Dịch: Erale
Beta: Cúc Kiên Cường
Lâm Minh phát hiện ra Lận tổng nhà mình bắt đầu tan làm đúng giờ.
Mỗi sáng chín giờ tới công ty, buổi trưa không về nhà, thường gọi bữa trưa ở nhà hàng, nghỉ trưa thì nghỉ luôn trong phòng nghỉ riêng ở văn phòng, thoạt nhìn cuồng công việc hơn so với trước kia!
Thế nhưng, cứ đúng năm giờ chiều là hắn tan làm!
Theo quan sát mấy ngày nay của Lâm Minh, giờ tan tầm của Lận tổng không chệch tý nào, cho dù đang dở việc chưa giải quyết xong thì hắn cũng nhất định phải thu dọn đi về.
Hơn nữa tâm trạng còn rất tốt, không cần Lâm Minh đưa đón mà tự mình điều khiển xe lăn đi xuống bãi đỗ xe, để tài xế đưa mình về nhà.
Buổi chiều ngày hôm nay cũng giống như vậy.
Chỗ làm việc của Lâm Minh ngay bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, hắn nhìn chằm chằm thời gian ở góc phải máy tính, yên lặng đếm số, kim đồng hồ nhảy tới số năm cũng là lúc cửa phòng làm việc mở ra.
Lận tổng lạnh lùng của bọn họ mỉm cười sung sướng tan làm.
Lâm Minh tò mò tới mức nhộn nhạo tâm can, nhưng hắn không dám hỏi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người đi vào thang máy.
Lận Vô Thủy đúng là rất vui vẻ.
Sau khi kì nghỉ quốc khánh kết thúc, Trương Tiện Ngư muốn chuyển về kí túc xá ở, Lận Vô Thủy đương nhiên không đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn chả có lý do gì để giữ người ta ở lại cả. Nếu mà để nói thẳng thì hai người không quen không biết, mối quan hệ duy nhất chỉ là anh trai của một người bạn mà thôi. Hơn nữa “người bạn” này còn là mình giả gái, Ngô Thủy đến giờ vẫn ở “nước ngoài” chưa về. Tâm trạng Lận Vô Thủy tụt dốc không phanh, căn bản chẳng dám nói gì thêm.
Tính ngược tính xuôi, hắn đành mưu hèn kế bẩn giả vờ đáng thương. Dẫu sao cũng từng kề vai chiến đấu, còn sống chung một thời gian, Lận Vô Thủy cũng khá hiểu tính cách của Trương Tiện Ngư. Đừng nhìn vẻ ngoài xa cách của cậu mà nhầm, sống chung một thời gian sẽ phát hiện ra người này ăn mềm không ăn cứng, nhất là với người quen.
Lận Vô Thủy mới chỉ ỉu xìu than thở xoa xoa cái chân bó thạch cao của mình một tý, cậu ấy đã lui một bước, đồng ý buổi tối quay về đây ngủ.
Lận Vô Thủy cảm thấy điều này còn vui hơn nhận được lãi ròng của công ty.
“Lận tổng, tới nơi rồi.”
Tài xế dừng lại trước siêu thị cách Gia Chúc lâu không xa, chủ động mở cửa xe cho hắn đi xuống. Xe này đã được thay đổi, băng ghế phía sau bị dỡ bỏ toàn bộ, lắp thêm tấm che, Lận Vô Thủy có thể tự điều khiển xe lăn lên xuống.
Lận Vô Thủy xuống xe, mở tin nhắn, dựa theo thông tin mà Trương Tiện Ngư gửi qua, bắt đầu tìm mua đồ ăn. Hắn chọn đồ ăn ở phía trước, tài xế đẩy xe hàng đi theo phía sau.
Cũng may độ khó mua thức ăn không lớn lắm, Lận tổng tính tiền xong thì xách theo túi đồ về nhà.
