Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Trương Tiện Ngư không phải kiểu người thích xoắn xuýt, loại cảm giác đó không thể phỏng đoán cho nên cậu sẽ dứt khoát quẳng sang một góc không thèm suy nghĩ. Nhưng mấy câu nói của Tạ Định Tâm đã khơi gợi lên sự nghi ngờ từ tận đáy lòng.
Cậu cảm thấy có lẽ mình thực sự khác biệt với mọi người.
Nhưng khác ở đâu, tại sao lại khác thì cậu không giải thích được.
Từ nhỏ cậu đã được Trương Kiến Quốc nhặt về nuôi, ông nói rằng Trương Tiện Ngư mệnh lớn, cả người trần truồng bị cha mẹ nhẫn tâm vứt ở trong ruộng cũng không bị chết đói chết rét, tiếng khóc và sức ăn còn khỏe hơn trẻ con nhà khác….. Ngoại trừ mạng lớn và ăn khỏe ra thì không khác gì trẻ con bình thường.
Từ trước tới nay, cậu cũng không cảm thấy bản thân mình có chỗ nào đặc biệt. Trừ việc vô tình phát hiện ra ghi chép của sư gia, học theo pháp thuật. Những lúc khác đều đi theo Trương Kiến Quốc làm pháp sự, đủ tuổi thì đến trường đọc sách, sau này vì muốn có được một công việc tốt nên thi vào đại học Giang Thành.
Trương Tiện Ngư ỉu xìu thở dài, cậu áp chế nghi ngờ trong lòng, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi, “Về nhà rồi nói.”
Tạ Định Tâm quan sát vẻ mặt bình tĩnh của Trương Tiện Ngư, đoán được trong lòng cậu đã tự có tính toán riêng bèn không nhắc lại chuyện này nữa. Cái gì cần nhắc hắn đã nhắc, chỉ mong cậu chuẩn bị tâm lý thật sớm, dù sao chỉ cần Trương Tiện Ngư còn ở trong nghề này một ngày thì người của tổng hội cũng sẽ biết thôi.
Nếu không làm chuyện gì thương thiên hại lý thì sao phải trốn tránh?
Hai người xuống núi, núi Cửu Hoàn quá hẻo lánh, nên không bắt được taxi, hai người đợi nửa tiếng ở bến xe, cuối cùng mới có một chiếc xe buýt chạy qua.
Trương Tiện Ngư về nhà tắm rửa đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi định đi qua bệnh viện— cậu muốn đi xem tình hình của Tôn Hàm và Chu Thiến một chút.
Tạ Định Tâm cũng đi cùng, lúc ở trong núi lỗ tai hắn bị chảy máu, tuy rằng thính lực không ảnh hưởng gì nhưng vẫn nên đi kiểm tra cho yên tâm.
“Tôi cũng đi.” Lận Vô Thủy trở về thể xác bèn tỏ ra lười biếng, cả người hắn đều lộ rõ vẻ thoải mái sau khi ăn no. Thấy hai người muốn bỏ mặc mình đi bệnh viện, hắn chậm rãi vươn tay kéo kéo góc áo của Trương Tiện Ngư.
Trương Tiện Ngư ngạc nhiên, quay đầu lại thấy hắn đang cụp mắt xuống, dáng vẻ lười biếng muốn ngủ nhưng không chịu đi ngủ, khác hẳn ngày thường. Cậu mím môi, đưa hắn tới bệnh viện cùng mình.
Tôn Hàm trong bệnh viện đã tỉnh lại, Tôn Triết Lợi và Triệu Hựu Hương ở bên cạnh căng thẳng nhìn bác sĩ làm kiểm tra cho con trai.
Tuy rằng tự sát ba lần đều được cứu, nhưng ảnh hưởng tới cơ thể cũng không nhỏ, bộ dáng Tôn Hàm gầy gò yếu ớt, cho dù tỉnh lại, vẻ mặt vẫn có chút u mê ngơ ngác, nhìn không được khỏe mạnh cho lắm.
Dù sao người tỉnh được lại đã là tốt rồi, hai vợ chồng Tôn Triết Lợi mừng rỡ vây quanh giường bệnh con trai, mãi đến khi Trương Tiện Ngư ho nhẹ một tiếng mới phát hiện ra bọn họ đến.
Hai vợ chồng nhìn thấy bọn họ thì hơi bất ngờ, sau đó nghĩ tới việc con trai tỉnh lại bèn do dự hỏi: “Hai vị đạo trưởng,….có phải đã giải quyết xong hết rồi không?”
Trương Tiện Ngư gật đầu, “Xong rồi, sau này sẽ không xảy ra chuyện nữa.”
Khí đen trên người Tôn Hàm đã tản đi, ngọc trụy trên ngực vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Cậu quay đầu nhìn về phía cửa sổ thủy tinh, thoáng thấy bóng dáng màu đỏ vụt qua.
