Nhìn bụng mẹ chồng mọc lông thỏ, còn đẻ ra một con thỏ, tôi sợ hãi suýt thì hét lên.
Tôi xoay người định bỏ chạy nhưng vừa cửa động, cơ thể đã bị anh họ ôm lấy.
Anh ta ôm chặt lấy tôi, nhẹ giọng: “Đừng lên tiếng, lỡ làm bà ta giật mình, bà ta sẽ ăn thịt con thỏ đó.”
Trong lúc anh ta nói chuyện, con thỏ to bằng mèo con rớt ra khỏi quần lót bà ta.
Mẹ chồng căn bản không để ý tới chúng tôi, miếng thịt bò sống đang ăn dở trong tay cũng không màng tới, bà ta vươn tay bế con thỏ đó lên, le lưỡi li3m sạch máu còn dính lại trên người.
Bà ta như vậy không hề giống một con một người, mà là con thỏ mẹ hình người thì đúng hơn.
Tôi thấy bụng mẹ chồng mọc lông thỏ, bà lại đẻ ra một con thỏ, tôi sợ hãi suýt hét lên.
Khi bà ta li3m, đầu của một con thỏ khác lại từ từ ló ra.
Tim tôi đập như trống trận, chi miệng, đẩy anh họ ra, căng thẳng lùi từng bước.
Anh họ lại chẳng có vẻ sợ hãi, cũng không đếm xỉa tới việc mẹ chồng sinh con mà nhìn tôi lùi về sau với ánh mắt nặng trĩu.
Ánh mắt ấy cực kỳ dịu dàng, nhưng sự dịu dàng trong hoàn cảnh này thì hết sức kỳ lạ.
Tôi lùi về phía cửa, xoay người chạy về hướng thang máy, rút điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhưng ngay lúc tôi cầm điện thoại, nó đột nhiên đổ chuông, Dương Hoành gửi cho tôi một đoạn video.
Trong hình thu nhỏ video, hắn không mặc quần áo, tay chân và đầu bị trói như ngũ mã phanh thây và vô số con thỏ mập mạp như heo đang nằm trên người hắn nhấm nháp.
Cả tay chân hắn đều lộ ra xương trắng, máu đã nhuộm đỏ bộ lông trắng muốt của những con thỏ kia.
Chỉ xem hình thu nhỏ video cũng có thể thấy toàn bộ gương mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn.
Cùng với video còn có một tin nhắn: Muốn cứu Dương Hoành thì đến trang trại, nếu báo cảnh sát thì hắn sẽ lập tức bị thỏ nuốt chửng.
Nhìn dòng chữ này, trái tim tôi như ngừng đập, tôi thậm chí không có can đảm nhấp vào video.
Tôi nắm chặt di động, vội vàng quay lại hỏi anh họ: “Dương Hoành đâu?”
Không phải anh ta nói Dương Hoành đang ở trang trại sao?
Sao Dương Hoành lại bị bắt, còn bị cào cấu?
Khi tôi bước vào, anh họ lại nói: “Đừng nói chuyện!”
Nhưng giọng anh ta còn to hơn tôi!
Trong lúc thắc mắc thì tôi thấy anh ta thoáng nhìn mẹ chồng.
Mẹ chồng đang ôm một con thỏ li3m sạch máu trên người nó, theo tiếng của anh họ, bà ta như bị dọa, cái miệng đang thè lưỡi đột nhiên há lớn.
Như ăn thịt bò sống, bà ta nhét con thỏ đó vào miệng.
Tôi sợ đến mức suýt thét chói tai!
Anh họ vội quay lại ôm lấy tôi, bịt miệng tôi, kéo tôi ra ngoài.
Ngay khi bị kéo ra sau, tôi vẫn còn nghe thấy âm thanh nhai nhóp nhép mạnh mẽ phát ra từ bếp.
Miệng bị bịt đến không thở nổi.
Trong đầu nhớ lại thói quen của loài thỏ mà Dương Hoành từng kể tôi nghe.
Thật ra loài thỏ không hiền lành như chúng ta tưởng, khi sợ hãi hoặc cảm thấy bản thân không đủ dinh dưỡng sau khi sinh, thỏ mẹ sẽ ăn thịt đàn con mới chào đời.
