Trời chưa sáng, Giang Luyện lại đi thăm dò động tĩnh của Bạch Thủy Tiêu, trở về rồi thì gọi Mạnh Thiên Tư lên đường.
Theo dõi ban ngày so với ban đêm vừa có cái ưu cũng vừa có cái khuyết, ưu là có thể nhìn được trọn vẹn không sót một cái gì, khuyết cũng là nhìn quá trọn vẹn không sót một cái gì – anh tiện theo dõi người ta, người ta muốn phát hiện ra anh cũng không khó, bởi vậy nên là càng phải cẩn thận hơn, giữ khoảng cách xa hơn.
Mạnh Thiên Tư giải quyết bữa sáng dọc đường, nghỉ ngơi hồi phục một đêm, chân cô đã không còn gì đáng ngại, chỉ là sức lực vẫn chưa lên hết được, chỉ khôi phục được sáu, bảy thành, đồng thời, đêm tối qua đi, ban ngày đến, thiện ý vì đêm tối mà dễ nảy mầm, vì nghe câu chuyện mà khuếch đại lên của cô đối với Giang Luyện lại co lại một chút: Đêm tối che đi mặt mũi Giang Luyện, dễ khiến người ta động lòng và cảm tính hơn, nhưng ban ngày sắc trời sáng sủa, lại khiến khuôn mặt đã ba phen mấy bận đã đối nghịch với cô của hắn trở nên thấy được rõ ràng hơn.
Chuyện nào ra chuyện đó, thận châu vẫn có thể cho mượn, nhưng thái độ lạnh lùng của cô thì không thể thay đổi được, OK không, nghe một câu chuyện đã dao động thì bản thân cũng hơi không nhìn nổi mình nữa rồi: Chuyện này mà bị truyền ra ngoài, sau này ai đến chỗ cô nhờ vả cũng kể chuyện bi thảm cho cô nghe, còn có thể làm việc tử tế được nữa không?
Thái độ Mạnh Thiên Tư biến hóa vi diệu, Giang Luyện tất nhiên cũng phát hiện ra, có điều con thuyền hữu nghị rốt cuộc cũng khua được mái chèo, thái độ khách ngồi thuyền có hơi lạnh nhạt đối với hắn cũng chẳng sao: Sau đêm qua, chuyện đã chắc được tám, chín phần, hắn mong được thông cảm đã có được thông cảm, vậy là thỏa mãn rồi.
Chỉ là…
Hắn cảm thấy câu “Lén bám theo trước rồi nghĩ cách liên lạc với Mạnh Kình Tùng” không khả thi lắm, đây rõ ràng là càng đi càng hẻo lánh, càng không có người ở, muốn liên lạc với người bên ngoài dễ thật vậy sao.
***
Đường núi khó đi, nhất là loại núi sâu hi hữu dấu người này, lộ trình nửa ngày mệt đến muốn sống muốn chết mà cũng chỉ mới vượt qua một hai đỉnh núi, hơn nữa còn càng đi càng mù mờ, căn bản không biết mình đang ở đâu.
Mạnh Thiên Tư cũng hoang mang ngập óc: Cô không quen thuộc Tương Tây, quỷ non các đời trước có thể xem đình núi thế núi mà phân biệt được đường, nhưng qua mấy chục năm, mọi người đã quen ỷ lại vào các thiết bị định vị điện tử, không có thiết bị hỗ trợ, hai mắt cơ bản là tối thui.
Đến gần trưa, Bạch Thủy Tiêu dừng lại nghỉ ngơi lần thứ ba, Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư cũng lập tức dừng lại.
Bạch Thủy Tiêu có vẻ rất cảnh giác, mỗi lần nghỉ ngơi đều không ngồi yên một chỗ mà cứ đi trái đi phải, nhìn ngó khắp nơi, lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xổm xuống, có mấy lần rõ ràng đang ngồi xổm dưới đất lại đột ngột vọt ra như đang đuổi bắt cái gì.
Cách quá xa, không nhìn rõ được, Giang Luyện sinh lòng cảnh giác, qua Mạnh Thiên Tư, hắn ít nhiều cũng đã hiểu được phần nào thủ đoạn của Bạch Thủy Tiêu: Cô ả này ở chung với bà Điền Miêu, chưa biết chừng cũng biết sai bảo cổ trùng độc trùng gì đó, nếu động thủ thật, hắn phải đặc biệt cẩn thận, dù sao trong núi này trùng thú nể mặt Mạnh Thiên Tư chứ có quen biết gì mặt mũi hắn đâu.
