“Đi, đi bổ đống củi này mang vào đây!” Lão trù (đầu bếp) Trương Đại sai
người đem ba gánh củi lớn quẳng trước mặt Hạ Thiên. Nàng đem đống củi gỗ này tưởng tượng thành khuôn mặt của người nào đó, hung hăng chặt, hung
hăng chém, chém xong rồi lại hung hăng ném!
Thế nên một tháng này, Ly vương vĩ đại ở trong Ly vương phủ tưởng rằng mình bị mắc bệnh gì, cứ hắt xì liên tục từ sáng đến tối.
*
“Đi! Đi quét dọn sạch sẽ cả khu vườn này!” Mạc quản gia ném cho nàng một cây chổi, vừa vuốt ve chòm râu dài vừa sai bảo.
Hạ Thiên hữu khí vô lực, bàn tay run rẩy nhận lấy cây chổi, đây là hậu quả sau một tháng lao động cạn kiệt sức lực gây nên.
Mạc quản gia thấy dáng vẻ yếu ớt uể oải của nàng, lo nàng không nghe rõ
mình vừa nói gì, lại nhắc nhở: “Đây là do Vương gia tự mình căn dặn, nếu ngươi làm không tốt. . . . .”
“Bỏ đói hay là gây khó dễ cho ta?” Hạ Thiên trực tiếp tiếp lời, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta hiểu rõ,
ta phải quét cái này, ngoan ngoãn quét cái này, đúng chưa?”
Dứt lời, nàng quay đầu đi, cầm cây chổi, trực tiếp bỏ mặc người ở phía sau lưng.
Hạ Thiên đi rồi, Ân Tịch Ly từ chỗ núi giả xông ra, nhìn chằm chằm phương
hướng nàng rời đi, hắn nhíu mày, có chút chần chừ hỏi: “Mạc quản gia,
ngươi có cảm thấy bổn vương đối xử với nàng như vậy, có chút quá đáng
hay không?”
Mạc quản gia lập tức nói: “Nha đầu kia tính tình nóng nảy, lại hay tùy hứng, nhiệt tình quá mức, Vương gia cũng chỉ là đang
áp chế lại tính tình của nàng để tránh cho sau này nàng lại đắc tội với
người khác. Vương gia, người cũng là vì muốn tốt cho nàng mà thôi!”
Ân Tịch Ly trầm ngâm nửa ngày, con ngươi thâm sâu đen như mực lóe lên tia
sáng âm u, qua nửa ngày, hắn mới quay đầu lại nói: “Thôi, nha đầu kia đã cứu bổn vương một mạng, một tháng này nàng cũng đã chịu đựng đủ rồi,
sắp xếp cho nàng đến Tây Sương viện, để cho nàng. . . . . Ừm. . . . . .
làm nha hoàn bên cạnh ta đi.”
“Vâng, lão nô đi ngay!”
*
“Cái gì? Nha hoàn bên cạnh hắn?” Hạ Thiên một phen buông cây chổi trong tay ra, khoa trương kêu lên: “Để ta làm nha hoàn bên cạnh hắn? Có lầm hay
không vậy?”
“Hạ cô nương, đây là Vương gia khoan dung cho ngươi lắm rồi!” Mạc quản gia dẫn dắt từng bước, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Khoan dung?” Hạ Thiên khịt mũi một tiếng: “Mạc quản gia, ngươi trở về nói
cho hắn biết, ta tình nguyện mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm, quét rác
chứ không tình nguyện đi hầu hạ hắn! Hừ!”