Đôi khi thỏ đực cũng ăn thịt con và làm thỏ cái động dục.
Nhưng sao mẹ chồng lại sinh ra một con thỏ!
Anh họ kéo tôi đến tận thang thoát hiểm, đóng cửa lại, thủ thỉ với tôi: “Nhỏ tiếng một chút, nếu không dì sẽ ăn thịt hết tất cả em họ.”
Nghe anh ta nói chúng là “em họ”, tôi không khỏi rùng mình.
Tôi quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt anh ta vẫn dịu dàng như thỏ nhỏ, ngay khi tôi nhìn sang, anh ta còn sợ hãi rụt rè.
Nhất thời chưa thể tiêu hóa tất cả chuyện này, lại lo cho Dương Hoành, tôi vội lấy di động ra, hỏi hắn: “Dương Hoành bị sao vậy hả?”
Sợ quấy rầy mẹ chồng, tôi mở nhỏ âm lượng di động rồi bật video lên.
Cho dù tiếng nhỏ vẫn có thể nghe thấy tiếng hét của Dương Hoành vang vọng trong hành lang cùng tiếng gặm nhấm của đám thỏ.
Chỉ một lúc, vết thương trên cánh tay của Dương Hoành lại chảy máu.
Tôi nhìn chằm chằm anh họ, cố nén sợ hãi, hỏi anh ta: “Đám thỏ này là chuyện thế nào?”
Tuy sau khi sinh thỏ mẹ có thể sẽ ăn thịt con nhưng chúng không thể ăn nhiều thịt, huống chi là ăn thịt người sống.
Anh họ vẫn bình tĩnh, nói với tôi: “Ở trang trại có thỏ tiên.”
Trong lúc anh ta nói chuyện, trong video xuất hiện một người nửa đầu thỏ.
Không phải giống mũ trùm đầu có đầu thỏ, mà là kết hợp gen giữa thỏ và người.
Một bên đầu có đôi tai dài, khuôn mặt phủ đầy lông tơ màu trắng, có đường nét của con người nhưng mắt và môi lại là của thỏ.
Tên đó từng bước đi về phía Dương Hoành, người không mặc quần áo, dáng đi thẳng, có thể nhìn ra là… Con cái.
Nó không cao, khi đi mềm mại uyển chuyển như thỏ, y hệt một con quái vật thỏ đang tung tăng.
Mà Dương Hoành lúc đầu vốn còn kêu gào, sau khi thấy nó, ánh mắt hắn lộ vẻ hoảng sợ.
Có vẻ thỏ yêu biết máy quay ở đâu, nó quay đầu nhìn, đôi mắt đỏ như máu vẫn dịu dàng không chút cảm xúc, thậm chí cười cười.
Khi cười, nó mở bàn tay ra, bên trong hình như đang cầm một bình thuốc.
Lúc lấy thuốc ra, nó gầm gừ, những con thỏ đang gặm nhấm Dương Hoành đều chạy đi mất.
Có con trực tiếp đạp qua người Dương Hoành để lại dấu chân đẫm máu.
Bị hết con thỏ này tới con thỏ khác dẫm lên, Dương Hoành lại kêu la thảm thiết.
Nhưng khi con thỏ cầm đầu kia quay đầu, Dương Hoành nhìn bình thuốc, gương mặt vốn méo méo vì đau đớn lộ vẻ hoảng sợ.
Hắn cố lùi về sau nhưng dù vậy, con thỏ cầm đầu vẫn từng bước đến gần như thể rất vui khi chứng kiến bộ dáng sợ sệt của hắn.
Tôi nhìn anh họ: “Nó là thứ gì?”
“Tiên thỏ muốn sinh nhiều tiên thỏ nhỏ hơn nên cần dùng thuốc.” Anh họ nhìn chằm chằm video, hai mắt vẫn vô hại như trước đây.
Nghe tới thuốc, lòng tôi cuống lên.
Chuyện nuôi thỏ tôi đã từng nghe Dương Hoành nhắc đến, dù hắn không quá quan tâm nhưng vẫn biết chút ít.
