Mạnh Thiên Tư nửa ngồi xổm dưới đất, cầm cành cây cực nhanh vẽ sơ đồ.
Một đoạn đường dài quanh co minh họa vách rìa Miêu Cương, bên trong đoạn đường này lại có một đường đứt quãng khác, là vách rìa nhỏ, mà vượt qua vách rìa nhỏ còn một vòng tròn được khoanh rất mạnh tay.
Mạnh Thiên Tư chỉ đầu cành cây vào một chỗ trên vách rìa nhỏ: “Chúng ta bây giờ đang ở đây, linh trận chim tước, chỗ này không chỉ là một trận báo hiệu, thiết kế ban đầu của người Miêu là sau khi quân tiến đóng vào đây, lập tức sẽ khởi động đợt đả kích đầu tiên, gần đây có ít nhất mười chín chỗ bẫy ván dao nhọn lật.”
Giang Luyện từng xem phim chiến tranh cổ đại, có chút khái niệm với cảnh tượng này, không khó tưởng tượng: Một người lính quân trú đóng lén xâm nhập, bỗng chạm trúng linh trận chim tước, trong sát na chim tước bay loạn tiếng chuông rộn vang, quân trú đóng đang thất kinh thì dưới chân bị hẫng, ngã lăn vào bẫy, người nào người nấy đều thủng ruột nát dạ dày.
Áp chế nhuệ khí của địch là đợt đả kích đầu tiên.
Có điều Giang Luyện hơi thắc mắc: “Vách rìa Miêu Cương được xây vào thời Minh, vách rìa nhỏ hẳn là được thiết lập sau đó, quân trú đóng người ta vẫn luôn không xâm phạm Miêu Sống, những cơ quan này cũng không sử dụng đến bao giờ – cái này cũng đã mấy trăm năm rồi, có chắc là còn dùng được không?”
Mạnh Thiên Tư ra hiệu ra xung quanh: “Vậy anh ra ngoài thử xem?”
Giang Luyện nhún vai, tỏ vẻ mình không dám: Trước đây không biết vùng này có bí mật, cũng chỉ coi là đi đường núi, không hề có áp lực tâm lý, giờ thì hay rồi, nói cho hắn biết đây là bẫy rập do cả đám người công phu tạo nên, mà Bạch Thủy Tiêu xuất hiện mãi giờ chưa xuất hiện có khả năng đang đặt tay lên trục máy bẫy rập…
Hắn không đi, hắn thà sống cùng cái cây làm công sự che chắn tạm thời này còn hơn.
Mạnh Thiên Tư liếc hắn, trong hai người chỉ có mình cô biết đến vách rìa nhỏ, dù biết không nhiều lắm nhưng cũng tư thế khoe khoang mình chuyên gia với Giang Luyện, ra vẻ rất chi là đạo sĩ chỉ điểm hắn: “Anh đừng coi thường trí tuệ của cổ nhân, khi đó hoàn toàn là chiến tranh song phương, cơ quan vách rìa nhỏ này là do cao nhân nghĩ kế, tạo ra dưới bàn tay của cả ngàn dân trại, quy mô rất lớn, chống côn trùng chống ăn mòn, trống úng nước chống chấn động, mặc dù đã lâu không được tu sửa, chỉ có thể phát huy một nửa công hiệu nhưng cũng đủ cho anh ăn đủ, Bạch Thủy Tiêu thường xuyên qua lại trong vùng này, cô ta đã biết những cơ quan này, ai biết cô ta có nghĩ cách sửa chữa lại bao giờ hay không.”
Tim Giang Luyện buốt lạnh, xung quanh càng âm u hơn, cũng không biết có phải là tác dụng tâm lí không mà cứ cảm thấy mặt đất bùn được bao phủ bởi vô số cành lá này đang bốc lên hơi lạnh u ám: Nếu đối thủ chỉ là một mình Bạch Thủy Tiêu thì bất kể cô ta âm ngoan xảo quyệt đến đâu, hai người hợp lực lại, hắn cũng còn có phần thắng, nhưng hiện giờ trong tay cô ta lại nắm cơ quan của người Miêu cổ, quả thực là hệt như tay cầm đại bác ám sát mèo chuột vậy.