…
Đến chiều, trong núi trở trời.
Trên đầu âm u một cái là trong rừng càng tối hơn, tính tình Mạnh Thiên Tư là khó dằn lòng nhất, bất kể là “nằm vùng” hay theo dõi đều thấy hiệu quả trong nửa ngày là tốt nhất, bây giờ theo dõi từ đêm tới ngày mà chưa có tiến triển nào, ngoài đi đường vẫn là đi đường, khó tránh khỏi nóng nảy bực dọc.
Giang Luyện nhận ra, trấn an cô: “Chuyến này sẽ không vô ích đâu, chỉ cần theo sát cô ta, tìm hiểu được gốc rễ rồi, kẻ đứng sau cô ta chắc chắn không chạy được. Còn nữa, sợi dây chuyền của cô mười phần chắc tám chín là trên người cô ta.”
Nửa câu sau quả thực khiến người ta phấn chấn hơn hẳn, trong lòng Mạnh Thiên Tư khẽ động: “Ở trên người cô ta… Trong búi tóc?”
Giang Luyện gật đầu: “Ngày đó tôi cứu cô ta về có giúp cô ta băng bó, cũng đã lục xem vật tùy thân của cô ta, không có dây chuyền gì cả – cô ta có thói quen giấu đồ trong búi tóc, dây chuyền không lớn, nếu đã xác định được là cô ta lấy đi thì quá nửa là giấu ở trong đó. Cho nên chúng ta phải có phương án hậu bị, ngộ nhỡ theo dõi không thành công, bị phát hiện thì lập tức bắt cô ta lại xuống tay cướp đồ, hòa nhau được chút nào hay chút đấy, không đến mức bận bịu toi công.”
Đúng vậy, chuông vàng có thể trở về thì cũng tương đương với chuyện thành hơn nửa, Mạnh Thiên Tư đang định nói gì thì mắt cá chân đột nhiên hơi hơi bị vấp.
Giống như có một sợi dây cực nhỏ đứt mất.
Giang Luyện cũng có cảm giác này, hắn biến sắc, nhỏ giọng quát: “Cẩn thận!”
Phản ứng của Mạnh Thiên Tư cũng rất lanh lẹ, nhanh chóng lăn xuống đất, Giang Luyện cũng lăn theo, vai lưng vừa chạm đất thì nghe thấy tiếng phành phạch như chim vỗ cánh, ngay sau đó là tiếng chuông reo, đinh đinh đang đang, vô cùng rối loạn.
Trong núi yên tĩnh, âm thanh này vừa rộ lên lập tức trở nên chói tai, hơn nữa địa thế này, loáng thoáng có tiếng vọng, mấy hồi vọng đi vọng lại đan xen, liên miên bên tai như đòi mạng.
Giang Luyện tưởng kích khỏi cơ quan liên hoàn chết tiệt gì, da đầu tê dại, sau khi mặt đất yên tĩnh trở lại mới phát hiện ra ngoài tiếng chuông ra cũng không có gì khác thường xuất hiện.
Hắn ngẩng đầu, cách đó không xa, Mạnh Thiên Tư cũng lấy làm lạ, hai người nhìn nhau, lần lượt đứng dậy.
Quả thực không có động tĩnh gì khác, chỉ là trên cây cối hai bên đông tây không ngừng vang lên tiếng chuông đung đưa, dần dần yếu đi.
Giang Luyện đi kiểm tra nơi vấp dây trước, nơi đó không có dây đứt, cũng không có dấu vết gì có thể tra, nhưng hắn tin chắc rằng trước đó có một sợi dây nhỏ chăng ngang ở đó: Trong núi sâu thế này, cành lá rơi rụng trên mặt đất rất dày, mượn nhờ cành lá che lấp, chăng một sợi dây nhỏ dưới đó, dù có nằm xuống đất cũng chưa chắc đã nhìn ra, càng đừng nói đến đang đi.
Hắn đã hiểu được đại khái lý do vì sao lúc trước khi nghỉ ngơi, Bạch Thủy Tiêu lại đi tới đi lui suốt thế: Cô ta bố trí cơ quan, hơn nữa không chỉ bố trí một cái, chỉ là mấy lần trước hắn và Mạnh Thiên Tư may mắn, nhấc bước đi qua, không chạm tới mà thôi.
Bên này, Mạnh Thiên Tư đi tới dưới tán cây mé đông, ngửa đầu nhìn lên cao, như phát hiện ra điều gì đó, vẫy vẫy tay với hắn.
Giang Luyện cũng sang xem.