Thỏ phát triển và sinh sản rất nhanh, trang trại thường nhốt chúng trong lồ ng, cung cấp thức ăn đầy đủ, chúng lớn nhanh, da lông sáng nhưng rất khó động dục, cho nên đến kỳ phối giống cần dùng đến thuốc.
Cứ cách hai ba tháng, trang trại sẽ chọn vài con phát triển tốt làm giống, cho uống thuốc, rồi phối giống để sinh ra lứa tiếp theo.
Cách lai giống thông thường đều là chọn một con đực thích hợp bỏ vào chuồng thỏ cái, thuốc thú y có dược tính mạnh, một con đực là đủ.
Các trang trại thời nay đều như vậy, một con đực sẽ cho phối giống với rất nhiều con cái, thông thường con đực sẽ kiệt sức sau khi giao phối.
Trong lúc tôi còn nghĩ ngợi, con thỏ thủ lĩnh kia đã nhét thuốc vào miệng Dưng Hoành.
Dược tính của thuốc rất mạnh, còn uống nhiều…
Những con thỏ xung quanh đứng xem hào hứng nhảy lên.
Tất cả đều quay đầu mỉm cười với ống kính như thể đều rất hạnh phúc.
Video kết thúc ở đây!
Xem xong, trước mắt tôi đều là nụ cười dịu dàng đến quỷ dị của đám thỏ cái cùng cơ thể được bao phủ với bộ lông trắng muốn.
Người thỏ lớn như vậy chắc chắn không phải một sớm một chiều nuôi ra.
Cơ thể Dương Hoành đã như vậy, nếu buộc phải phối giống, sợ rằng sẽ mất mạng!
Người tôi mềm nhũn, suýt chút thì ngồi bệt xuống đất. Anh họ vội đỡ lấy tôi, để tôi dựa vào tường.
Anh ta vẫn im lặng nhìn tôi, không giải thích hay nói lời nào.
Tôi cảm thấy toàn thân mình đang run rẩy, tay cầm điện thoại nặng trĩu.
Dựa vào tường hít sâu mấy hơi, tôi bình tĩnh lại, lắng nghe động tĩnh bên trong, thở phào vì không nghe tiếng mẹ chồng.
Tôi cầm di động, nghĩ đến việc hôm nay Dương Hoành chỉ nhắn tin, liếc nhìn anh họ: “Tối qua anh bảo anh ấy không về…”
Nghĩ đến chuyện quỷ dị từ hôm qua đến nay, tôi nhận ra những tin nhắn kia có thể không phải do Dương Hoành nhắn.
“Xin lỗi, tiên thỏ bảo tôi làm như vậy.” Anh họ ngẩng đầu, ánh mắt vẫn vô cảm không chút gợn sóng.
Không giải thích, cũng không có ý nghĩ phản kháng, hệt như mỗi lần bố mẹ chồng và Dương Hoành sai anh ta làm việc, anh ta chỉ nhẫn nhục chịu đựng.
Có lẽ anh ta ở trang trại lâu ngày cùng bọn thỏ, chính anh ta đã sắp biến thành một con thỏ.
Tôi đột nhiên nhớ tới lời Dương Hoành từng nói, căn bản không có thỏ chết cáo buồn (*).
(*) Nguyên văn là thỏ tử hồ bi, đồng nghĩa với câu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ hoặc bầu bí thương nhau.
Bởi vì thỏ không có tình cảm, cho dù đồng loại bị một con khác lột da trước mặt chúng, chúng cũng chỉ thu mình lại như quả bóng, ánh mắt không hề thay đổi.
Đó không phải hiền lành, mà là máu lạnh tàn nhẫn!
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Viên Danh Thanh, nhấn mạnh: “Tối qua Dương Hoành đã về, sáng nay nấu cho tôi bát hoành thánh mới đi.”
Nghĩ đến mùi của người trên giường đêm qua và sự khác thường của anh ta hôm nay, nếu người về tối qua không phải Dương Hoành? Mà là anh ta thì sao?
Nhưng ánh mắt của Viên Danh Thanh vẫn “dịu dàng”, vẫn cứ nhìn tôi như vậy.