Trương Tiện Ngư sáu giờ tan học, bài vở của đại học Giang Thành không hề thoải mái, cho dù chương trình học của ngành khảo cổ so với những ngành khác dễ thở hơn rất nhiều, nhưng kì thực bài vở vẫn chẳng hề ít.
Lận Vô Thủy về nhà trước một bước, hắn cho tài xế ra về rồi tranh thủ xử lý công việc ở ban công, đợi Trương Tiện Ngư trở về. Gia Chúc lâu ngay gần đó, hắn về nhà tầm mười mấy phút thì Trương Tiện Ngư cũng sẽ về tới nơi.
Thế nhưng hôm nay đợi tới sáu rưỡi vẫn chưa thấy người về.
Hắn đợi tới sáu giờ bốn mươi, không nhịn được nữa bèn gọi điện thoại, điện thoại đổ chuông một hồi, giọng nữ máy móc nhắc nhở người nhận không nghe máy.
Mà lúc này, Trương Tiện Ngư và La Đan Thanh đang bị người chặn đường ở cổng trường.
Bọn họ vốn tan học như bình thường, Trương Tiện Ngư về Gia Chúc lâu, La Đan Thanh tiện đường ra ngoài cùng cậu kiếm chút gì ăn. Nhưng hôm nay bọn họ vừa ra tới cổng trường thì đã bị người ta chặn lại.
Chính xác mà nói thì là La Đan Thanh vừa ra tới cổng đã bị người ta chặn lại. Trương Tiện Ngư chỉ là tiện thể bị chặn cùng thôi.
Xe Bentley màu đen đỗ ở góc đường đối diện, bốn gã đàn ông cao to mặc vest chặn La Đan Thanh, giọng điệu cung kính, vẻ mặt lại đầy khinh thường, “Tam thiếu, lão thái gia mời cậu lên xe một chuyến.”
Vẻ mặt vui cười của La Đan Thanh chuyển sang lạnh nhạt khi nhìn thấy bọn họ, Trương Tiện Ngư chú ý thấy bàn tay nắm chặt, gân xanh trên cổ lộ rõ của hắn, giống như là đang nhẫn nhịn, “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, bức tranh kia bị tôi đốt rồi!”
Bốn vệ sĩ áo đen bao vây trước sau hắn không hề bị lay động, bọn họ như cỗ máy chất lượng kém lặp lại, “Lão thái gia mời cậu đi một chuyến.”
“Con mẹ mày!” La Đan Thanh đổi sắc mặt hung hãn, hắn lo lắng ngoảnh sang Trương Tiện Ngư, cắn răng nói: “Thả bạn tôi đi, tôi sẽ tới gặp lão già kia!”
Đám vệ sĩ lúc này mới tránh đường, ra hiệu Trương Tiện Ngư có thể rời đi.
Trương Tiện Ngư lo cho La Đan Thanh, nhân lúc vệ sĩ không chú ý đánh mắt ra hiệu với hắn, giả bộ rời đi. Đám vệ sĩ chỉ lo La Đan Thanh chạy mất, một tấc không đi một li không rời “hộ tống” hắn lên chiếc xe Bentley màu đen đối diện. Trương Tiện Ngư không yên lòng, tìm một góc không ai chú ý đứng chờ.
Không biết La Đan Thanh ở trên xe nói những gì, cậu ngây ngốc chờ một tiếng hắn mới xuống xe. Chiếc xe kia lập tức rời đi, chỉ còn một mình La Đan Thanh vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ cũ.
“Mày không sao chứ?” Trương Tiện Ngư đi qua, nhìn hắn lo lắng hỏi.
La Đan Thanh thầm mắng nhỏ một câu “Lão già chết tiệt” rồi mới miễn cưỡng cười nói không sao. Hắn muốn giả bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà sắc mặt thực sự quá khó coi, Trương Tiện Ngư sợ hỏi nữa sẽ khiến hắn khó xử, cho nên đành coi như không nhìn thấy, bình thản hỏi xem buổi tối hắn định ăn gì.