Hắn trầm ngâm một hồi, một ý nghĩ lướt vụt qua: “Mặt đất không dễ đi, chúng ta có thể đi từ bên trên không?”
Nói đoạn, chỉ chỉ tán cây trên cao.
Cây rừng trong núi rất rậm rạp, tán cây rất lớn, gần như nối liền trên cao, nếu có thể chuyển từ cây này sang cây khác như khỉ thì trên lý thuyết, có thể “đi lại trên cao”, rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Nghe có vẻ khả thi, Mạnh Thiên Tư cúi đầu nhìn bản đồ đơn giản mình vẽ: “Anh nhìn xem, quanh đây có đỉnh núi nào ở giữa có hõm không, như một đĩnh vàng ấy?”
Giang Luyện không dám thò đầu ra bưa, hắn tung mình nhảy lên cây, nương tán cây che lấp, quan sát xung quanh một hồi, lại nhanh chóng trèo xuống, ra hiệu về một phía: “Đằng kia.”
Tốt, đã xác định được vị trí phương hướng, Mạnh Thiên Tư trầm ngâm: “Chỗ đó có chướng khí lò đất, qua đó, chúng ta rẽ thẳng về hướng tây là có thể tới rừng đá treo túi mật rồi.”
Nói tới đây, ngón tay cô chỉ vào vòng tròn khoanh vùng trước đó.
Lại thêm chướng khí lò đất với rừng đá treo túi mật gì thế, quỷ non dùng từ thật đúng là mơ hồ, Giang Luyện thắc mắc: “Không bám theo Bạch Thủy Tiêu nữa?”
Mục đích của chuyến đi này vẫn luôn rất rõ ràng, hoặc là thông qua Bạch Thủy Tiêu bắt được kẻ chủ mưu, hoặc là đoạt lại dây chuyền trên người Bạch Thủy Tiêu, hiện giờ tuy gặp khó khăn nhưng còn chưa đến mức hết hi vọng, sao đột nhiên lại chuyển thành đi rừng đá treo túi mật gì gì đó thế?
Quá phức tạp để giải thích, Mạnh Thiên Tư ậm ờ: “Dù sao, anh cứ theo tôi là được.”
Ngay từ đầu, cô đã từng nghi ngờ Bạch Thủy Tiêu tới là vì túi mật núi, còn từng vì dụ địch mà phân phó Mạnh Kình Tùng “gióng trống khua chiêng, ra vẻ chuẩn bị vào vách rìa nhỏ”.
Mà nay con đường Bạch Thủy Tiêu đi càng ngày càng tới gần rừng đá treo túi mật, có khi nào đích đến của cô ta chính là chỗ đấy?
Nếu là vậy thì cô chẳng cần phải bám theo Bạch Thủy Tiêu nữa rồi, không bằng đi trước, thẳng đến chỗ túi mật núi, ngược lại Bạch Thủy Tiêu sẽ phải đuổi theo cô, hơn nữa, một khi Mạnh Kình Tùng nghĩ ra mấu chốt trong đó, nhất định cũng sẽ dẫn người tới rừng đá treo túi mật, như vậy, cô có thể hội hợp với quân tiếp viện của mình.
Quả là hoàn mỹ.
***
Thương nghị xong, lập tức bắt đầu từ cái cây bên cạnh, Giang Luyện lên cây trước, lại kéo Mạnh Thiên Tư lên: Thể lực của cô hiện giờ hơi không ổn lắm, bất kể có cần hay không, hắn cũng đều quen tay hỗ trợ.
