngược lại còn có vài nét giống thư sinh, một chút khí chất của người luyện võ cũng không có, Cảnh Thiên hiểu nhầm cũng là điều dễ hiểu.
– cha, hắn nợ con một vạn lượng nên con mang về đây, chừng nào trả nợ xong thì thả, cha không có ý kiến gì chứ?
Hạ Kỳ Như đợi ông bố nhà mình bình tĩnh lại mới nói tiếp.
– hắn nợ con sao?
Hạ Lan Vân Đằng nghe cô nói xong liền cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Vẻ mặt kia của hắn là gì?
Thật sự là đang nợ tiền nhà ông thật sao?
Vì sao ông lại cảm giác giống như con gái mình mới là người nợ hắn thế?
…
– Nhiên Nhi, con khai thật với cha, ma đầu kia thật sự là do con bắt được thật sao?
Hạ Lan Vân Đằng vẫn có chút khó tin mà lôi Kỳ Như ra một góc truy hỏi, Hạ Kỳ Như gật đầu xác nhận lần thứ n, ông Hạ nhìn cô rồi lại ngó ra ngoài nhìn Cảnh Thiên đang ngoan ngoãn ngồi một góc bên kia tiếp chuyện với bà Hạ rồi lại nhìn cô.
– con xác định hắn là Hoàng Cảnh Thiên chứ không phải kẻ giả mạo chứ?
Hạ Kỳ Như: “…”
Rốt cuộc giang hồ đồn thổi hắn thành cái dạng gì mà bây giờ ai cũng nghĩ hắn là kẻ giả mạo vậy?
– đây là thanh kiếm của hắn, giờ cha tin chưa?
Hạ Lan Vân Đằng vừa thấy kiếm, hai mắt liền trợn tròn.
Thật sự là Hoàng Cảnh Thiên sao, vậy…
– vậy làm sao con bắt được hắn?
– thì cứ đánh ngất hắn rồi trói về thôi ạ.
Hạ Kỳ Như thành thật nói, ông Hạ vẫn không tin.
– sao cha nhìn giống như là thằng nhóc đó tự nguyện để con bắt về vậy?
Hạ Kỳ Như: “…”
Ánh mắt nào của cha cô nhìn thấy là hắn tự nguyện đến đây vậy, ông có biết để đem được hắn về đây cô đã phải lôi hết kiên nhẫn mà bản thân tích tụ hơn 20 năm qua ra dùng không????
Sau cùng cũng không nhớ bản thân phải mua thêm bao nhiêu xâu hồ lô mới ép hắn về được tới đây nữa.
Nói chung hành trình có chút gian nan, Hạ Kỳ Như hoàn toàn không muốn nhớ lại chút nào.
Nhớ lại liền một đập người, vẫn nên quên đi thôi.
Tiểu Hắc: “…” Nó cũng không muốn nhớ lại chút nào, tiểu chủ nhân khi đó thật sự rất đáng sợ.
Lắm lúc nó rất nghi ngờ tiểu chủ nhân sẽ thật sự giết chết Cảnh Thiên để xả hận.
Đáng sợ quá, huhu!!!!
– Nhiên Nhi, tướng công, hai người nói gì mà lâu vậy, mau ra đây ăn cơm đi.
– chúng ta tới ngay đây.
Hạ Lan Vân Đằng nói xong, thấy con gái mặt mày xám xịt thì vỗ vai an ủi.
– thực ra con có thể khiến hắn tự nguyện để con bắt về đây đã là rất có bản lĩnh rồi, không phải ai cũng làm được thế đâu.
Hạ Kỳ Như: “…” À, thế là cô nên tự hào đúng không?
“Tiểu chủ nhân, cha cô không tin cô cũng không sao, ta tin cô mà.”
Tua vải trên cổ tay cô nhẹ rung lên, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền giơ cổ tay lên nhìn nó chăm chú, một lúc sau lại hạ tay xuống chậm rãi đi đến bàn ăn.
Tiểu Hắc: “…” ánh mắt khi nãy của tiểu chủ nhân là gì vậy?
Tự dưng nó lại cảm thấy lo lắng không yên là thế nào?