Cuối cùng hai người vào một quán đồ nướng ven đường, Trương Tiện Ngư gọi xâu thịt nướng, La Đan Thanh gọi một két bia. Sau khi ngồi xuống hắn không nói gì, cứ thế nốc từng lon bia.
Trương Tiện Ngư tiếp rượu hắn, hai người nháy mắt tu hết nửa két. Trên bàn nhỏ chất đầy vỏ lon.
La Đan Thanh uống ngà ngà say, khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả viền mắt cũng ửng hồng, hắn cầm lon bia, say khướt hỏi Trương Tiện Ngư, “Hiện tại luôn đề xướng phát triển khoa học kỹ thuật, bọn họ sao vẫn còn nhìn chòng chọc vào thứ đồ phong kiến mê tín kia không chịu buông tay chứ?”
Trương Tiện Ngư khẽ nhíu mày, không trả lời. Từ đợt huấn luyện quân sự cậu đã cảm thấy thái độ của La Đan Thanh với phương diện này vô cùng kỳ quái.
La Đan Thanh nói tiếp, vẻ mặt hắn rất khó chịu, viền mắt đỏ quạch nhưng lại cố nặn ra một nụ cười, “Ba mẹ tao đều vì nó mà chết, bọn họ còn hy vọng tao có thể truyền cái thứ chó má kia lại…”
“Bức tranh chó má đó ông mày đã đốt từ lâu rồi! Đốt rồi!” Hắn vừa nói vừa cười phá lên, lại mở một lon bia cụng với Trương Tiện Ngư, dốc ngược vào mồm uống ừng ực.
Đợi uống hết cả két bia, La Đan Thanh gục xuống, bất tỉnh nhân sự nằm nhoài ra bàn, miệng vẫn cằn nhằn những lời say nghe không rõ. Trương Tiện Ngư gọi điện thoại cho Trịnh Bàng, hai người cùng đưa hắn về kí túc xá sắp xếp ổn thỏa, sau đó cậu mới nhớ ra mình quên mất chuyện gì.
“Mày đêm nay không ngủ ở kí túc xá à?” Trịnh Bàng thuận miệng hỏi.
Trương Tiện Ngư sững sờ, nhớ ra mình quên mất cái gì. Cậu lôi điện thoại ra xem, đã hơn chín giờ, trên màn hình là một loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Lận Vô Thủy gọi. Bởi vì lên lớp nên cậu để điện thoại ở chế độ im lặng, vậy nên Lận Vô Thủy gọi tới thì không hề hay biết.
Trương Tiện Ngư bỗng nhiên có chút chột dạ.
Cậu dặn dò Trịnh Bàng chăm sóc La Đan Thanh cẩn thận rồi vội vã trở về Gia Chúc lâu. Sau khi về tới nhà thì trong phòng không có ai, tối như hũ nút. Trương Tiện Ngư bật đèn, trông thấy thức ăn thả trên bàn trà trong phòng khách liền vội vàng gọi điện cho Lận Vô Thủy.
– ——
Lận Vô Thủy chờ tới hơn tám giờ mới ra ngoài tìm người. Trương Tiện Ngư dù sao cũng là người trưởng thành, bản lĩnh lại không kém, hắn vốn phải yên tâm. Nhưng mấy câu nói của Tạ Định Tâm trong núi Cửu Hoàn đã cảnh tỉnh hắn, lại thêm việc gọi điện thoại mà cậu không bắt máy. Hắn mới lo lắng không yên, tự mình đi tìm.
Lận Vô Thủy tới ký túc xá của Trương Tiện Ngư trước, phòng ở tầng năm lại còn phải leo thang bộ, hắn ngồi xe lăn không tiện đi lên, chỉ có thể nhờ bảo vệ lên tìm người, kết quả một phòng ba người chẳng có ai.