Mà chuyển nhảy trên cao cũng không mất bao nhiêu sức lực, thân cây thẳng tắp song tán cây lại tỏa ra bốn phía, có lúc nhấc chân một cái là đã có thể chuyển từ chạc cây này sang một chạc cây khác, cái nào cách xa hơn chút thì bước lớn phóng sang, đạp nhảy mượn lực, cũng không khó.
Cứ như vậy đi được qua bảy tám cây, hai người dừng lại nghỉ ngơi.
Sắc trời tối sầm, chung quanh không có động tĩnh gì, Mạnh Thiên Tư đột nhiên nảy lên một ý nghĩ: Tất cả nguy hiểm đều là suy đoán ra, có khi nào Bạch Thủy Tiêu căn bản không ở quanh đây, sau khi nghe thấy tiếng chuông đã lập tức tẩu thoát rồi không?
Như để vả mặt cô, đúng lúc đó loáng thoáng có tiếng lách cách của móc xích chuyển động vọng tới.
Giang Luyện cũng nghe thấy, chỉ là tiếng động này quá mơ hồ, không phân biệt rõ được là bắt nguồn từ phương hướng nào, tim đang đập mạnh thì chợt nghe đối diện có tiếng xé toạc không khí, hắn quát “Cẩn thận”, lùi bước tránh đi, vậy như vừa né được cú này, hai bên trái phải lại có tiếng gió phóng đến, như loạn tiễn cùng bắn, bốn phía đều có tiếng.
Giữa cơn hỗn loạn, nghe thấy Mạnh Thiên Tư kêu “Xuống cây”, hắn không kịp nghĩ kỹ, hai tay bám vào chạc cây, thân mình nhanh chóng thả xuống, cũng thật không khéo, vừa lúc có một mũi tên bắn lén xiên tới, Giang Luyện cái khó ló cái khôn, thân mình lắc sang bên cạnh như đu xà đơn, khó khăn lắm mới né được một kích, chỉ là chạc cây không chịu được giày vò như thế, rắc một tiếng gãy mất, hắn cả người cả cành ngã phịch xuống.
May là cây không cao lắm, cú ngã này cũng khiến hắn váng đầu hoa mắt, vừa dịu bớt phần nào, chợt nghe có tiếng gãy rào rào, Mạnh Thiên Tư cũng xuống, khác ở chỗ, cô ôm đầy trong tay cành lá nhỏ nhọn.
Thì ra lúc có biến gấp gáp, không ai nghĩ được tới ai, chia nhau vượt sông bằng bản lĩnh của mình, Mạnh Thiên Tư bảo hắn “Xuống cây”, nhưng mấy mũi tên bắn về phía cô lại là ba đường bắn xuống, cô đành phải nhảy lên trên, ôm được một đống cành nhọn, dùng như chổi quét hết đống tên bắn lén rồi mới thả người rơi xuống.
Cũng may cả hai đều không bị thương, thất tán trên cây, gặp lại dưới cây, cũng coi như hữu kinh vô hiểm.
Nhưng đợt tập kích này vậy mà lại cứ thế kết thúc, trong rừng khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi rung cành, rì rào xào xạc.
Giang Luyện nhìn lên cao, trên cành khô cắm một mũi tên rỉ sét loang lổ, thân mũi tên làm bằng gỗ, ẩm ướt cũ kỹ rõ rệt, xem ra những cơ quan này đúng là đã cũ mục.
Thoáng sững người, Giang Luyện bật cười, nói: “Đúng là không nên coi thường trí tuệ của cổ nhân, họ nhất định đã dự liệu được rằng kẻ địch có thể đi trên cao.”
Lần này giày vò như vậy lại cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chí ít, hắn cũng xác định được hai chuyện: Bẫy rập vách rìa nhỏ thật sự tồn tại, Bạch Thủy Tiêu cũng quả thật đang ở gần đây, hơn nữa trong tay còn có trục máy.