Trên một chạc cây không cao treo chằng chịt cao thấp chừng mười cái chuông thanh gõ, cũng không phải là treo bằng thừng mà là treo bằng xích sắt mảnh, xích sắt và thanh gõ đều đã bị gỉ sét gần hết, đủ để thấy niên kỷ đã lâu.
Mạnh Thiên Tư nhìn chung quanh một vòng, nhặt một chiếc lông chim trên bụi cây không xa lên: “Trước đó Bạch Thủy Tiêu hẳn là bắt chim.”
Giang Luyện lập tức hiểu ra.
Đã hiểu, Bạch Thủy Tiêu chăng trên đường một sợi dây nhỏ căng thẳng, hai đầu dây buộc lấy chim tước, cũng không biết cô ta khiến chim tước yên lặng nằm yên một chỗ không giãy giụa bằng cách nào, một khi có người đi qua, vô tình vấp phải đoạn dây, nút trói trên người chim tước sẽ được cởi ra, tất sẽ vỗ cánh bay cao – vừa vặn ngọn cây ngay bên trên có linh trận, chim tước bay loạn từ dưới lên, chấn động thanh gõ, chuông tất nhiên sẽ reo.
Mà tiếng chuông vang lên cũng chính là cảnh báo.
Hướng đi sự việc không đúng, Giang Luyện cảnh giác nhìn bốn phía, hạ giọng nói với Mạnh Thiên Tư: “Nấp trước đã, nếu cô ta nghe thấy động tĩnh quay lại kiểm tra, chúng ta lập tức động thủ.”
Mạnh Thiên Tư không đáp, cô cau mày như đang suy nghĩ điều gì.
Bạch Thủy Tiêu chắc chắn là nghe thấy động tĩnh, may mà lúc trước giữ khoảng cách giữa đôi bên khá xa, cô ta có quay lại cũng cần một khoảng thời gian nhất định – Giang Luyện kéo Mạnh Thiên Tư nhanh chóng nấp vào sau một thân cây gần đó.
Chợt nghe Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Đây là vách rìa nhỏ.”
Giang Luyện hơi sửng sốt: “Vách rìa Miêu Cương?”
Hắn chỉ từng nghe nói đến vách rìa Miêu Cương, đó là Nam Trường Thành trong truyền thuyết.
Mạnh Thiên Tư lắc đầu: “Không phải, là vách rìa nhỏ, trước đây người Miêu sợ quân trú đóng xâm chiếm đã dày công thiết lập những cơ quan bẫy rập khác nhau, phân bố rải rác thành một dải, không phải vách rìa mà còn hơn rả vách rìa, cho nên gọi là vách rìa nhỏ – đây là linh trận chim tước để phòng quân trú đóng đánh lén, dùng để cảnh báo, ví trí cao thấp chằng chịt, lúc gió thổi cũng không gõ vào nhau, sẽ không phát ra tiếng vang, trừ phi là chim tước từ bên dưới bên dưới bay lên… Bạch Thủy Tiêu đã lợi dụng linh trận có sẵn từ xưa, lấy vật liệu tại chỗ, bố trí lâm thời.”
Cô phân phó Giang Luyện: “Anh chú ý động tĩnh xung quanh trước đã, tôi phải hồi tưởng chút, tôi đã thấy tranh bản đồ Tương Tây… Hẳn là có thể nhớ được gì đó.”
Cô nhắm mắt lại.
Mặc dù cô không biết dán mắt thần như Giang Luyện nhưng cũng có năng lực nhìn tranh nhớ tranh, còn hơn hẳn người thường: Buổi tối hôm Lưu Thịnh bị giết, cô từng bảo người treo bản đồ núi Tương Tây, nâng mắt lửa nhận hình xem kỹ vách rìa nhỏ kia, nếu cô có thể nhớ được vị trí hiện thời của linh trận chim tước và hình thế núi non xung quanh thì cũng có thể suy luận ra vị trí bây giờ của hai người, nhờ đó nắm giữ được đại khái phương hướng, không đến mức hoàn toàn mất phương hướng trong núi này nữa.
Giang Luyện không quấy rầy cô, một mực để ý xung quanh, càng chờ càng bất an: Đáng lý Bạch Thủy Tiêu hẳn là sẽ quay lại kiểm tra, bởi vấp phải đoạn dây kinh động tới linh trận chưa chắc đã là người, cũng có thể là chim muông qua đường, song cô ta mãi vẫn không thấy xuất hiện, rất có thể là đã phát hiện ra, chuyện theo dõi này rất dễ đảo khách thành chủ, trước đó anh là người theo dõi, một giây sau có thể trở thành người bị theo dõi ngay lập tức…
Đang nghĩ ngợi, chợt thấy xa xa trên cao bắn lên pháo hoa màu da cam.