Nghĩ tới Chu Thiến, Trương Tiện Ngư tiến lên thử thăm dò: “Có thể cho tôi mượn ngọc trụy trên cổ cậu một lúc không?”
Tôn Hàm mơ màng ngẩng đầu lên, đồng tử hỗn loạn hơi tỉnh táo, cậu ta siết chặt ngọc trụy, chầm chậm lắc đầu.
Triệu Hựu Hương thấy vậy định khuyên bảo hai câu lại bị Tôn Triết Lợi kéo áo, lắc đầu ra hiệu.
Trương Tiện Ngư không cảm thấy bất ngờ, thấy bộ dạng đó của Tôn Hàm, cậu suy nghĩ một hồi rồi mở lời: “Chu Thiến đã chết hơn một năm. Thứ quấn lấy hai người đã bị diệt trừ, cô ấy không thể tiếp tục ở bên cạnh cậu nữa.”
Đồng tử của Tôn Hàm xao động, ngón tay gầy gò siết chặt ngọc trụy.
“Chặng đường tương lai của cậu còn rất dài, cô ấy cũng phải kịp lúc đi đầu thai. Cậu cứ như vậy, đối với hai người mà nói thì không phải chuyện tốt.”
Trương Tiện Ngư thở dài, “Tôi giúp hai người gặp nhau lần cuối, mau nói lời chào tạm biệt thôi.”
Từ khi tỉnh lại Tôn Hàm vẫn luôn trầm mặc không nói, nghe cậu nói vậy đột nhiên quay sang hỏi, “Thật?”
“Ừm.” Trương Tiện Ngư gật đầu, nhìn hai vợ chồng Tôn Triết Lợi nói: “Để bọn họ từ biệt nhau thôi.”
Tôn Triết Lợi nhìn con trai, ông thở dài nặng nề, kéo vợ ra khỏi phòng bệnh.
Trương Tiện Ngư kéo kín rèm cửa sổ, đóng cửa chính lại, sau đó lấy ra một lá phù sáng mắt chuẩn bị từ trước lau hai mắt của Tôn Hàm. Tôn Hàm chớp chớp mắt, ánh mắt đảo quanh bốn phía, “Thiến Thiến?”
“Ra gặp cậu ấy lần cuối đi, cô sớm muộn cũng phải rời đi.” Trương Tiện Ngư khom lưng nhìn ngọc trụy bị Tôn Hàm siết chặt nói.
Vầng hào quang yếu ớt của ngọc trụy dường như sáng lên một chút, cô gái tóc đen váy đỏ xuất hiện trước giường bệnh. Một người nằm, một người đứng nhìn nhau không nói gì.
Trương Tiện Ngư lùi ra phía cửa, chừa không gian cho bọn họ nói chuyện.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tôn Hàm mới đỏ mắt nói một câu “Xin lỗi.” Nếu như không phải mình gia nhập cái câu lạc bộ chó má kia thì đã không bị lừa nên núi Cửu Hoàn, khiến Chu Thiến bị liên lụy dẫn tới mất mạng.
Chu Thiến khẽ lắc đầu, mái tóc dài đen nhánh vén ra đằng sau, váy đỏ sạch sẽ, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt thì không dọa người như trước.
Tích cách của cô vẫn luôn hướng nội, những lúc ở bên nhau đều là Tôn Hàm đùa vui nói chuyện phiếm, bây giờ sinh tử cách biệt càng chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ chạm nhẹ vào ngón tay buông thõng bên chăn của Tôn Hàm, nhỏ giọng nói: “Anh sau này…phải sống thật tốt, em phải đi rồi.”
“Thiến Thiến!” Tôn Hàm cuống cuồng muốn ngồi dậy kéo cô lại, nhưng năm ngón tay xòe ra chỉ tóm được không khí.
Chu Thiến lùi về sau một bước, nở nụ cười ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: “Tạm biệt.”
Thanh âm trầm thấp còn quanh quẩn trong phòng bệnh, bóng người đã vụt biến mất tăm. Tôn Hàm sững sờ cắn môi, ngón tay theo bản năng sờ ngọc trụy trên cổ, miếng ngọc luôn lạnh lẽo giờ đây nhiễm độ ấm không khác gì mảnh ngọc trụy bình thường.
Chu Thiến đi rồi.
Tôn Hàm vẫn chưa hoàn hồn lại, cậu ta miết nhẹ ngọc trụy, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía Trương Tiện Ngư, “Em ấy…đi đầu thai rồi à?”
“Ừm.”
“Em ấy sẽ đầu thai vào gia đình tốt chứ?” Hắn vẫn nhớ rõ gia đình không hạnh phúc của Chu Thiến.
“Ừm.”
Tôn Hàm rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt, cậu ta nhìn ngọc trụy trong lòng bàn tay, giọng khàn khàn: “Hy vọng kiếp sau em ấy có thể hạnh phúc một chút.”