Không có cảm xúc, không thể nhìn ra gì cả.
Nhưng tôi không dám nói nữa.
Tôi nắm chặt di động, nhẹ giọng với anh ta: “Anh có thể giúp tôi vào trong xem dì anh thế nào rồi không?”
Viên Danh Thanh vẫn “hiền lành” nhìn tôi như thế, vẫn như trước đây, ngoan ngoãn xoay người.
Ngay khi anh ta xoay người, tôi mới chậm rãi đứng thẳng dậy, định chạy xuống cầu thang thoát hiểm ngay khi anh ta rời đi, sau đó báo cảnh sát.
Sợ là Dương Hoành sắp mất mạng rồi, mẹ chồng như vậy, tôi căn bản không cứu được!
Mắt thấy anh ta nắm tay nắm cửa lối thoát hiểm, không hề quay đầu, chỉ trầm giọng hỏi: “Thịt bò trong tủ lạnh em ăn rồi chứ?”
Nhìn chằm chằm tay anh ta, trước mắt hiện lên đống thịt xếp ngay ngắn trong tủ lạnh, nghĩ đến chuyện bố chồng mất tích đã mấy ngày, tôi bỗng có cảm giác không ổn.
“Dượng sợ lạnh. Nếu em báo cảnh sát, cảnh sát sẽ nhanh chóng điều tra ra, em sẽ bị bắt, tiên thỏ cũng sẽ không bỏ qua cho em họ.” Nói xong, Viên Danh Thanh vẫn nắm chặt tay nắm cửa, quay đầu nhìn tôi.
Lần này anh ta không che giấu gì cả, hai mắt từ trong ra ngoài đều đỏ như thỏ hệt như đang rỉ máu.
Nghĩ đến mẹ chồng ăn thịt bò sống hai ngày nay…
Bụng tôi quặn thắt, muốn nôn nhưng lại không nôn được.
“Hướng Vi, em vẫn sẽ ở đây chờ tôi đúng không?” Anh họ “dịu dàng” nhìn tôi, “Tiên thỏ bảo tôi đưa em về.”
Không biết tiên thỏ anh ta nói là con thỏ thủ lĩnh kia hay cái gì khác, hoặc là chính bản thân anh ta…
Sống lưng căng thẳng, nhìn ánh mắt hung ác đỏ rực như thỏ của anh ta, tóc gáy dựng thẳng, tôi gật đầu: “Tôi sẽ chờ anh.”
Trong lòng lại nghĩ dù có bị cảnh sát bắt vì đống thịt trong tủ lạnh vẫn hơn theo anh ta đến trang trại.
Chỉ cần anh ta đi, tôi sẽ lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng khi thấy Viên Danh Thanh gật đầu, tay tôi đột nhiên mềm nhũn.
Di động cầm trong tay bị giật đi.
Tôi vội cúi đầu nhìn thì thấy một người mặc áo gió dài đến mắt cá chân, đầu đội mũ trùm, chỉ cao đến ngực tôi.
Ngay khi tôi cúi đầu nhìn, người đó cũng nhìn lên cười với tôi.
Trước mắt chính là “tiên thỏ” trong video.
Đôi tai thỏ được che bởi mũ trùm dọc theo một bên đầu, đôi mắt đỏ tươi vẫn dịu dàng, cứ nhìn thẳng vào mắt tôi như thế, còn nhe răng cười.
“Đều thích cười, phải cười…” Viên Danh Thanh đứng ở cửa thoát hiểm đột nhiên cất giọng hát, tiếng hát như kịch nói, hoặc như giọng của phụ nữ.
Đến giờ mặt vẫn không có biểu cảm, y hệt thủ lĩnh thỏ đứng trước mặt tôi nhếch mép cười.
Tôi nhìn thủ lĩnh thỏ đứng trước mặt tay cầm điện thoại đầy lông tư màu trắng, biết bây giờ không báo cảnh sát được, đành phải chạy.
Nhưng nhìn xuống cầu thang thoát hiểm, ở chỗ rẽ, có một đôi tai thỏ từ từ thò ra, sau đó là một đôi mắt đỏ khác giấu dưới mũ trùm đầu.