Nói là pháo hoa cũng không đúng lắm, giống như một đám khói có màu bung ra kiểu cánh hoa hơn, có nền trời âm u làm nổi bật, nhìn rất lóa mắt.
Giang Luyện không xa lạ gì cảnh tượng này, đêm qua lúc lần theo dấu vết Bạch Thủy Tiêu, cô ta cũng từng đốt loại pháo hoa tương tự, không lâu sau liền có người lái máy kéo tới tiếp ứng cô ta: Trên người Bạch Thủy Tiêu không mang theo nhiều đồ lắm, hẳn là cô ta bố trí điểm giấu chôn trên con đường mình thường đi, thuận tiện lấy từ ven đường ra dùng lúc cần thiết.
Bạch Thủy Tiêu này thật đúng là giao du rộng rãi, đi đâu cũng có người giúp đỡ.
Giang Luyện nhỏ giọng nói: “Cô ta đang tìm người hỗ trợ.”
***
Hiệu suất của hộ núi Đại Vũ Lăng quả nhiên là rất cao, tới buổi chiều hôm sau cũng đã mang đầy đủ công cụ trang bị, lái xe trực tiếp tới cổng trại Bát Kháng, theo kế hoạch, đón đoàn của Mạnh Kình Tùng xong là có thể đi thẳng tới rừng đá treo túi mật.
Mạnh Kình Tùng rất hài lòng với hiệu suất này, nhưng lúc ra đón lại trông thấy người không nên xuất hiện.
Tân Từ.
Mạnh Kình Tùng nhíu mày: “Cậu tới làm gì?”
Tân Từ lườm y: “Hỏi thừa, Thiên Tư không phải bà chủ của tôi à? Tôi thì không lo lắng cho cô ấy?”
Mạnh Kình Tùng rất không khách khí nói: “Nếu là trang điểm lên đồ cho Thiên Tư thì đúng là không ai bằng cậu, nhưng vào những tình thế như lúc này thì cậu ngoài tăng thêm phiền phức, cản trở ra, tôi nhìn không ra có ý nghĩa thiết thực gì.”
Mặt Tân Từ nóng lên, luận giá trị vũ lực, hắn quả thực là hạng bét, nhưng tất cả mọi người đều bận rộn chạy đông chạy tây, bắt hắn ở lại Vân Mộng Phong chờ thật sự là giày vò: hắn dù không có tài cán gì thì cũng có thể lái xe thêm dầu, kiếm củi giữ lửa, trông coi thiết bị, dẫu sao cũng giúp được một hai.
Đang lúng túng, chợt thấy Thần Côn nhảy nhót hân hoan cách đó không xa, Tân Từ trỏ tay vào lão: “Ông ấy là người ngoài cũng đi theo được còn gì.”
Mạnh Kình Tùng theo hướng nhìn qua, lại thu mắt về, lạnh lùng đáp: “Người ta có hàng trong bụng.”
Đến cũng đến rồi, Mạnh Kình Tùng cũng không tiện đuổi hắn về, dù sao sau khi chuyện qua đi, hai người còn phải làm “đồng nghiệp”, không tiện xử lý quá thẳng tay, nhưng y thực sự cảm thấy phiền chán: Cũng không cân nhắc lại xem mình nặng nhẹ ra sao, chuyện gì cũng sáp lại, quả nhiên là bản tính đại thái giám.
Hắn cố tình ngó lơ Tân Từ, vẫy tay gọi Liễu Quan Quốc cách đó không xa tới nói chuyện.
Hai ngày nay, Liễu Quan Quốc thực sự bận đến chân không chạm đất, tiền phương hậu phương, chuyện lớn chuyện nhỏ, mọi thứ đều cần gã điều hành, Mạnh Kình Tùng nói một câu, gã phải nói rách miệng, chạy gãy chân.
Gã nắm điện thoại, chạy vội qua.
Mạnh Kình Tùng hỏi gã: “Đầu dò la có tiến triển gì không?”
Liễu Quan Quốc là người làm việc chăm chỉ thật thà, đáng tiếc không đủ khôn ngoan nên không được tháo vát lắm, gã gật đầu lia lịa: “Có chút…tình huống, không phải người của chúng ta dò la các nơi à, có hai nhóm người nói với tôi là trông thấy xa xa sâu trong núi có một chùm pháo hiệu bắn lên.”