Trận vừa rồi kỳ thực cũng không thể coi là mưa tên, dựa theo quy mô cơ quan, dù không phải vạn tiễn cùng bắn nhưng cũng phải có đến hàng trăm hàng nghìn mũi, thưa thớt có mấy chục mũi thôi thì hơi khó coi.
Nhưng vậy thì có sao, một phần mười dư lực còn sót lại, cũng đủ khiến họ chịu đủ.
Giang Luyện dựa người lên thân cây: “Sau linh trận là bẫy rập, muốn đi trên cao lại có tên bắn, trên cũng không được, dưới cũng không thông, nếu năm đó thật sự đối đầu, quân trú đóng phải làm thế nào? Mang theo xẻng tùy thân, đào đường hầm chắc?”
Mạnh Thiên Tư đáp: “Giảm hết nhuệ khí, giết hết uy phong, vậy chính là xông liều bốn phía, chính thức đấu võ rồi.”
Chính thức đấu võ…
Trong lòng Giang Luyện khẽ động: “Đúng nhỉ, vì sao Bạch Thủy Tiêu đến giờ vẫn chưa xuất hiện?”
Nghe hắn nói vậy, Mạnh Thiên Tư cũng thấy kỳ quặc.
Giang Luyện nói tiếp: “Thực ra bản lĩnh của Bạch Thủy Tiêu cũng không phải là quá cao, ba phen mấy bận khiến chúng ta ngã nhào, hoặc là dựa vào quỷ kế, hoặc là mượn cơ quan. Nếu đánh chính diện, cô ta không chắc, cũng không dám.”
Mạnh Thiên Tư xoay chuyển ý nghĩ: “Ban nãy cô ta phát tín hiệu, cô ta đang đợi quân tiếp viện.”
Giang Luyện nói ra lời cô muốn nói: “Có khi nào là kẻ chủ mưu kia không?”
Mạnh Thiên Tư không tiếp lời, chỉ là môi hơi phát khô: Có thể không? Người đó rốt cuộc cũng sắp xuất hiện rồi sao?
Giang Luyện thở dài một hơi: “Chờ xem trước đã.”
Dù sao thì ngoài chờ đợi ra, trong nhất thời nửa khắc, hắn cũng không nghĩ ra biện pháp thoát khốn nào khác.
***
Màn đêm dày đặc.
Trong rừng rậm cách đó không xa, một khoảng sáng vàng chói rộng lớn đang di chuyển, Khưu Đống đứng dưới tán cây, cau mày nhìn chằm chằm khoảng sáng.
Khuông Tiểu Lục trượt từ trên cây xuống, khẽ khàng phủi bụi vỏ cây trên người đi: “Không có tình huống gì, họ vẫn đang đi về phía trước, anh Đại Đống, chúng ta có tiếp tục đi theo không?”
Khưu Đống bấm điện thoại vệ tinh bên hông, gật đầu: “Đi theo.”
Gã nhận nhiệm vụ đột xuất, đã ngồi lên xe rồi, Liễu Quan Quốc lại gọi gã xuống, nói có một cái trại tên là dốc Người Hỏng không bình thường lắm, trợ lý Mạnh bảo hắn dẫn mấy người đi xem, có tình hình gì thì kịp thời báo lại.
Trong thâm tâm, Khưu Đống không tình nguyện lắm, lão đại tung tích không rõ, gã vô cùng mong ngóng có thể đi cùng đại bộ đội, hiến kế xuất lực – hắn từng nghe về trại dốc Người Hỏng này rồi, trong đó không nhiều hộ lắm, đều không phải người bình thường gì, tất nhiên là thường xuyên không bình thường rồi, bỏ mặc chuyện chính không, đi quan tâm bọn họ làm gì chứ?
Nhưng nỗi không tình nguyện, hắn cũng chỉ dám thầm nhủ trong lòng: Đã là trợ lý Mạnh đích thân giao phó, chuyện lại phân công vào tay hắn, hắn cần phải tận tâm tận lực làm tốt.