“Hướng Vi, chờ tôi, cùng tôi đến trang trại.” Nói xong, Viên Danh Thanh lấy di động của Dương Hoành ra gửi tin nhắn cho tôi.
Thủ lĩnh thỏ đứng trước mặt quơ quơ điện thoại của tôi.
Lại một video khác, là hình ảnh bố mẹ tôi đang hái rau ngoài ruộng.
Từ độ cao, rõ ràng là chụp từ dưới lòng đất.
Tôi không nhịn được mà liếc nhìn Viên Danh Thanh: “Anh họ, anh muốn làm gì?”
“Thỏ có thể cắn người, thỏ biết cắn người đấy.” Giọng của anh ta vẫn là tiếng hát kịch của phụ nữ.
Tôi mơ hồ cảm thấy tinh thần anh ta không ổn, nhưng nhìn bố mẹ trong video, nghĩ tới dáng vẻ Dương Hoành bị thỏ ăn thịt đến bê bết máu, tôi không dám bỏ chạy nữa.
Nếu tôi chạy, anh ta sẽ bảo thỏ cắn chết bố mẹ tôi.
Hơn nữa có rất nhiều người đầu thỏ trốn bên dưới, tôi cũng không thoát được.
Thấy tôi không còn ý định bỏ trốn, Viên Danh Thanh mới mở cửa lối thoát hiểm rời đi.
Từ nhỏ anh ta đã bị bố mẹ chồng và Dương Hoành bắt nạt, vì thế rất giỏi quan sát hành động và lời nói của người khác.
Nhưng sao lại trở nên thỏ không ra thỏ, người không ra người thế này đây?
Còn cả giọng điệu kỳ lạ kia…
Bố chồng có lẽ đã chết, mẹ chồng mang thai thỏ, Dương Hoành sợ rằng cũng sống dở chết dở….
Nhớ lại dáng vẻ tối qua anh ta giả làm Dương Hoành, ôm tôi nói những lời đó, còn cả những cử chỉ ân cần dành cho tôi, tôi có thể cảm nhận được tình cảm của anh ta đối với mình.
Cho nên anh ta sẽ tấn công tôi, chỉ cần lợi dụng được điểm này, ít nhất tôi có thể bảo vệ bản thân và bố mẹ mình.
Dù gì tôi cũng chưa từng bắt nạt anh ta.
Đang nghĩ bản thân nên bỏ trốn thế nào…
Thì Viên Danh Thanh cầm cái túi chưa mấy con thỏ mới chào đời tới, theo sau là mẹ chồng không ngừng gặm thịt bò sống.
Bà ta có vẻ rất nghe lời Viên Danh Thanh, ngoan ngoãn theo sau, thậm chí còn thay bộ đồ khác của tôi.
Chúng tôi không đi lối cầu thang thoát hiểm, Viên Danh Thanh ôm đám thỏ con trụi lông, ra hiệu bảo tôi đi thang máy.
Tôi căn bản không thể từ chối, thủ lĩnh thỏ bên cạnh tôi nghiêng đầu như con thỏ đáng yêu nhìn tôi.
Tôi nghĩ đến việc bố mẹ mình có thể bị giết bất cứ lúc nào, đành vào thang máy.
Không kể trong thang máy không có ai, ngay cả khi lên xe chúng tôi đều không gặp ai cả.
Tôi vừa lên xe, hai người thỏ liền ngồi bên tôi một trái một phải, Viên Danh Thanh lái xe, còn mẹ chồng ngồi ở ghế phụ lái ăn thịt bò tươi sống.
Tôi cố nén nỗi sợ hãi và cảm giác quặn thắt trong bụng, hỏi Viên Danh Thanh: “Tối qua là anh đúng không?”
Viên Danh Thanh chỉ im lặng lái xe.
Hai người thỏ cũng không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi lại nói: “Vậy tại sao đêm qua anh không nhân lúc tôi ngủ mà đưa tôi tới trang trại?”
Tại sao lại để mẹ chồng tới tìm tôi, để tôi tận mắt nhìn bà ta sinh thỏ con rồi ăn chúng, còn để tôi chứng kiến Dương Hoành bị nhục mạ như vậy, lúc này mới đưa tôi đi.