Pháo hiệu?
Tân Từ kích động: “Là Thiên Tư nhà mình bắn?”
Ai biết đâu, Liễu Quan Quốc đáp rất ổn thỏa: “Có vài người vào núi khảo sát hoặc nhà thám hiểm gì đó đều có thiết bị có thể gửi tín hiệu ra ngoài như vậy, nếu đúng là cô Mạnh bắn thì không loại trừ khả năng cô Mạnh gặp được họ trong núi, sau đó mượn dùng.”
Mạnh Kình Tùng ngắt lời gã: “Không phải là Thiên Tư bắn, nếu thực sự gặp được đội khảo sát hoặc nhà thám hiểm, cô ấy có thể mượn được dụng cụ truyền tin tốt hơn, hơn nữa, tín hiệu gửi ra luôn chỉ định người xem, cô ấy sẽ không gửi một tín hiệu mà chúng ta không giải mã được ra.”
Liễu Quan Quốc vội gật đầu: “Cũng phải, cũng phải.”
Tân Từ không vừa mắt Mạnh Kình Tùng nói chắc như đinh đóng cột như thế: “Không thể quá khẳng định vậy được, không phải Thiên Tư bắn thì chưa biết chừng là Bạch Thủy Tiêu bắn đấy. Theo ý tôi, tất cả dấu hiệu khác thường đều phải lưu ý…”
Hắn hỏi Liễu Quan Quốc: “Bình thường trong núi này có pháo hiệu không?”
Liễu Quan Quốc hơi lưỡng lự: “Cái này thì thật sự không có, không thường thấy lắm, hơn nữa, bình thường bắn pháo hiệu sẽ dùng cái sáng hơn chút, cái này thì lại là pháo hoa khói.”
Tân Từ ngó Mạnh Kình Tùng: “Thấy chưa, bình thường không thấy bắn, Thiên Tư vừa mất tích, nó đã bắn đùng một chùm… Không cần biết có phải hay không, anh không thể chọn vài người vào xem thử à? Anh có thiếu người đâu.”
Mạnh Kình Tùng thoáng im lặng, ưu điểm của hắn chính là ở chỗ chưa bao giờ vì cáu kỉnh mà hành sự qua loa, chỉ cần người ta nói có lý hoặc chuyện có lợi cho Thiên Tư, hắn đều có thể nghe lọt: “Có thể xác định vị trí pháo hiệu không?”
Liễu Quan Quốc lắc đầu: “Trợ lý Mạnh, trong núi tưởng gần mà xa mà, một quả pháo hiệu bắn ra từ núi sâu, chỉ có thể biết được đại khái phương hướng, không xác định được khoảng cách, đi có thể mất một ngày nửa ngày, cũng có mất ba ngày năm ngày.”
Cũng không làm sao được, chỉ có thể duy trì để ý, Mạnh Kình Tùng bức bối trong lòng, đang muốn bảo mọi người lên xe xuất phát thì Liễu Quan Quốc bỗng nhớ ra: “À, đúng rồi, trợ lý Mạnh, dốc Người Hỏng kia…”
Mạnh Kình Tùng có ấn tượng rất sâu với dốc Người Hỏng này: “Làm sao?”
“Hôm qua không phải có người của chúng ta tới đó đi thăm dò à, hôm nay, vừa mới nãy thôi, một nhóm người khác cũng qua đó, nói là rất quái lạ, trong trại không có ai.”
“Không ra ngoài cổng?”
“Không phải, là thật sự không người.” Liễu Quan Quốc chỉ hận mình nói vụng, không thể nói rõ ràng trong vài ba câu, “Như là bốc hơi khỏi thế gian vậy, trước trại sau trại đều không có người. Quần áo trong chậu giặt mới giặt được một nửa, vẫn đang để ngâm, tro trong lò sờ tay vào vẫn còn nóng hổi, còn nữa, cơm nước trên bàn đang ăn dở, bát đũa cũng chưa thu dọn…”
Gã lẩm bẩm: “Không biết có phải là chạy kiểm tra không nữa, nhưng không nghe nói chính phủ muốn vào núi tra trại này mà.”
Chạy kiểm tra? Chạy kiểm thì càng nên thu dọn những dấu vết quần cư phi pháp này đi chứ?
Trong sát na, Mạnh Kình Tùng đột nhiên nghĩ đến điều gì: “Dốc Người Hỏng trống trại xảy ra trước hay sau khi có pháo hiệu?”