Khưu Đống chọn năm sáu người, ngựa không dừng vó chạy tới dốc Người Hỏng trước rồi lập tức theo vào sau núi: Cả đám người hoạt động tập thể, để lại rất nhiều dấu vết có thể truy lùng.
Họ dốc hết sức đi vội một đường, đều muốn tốc chiến tốc thắng, mau chóng trở về, không để lỡ đại sự bên đầu trợ lý Mạnh.
Đến chiều tối thì đuổi kịp đám người kia.
Kỳ quái, chỉ mới nhìn đến những bóng lưng cứng ngắc này thôi, Khưu Đống đã tê rần da đầu rồi.
Đếm sơ qua, đại khái chừng năm, sáu mươi người, gái trai già trẻ đều có, nhưng họ không xếp thành đội nhóm, cũng không trò chuyện, đan xen vào nhau, đều chỉ cắm đầu đi về phía trước, dưới màn đêm bao phủ, nhìn như những bóng ma lay động.
Theo Khuông Tiểu Lục mô tả thì là, “Nhìn qua như những xác chết biết đi vậy.”
Vẫn chưa hết, quan sát tỉ mỉ hơn, tim càng thêm đập dồn.
Tướng mạo mỗi người trong số họ đều hung ác, đến phụ nữ và người già cũng không ngoại lệ, hơn nữa trong tay đều có vũ khí, dao thái, lưỡi liềm, búa, cuốc, đều là nông cụ thường thấy nhưng nằm trong tay những người này, xuất hiện vào lúc này, ở nơi này, thực sự khiến người ta cảm thấy không lành.
Khưu Đống còn trông thấy một người tàn tật chỉ có nửa thân, ban đầu, gã còn tưởng là đang di chuyển bằng nửa thân trên, toát hết cả mồ hôi lạnh, sau đó mới nhìn rõ, đó là hai chân bị cụt, sau hông giắt búa, chống tay bước đi, thỉnh thoảng, người bên cạnh sẽ cõng y một đoạn đường, y nằm trên lưng người kia, nhìn như một bao tải hình thù quái dị.
Hơn nữa, đường núi xa như vậy, người bình thường đi một giờ thường sẽ nghỉ chân mười lăm phút, mà đám người này thì lại hoàn toàn không dừng chân lần nào, tốc độ không thay đổi, tiến độ cũng không thay đổi, như là không biết mệt.
Rốt cuộc những người này đi đâu, định đi làm gì?
Giữa chừng Khưu Đống gọi điện cho Liễu Quan Quốc, Liễu Quan Quốc cũng không hiểu ra sao, chỉ bảo gã chú ý cặn kẽ, nhất định phải cẩn thận, không được hành động thiếu suy nghĩ.
Kỳ thực không cần nhắc nhở, đám Khưu Đống đã sớm người nào căng thẳng người nấy, hạ thấp giọng nói chuyện, đến thở cũng nhẹ đi không ít.
Trời đã tối mịt, những người đó vẫn tiếp tục đi, có người bật đèn pin, có người mở đèn bão, có người giơ đuốc – đủ loại ánh sáng màu sắc hội tụ thành một nguồn sáng kỳ dị, lặng lẽ di chuyển về phía trước giữa rừng rậm tối đen rộng lớn.
Tiếng Khuông Tiểu Lục khe khẽ vọng lại từ phía sau: “Có phải họ muốn tìm ai trả thủ không? Em nghe nói trước giải phóng, giữa các trại và bộ lạc trong núi sâu đều có kẻ thù truyền kiếp, đánh tới đánh lui.”
Có người nhỏ giọng đáp lại cậu ta: “Không phải đâu, có phải xã hội cũ đâu mà.”
Lại có người thì thầm: “Mọi người không cảm thấy biểu cảm và ánh mắt trên mặt họ rất rợn người à? Cứ như trúng tà vậy.”