Người thỏ ngồi cạnh nhìn tôi từ đầu đến cuối bằng đôi mắt đỏ bằng máu, thậm chí có người lấy ra khăn quàng cổ thỏ quấn quanh cổ tôi, giúp tôi điều chỉnh.
Thấy tôi đã đeo khăn quàng cổ, ánh mắt tà ác của nó mới lộ vẻ hài lòng.
Ngay khi tôi tưởng Viên Danh Thanh sẽ không trả lời, anh ta đột nhiên nói: “Bọn họ hay đùa vậy đấy.”
“Đùa cái gì?” Tôi cẩn thận thăm dò, muốn biết nhiều hơn.
Viên Danh Thanh đột nhiên phát ra âm thanh kỳ lạ.
Rầm rì, rầm rì, hết tiếng này tới tiếng khác nối tiếp nhau.
Tôi sợ tới mức liếc nhìn màn hình ô tô, không có gì không phù hợp với trẻ em cả.
Nhưng anh ta bắt chước quá giống, thậm chí không thua kém diễn viên lồ ng tiếng.
Hơn nữa một người đàn ông lầm lì gần ba mươi tuổi như anh ta lại phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy khiến tôi càng sởn gai ốc.
Nói chuyện khách sáo với anh ta tôi cũng không dám, tôi ngồi im lặng, cẩn thận quan sát cảnh ngoài cửa sổ.
Tôi định nếu gặp cảnh sát giao thông thì sẽ tìm cách kêu cứu.
Nhưng bây giờ hơn mười giờ sáng, không sớm không muộn, tình hình giao thông khá tốt, căn bản không có cảnh sát giao thông túc trực.
Nghe tiếng của Viên Danh Thanh lúc cao lúc thấp, đầu tôi càng ong ong.
Mãi đến ngã tư gặp đèn đỏ, anh ta đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi: “Bọn họ thường dùng đám thỏ dọa tôi sợ trước, sau đó nói cho tôi biết không nghe lời sẽ thế nào. Để khiến em nghe lời, tôi mượn họ để dọa em. Bọn họ nói tôi là ông già thỏ (*), phải kêu như vậy, nếu không sẽ khiến tôi giống đám thỏ…”
(*) Truyền thuyết kể rằng vào thời xa xưa, trên cung trăng có một loại bánh thuốc tiên trị được bách bệnh, nhưng bà nguyệt chỉ biết lợi, đem bánh tặng cho những người người giàu có thường cúng bà, mà không ngó ngàng gì đến sự sống chết của những người nghèo khổ. Có một anh chàng nghèo tên Nhậm Hán, mạo hiểm lên cung Quảng Hàn lấy trộm bánh thuốc tiên. Để giúp Nhậm Hàn, thỏ ngọc đã hi sinh, lột da mình ra đưa Nhậm Hán khoác vào biến thành thỏ để thoát hiểm. Thỏ do Nhậm Hán biến thành đã lấy trộm bánh đem về nhân gian, đặt lên nguồn của 72 con suối ở Tế Nam, cứu được người nghèo trong toàn thành. Để kỉ niệm thỏ ngọc và Nhậm Hán, mọi người bèn tôn làm Thố tử vương (ông già thỏ).
Nói xong, anh ta lại phát ra âm thanh kỳ lạ đó.
Ông già thỏ…
Bọn họ…
Từ nhỏ tính cách của Viên Danh Thanh đã hướng nội, không có bạn bè, sau này vào trang trại thì càng không tiếp xúc với ai khác.
Bọn họ mà anh ta nói…
Chỉ có thể là bố con Dương Hoành!
Ông già thỏ…
Nghe anh ta lầm bầm, tôi mạnh bạo nhớ lại Tết Nguyên Đán năm ngoái, tôi có nói với Dương Hoành anh họ đã gần ba mươi, làm việc trong trang trại thỏ hơn mười năm, cũng nên giới thiệu bạn gái cho anh ta, lập gia đình rồi.
Khi ấy, sắc mặt Dương Hoành hết sức quái lạ…