Lận Vô Thủy đành tìm lần lượt từng chỗ mà Trương Tiện Ngư có thể ghé qua, trên đường trùng hợp gặp được bạn học cùng chuyên ngành của Trương Tiện Ngư, đối phương cũng sống ở Gia Chúc lâu nên nhớ mặt Lận Vô Thủy, bèn nói với hắn sau khi tan học thấy Trương Tiện Ngư và bạn ký túc xá rời khỏi trường, còn có người thấy hai người bị mấy gã đàn ông mặc vest đen chặn lại.
Đúng lúc Lận Vô Thủy đang chuẩn bị gọi người đi tìm người thì Trương Tiện Ngư gọi điện thoại tới.
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, hỏi hắn đang ở đâu.
Lận Vô Thủy nói mình ở trong trường, Trương Tiện Ngư hỏi chỗ nào rồi vội vã chạy xuống đi đón.
Lận Vô Thủy chờ tại chỗ, tìm được người rồi thì thở phào nhẹ nhõm, hắn nhận ra hình như mình hơi sốt sắng quá mức. Nhưng mà không đợi hắn kịp suy nghĩ rõ ràng, Trương Tiện Ngư đã thở hổn hển đứng ngay trước mặt.
Cậu mặc áo nỉ màu trắng và quần jean màu sáng, vì chạy nhanh nên gương mặt trắng nõn ửng hồng, đồng tử nhạt màu tràn đầy áy náy, “Xin lỗi, để anh lo lắng rồi.”
Lận Vô Thủy thấy cậu vẫn bình an vô sự đứng trước mặt mình, hẳn là không có chuyện gì, hắn lắc đầu, nói không sao là tốt rồi.
“Anh ăn cơm chưa?” Trương Tiện Ngư vòng ra phía sau hắn, đẩy xe trở về.
Lận Vô Thủy lại lắc đầu.
“Vậy về nhà tôi nấu cơm cho anh.”
Trương Tiện Ngư nhìn người đàn ông quay lưng về phía mình, trong lòng tràn đầy ấm áp, người này đi tìm cậu, không biết tìm bao lâu rồi, đến giờ cơm còn chưa ăn.
Hai người trầm mặc suốt quãng đường về nhà, Trương Tiện Ngư vào nhà bếp nấu cơm, mãi tới khi ngồi vào bàn ăn, Lận Vô Thủy mới hỏi vấn đề hắn đắn đo hồi lâu, “Cậu đi đâu vậy?”
Đây là một vấn đề rất đơn giản, nhưng cũng là vấn đề không thể tùy tiện hỏi.
Khi Trương Tiện Ngư đẩy hắn về nhà, Lận Vô Thủy mới ý thức được một chuyện, cho dù hai người tạm thời là bạn cùng phòng thì cả hai cũng đã là người trưởng thành rồi, kể cả đêm nay không về thì cũng không cần báo cáo với bạn cùng phòng.
Mặc dù chiều nào Trương Tiện Ngư cũng về nhà ăn cơm với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể tùy tiện can thiệp hoặc là dò xét chuyện riêng của người ta.
Cho nên một câu “Cậu đi đâu vậy?”, Lận tổng phải đắn đo cân nhắc rất nhiều lần mới dám mở miệng hỏi.
“Bạn cùng ký túc xá xảy ra chút chuyện nên tâm trạng không được tốt, tôi đi uống rượu với hắn một chút.” Trương Tiện Ngư căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu chẳng qua là cảm thấy hơi hổ thẹn, chỉ vì mình quên không báo trước một câu, hại Lận Vô Thủy tới giờ này còn chưa được hạt cơm nào vào bụng, lại còn mất công lo lắng cho mình.
“Xin lỗi, sau này nếu như phải về muộn, tôi sẽ báo trước với anh một tiếng.”
“Hử?” Lận Vô Thủy không ngờ bản thân còn có thể nhận được lời hứa hẹn bất ngờ này, hắn sửng sốt một chút rồi vui vẻ cười nói, “Được.”