Trong lòng Khưu Đống bực bội, thấp giọng quát: “Đừng chỉ lo tán phét, đây không phải trò đùa, để ý chút…”
Đang nói, xa xa đột nhiên vang lên tiếng chuông reo hỗn loạn, cả đám sợ hết hồn, chợt phản ứng lại, nhanh chóng nấp mình ra sau thân cây gần nhất.
Lát sau, Khưu Đống thò đầu ra xem.
Tiếng chuông vẫn đang vang vọng nhưng thanh thế đã yếu dần, nguồn sáng kỳ dị vẫn đang tiếp tục di chuyển về phía trước.
Xem chừng, có vẻ như đám người kia chạm phải chuông reo báo hiệu gì đó, nhưng cũng không ai đi ra ngăn cản họ, mà họ cũng chẳng thèm để ý, dường như đã quen.
Thật sự khiến người ta đặc biệt…khó hiểu.
***
Đêm xuống, Giang Luyện muốn xem xem có thể mò mẫm trong tối chạy trốn không, thử đi ra ngoài, vừa được mười mét thì nghe thấy tiếng móc xích lách cách, lại co giò chạy về.
Mạnh Thiên Tư hoàn toàn không nhúc nhích, ngồi yên dưới gốc cây nhìn hắn chạy về, còn bình luận: “Chạy nhanh ghê.”
Giọng điệu rõ ràng không phải là khen ngợi, song Giang Luyện lại nghe như khen ngợi, đáp: “Sở trường đó.”
…
Trong núi vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng chuông reo từ rất xa vọng lại, Mạnh Thiên Tư loáng thoáng nghe thấy, thắc mắc nhìn về phía phát ra âm thanh.
Hẳn là cách khá xa, nhưng sao lại vọng tới từ đường cũ?
Giang Luyện cũng nghe thấy, hắn thầm tính thời gian, chợt hít mạnh một hơi: “Đừng hi vọng nữa, không phải kẻ chủ mưu gì đâu, lâu vậy rồi, tín hiệu của Bạch Thủy Tiêu chắc là để gọi người trong trại kia đấy.”
Ngoài bà Điền Miêu và Kim Châu Ngân Châu ra, Mạnh Thiên Tư không có ấn tượng gì khác về người trong trại: “Cô ta gọi những hộ khác trong trại tới đối phó với chúng ta?”
Giang Luyện biết cô còn chưa hiểu biết gì mấy về trại kia: “Người trại đó đều không phải người thường, có khoảng mấy chục người, ước chừng mỗi người đều có thể liều mạng – hai đấm khó địch bốn tay, chúng ta có giỏi đánh nữa cũng không thể là đối thủ.”
Mạnh Thiên Tư ồ một tiếng, liếc xéo hắn: “Sợ à?”
Giọng điệu đủng đỉnh hết sức, cô điềm tĩnh như vậy, Giang Luyện cũng chẳng muốn hãi hùng lo âu, hắn dịch người xuống để ngồi thoải mái hơn: “Sợ gì chứ, chỉ cần trong tay đối phương không có súng thì ai mà chẳng có chiêu hộ mệnh.”
Hắn có thể có chiêu gì?
Mạnh Thiên Tư nửa ngờ vực nửa tò mò.
Giang Luyện hạ giọng: “Miễn là Bạch Thủy Tiêu không ở cạnh trục máy thì chúng ta cũng khỏi phải e sợ gì cơ quan. Đợi lát nữa, chúng ta lên cây tránh trước, đừng để đám người kia tìm được, đợi Bạch Thủy Tiêu hội hợp với họ rồi…”
Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại.
Mạnh Thiên Tư biết hắn nói đến mấu chốt, tiếp đó chính là phóng chiêu, bị giọng hắn lây nhiễm, vậy mà lại có chút chờ mong: “Rồi sao?”
Giang Luyện đáp: “Rồi chúng ta bỏ chạy.”