– ——-
Trong lúc Trương Tiện Ngư ở phòng bệnh của Tôn Hàm, Tạ Định Tâm liền đi làm kiểm tra thính giác một chút, may là vấn đề không đáng lo ngại, bác sĩ kê thuốc giảm viêm, dặn hắn bôi đúng giờ.
Tình trạng của Tôn Hàm cũng dần ổn định lại, tuy rằng cơ thể suy nhược nhưng tinh thần đã tỉnh táo, khôi phục hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vợ chồng Tôn Triết Lợi rối rít cảm ơn tiễn bọn họ rời đi. Trước khi đi Trương Tiện Ngư còn nhắc nhở Triệu Hựu Hương: “Tôn Hàm may mắn nhặt được về cái mạng, tất cả đều nhờ có sự bảo vệ của Chu Thiến, nếu mấy người có lòng thì ngày lễ tết đốt cho cô ấy chút tiền vàng.”
Người nhà Chu Thiến lúc còn sống thì bỏ mặc không quan tâm, có lẽ chết rồi cũng chẳng ai tế bái. Nếu nhà họ Tôn nguyện ý tế bái thì cô ấy ở dưới cũng thuận buồm xuôi gió một chút.
Vợ chồng Tôn Triết Lợi liên tục đồng ý. Lại ngỏ ý xin số tài khoản ngân hàng của Trương Tiện Ngư, chuyển cho cậu mười vạn tiền công.
Trương Tiện Ngư không từ chối, cậu chuyển năm vạn cho Tạ Định Tâm, lại lấy danh nghĩa Trương Kiến Quốc trích hai vạn gửi vào quỹ ủng hộ học sinh nghèo vượt khó, còn lại thì cất đi, đợi tích góp được một khoản kha khá thì về tu sửa đạo quan ở thôn Đoàn Kết, sau đó đăng kí với app, trở thành đạo quan hợp tiêu chuẩn.
– ——
Kỳ nghỉ quốc khánh còn lại ba ngày, Trương Tiện Ngư rảnh rỗi không có việc gì nên rúc ở nhà đọc sách. Chân Lận Vô Thủy còn chưa tháo thạch cao nên vẫn phải ngồi xe lăn. Buổi sáng Trương Tiện Ngư đưa hắn xuống lầu ăn sáng, tản bộ rồi tiện đường mua thức ăn, buổi trưa thì nấu hai món một canh, sau buổi trưa ai làm việc nấy, mệt thì đánh một giấc. Đến chiều ăn cơm tối rồi xuống lầu đi dạo cho tiêu cơm.
Ba ngày nghỉ trải qua rất an nhàn, Lận Vô Thủy mấy ngày nay luôn là bộ dáng lười biếng uể oải, Trương Tiện Ngư còn tưởng hắn bị bệnh hoặc do tâm tình không tốt. Kết quả Lận Vô Thủy xoa xoa bụng nói là ăn nhiều quá nên khó tiêu.
Nghĩ tới phật giả bị hắn nuốt vào bụng, Trương Tiện Ngư im lặng chưa từng hỏi tới vấn đề này.
Sau khi kỳ nghỉ quốc khánh kết thúc thì sẽ chính thức bắt đầu kỳ học. La Đan Thanh và Trịnh Bàng trông thấy Trương Tiện Ngư thì kích động không ngừng, nếu không phải bị cậu tha đi thì có khi hai thằng sẽ giăng một khẩu hiệu, bên trên đề mấy chữ “Nhiệt liệt hoan nghênh đồng chí Trương Tiện Ngư quay lại trường” ấy chứ.
Học xong tiết buổi sáng, hai người lôi kéo cậu tới nhà ăn, tiện đường hỏi thăm sự việc hầm trú ẩn. Trương Tiện Ngư nằm viện không tham gia huấn luyện quân sự, sau khi đợt huấn luyện kết thúc thì nghỉ quốc khánh, khoảng thời gian đó bọn họ mới chỉ tới thăm cậu được một lần, bao nhiêu thắc mắc đều nhịn trong lòng chưa kịp hỏi.
Trương Tiện Ngư không hề giấu diếm mà kể lại tình hình sơ lược cho hai người, dù sao Trịnh Bàng cũng thấy hết rồi, muốn giấu cũng không giấu nổi.
Nhưng với thái độ thẳng thắn của Trương Tiện Ngư, Trịnh Bàng lại bắt đầu có chút mơ hồ, vị huynh đệ này vừa nhét thịt vào miệng vừa lầm bầm nói: “Tao luôn cảm thấy chuyện đêm đó như nằm mơ vậy.”
“Coi như nằm mơ cũng tốt.” Trương Tiện Ngư nói.
Trịnh Bàng sầu muộn thở dài, “Đây chính là huân chương đàn ông của tao.”
La Đan Thanh nhìn hắn khinh bỉ, cười nhạo: “Thế mày đừng bắt tao đi vệ sinh nửa đêm với mày nữa nhé.”
Trịnh Bàng nghẹn họng, trừng mắt: “…..Có còn là anh em tốt nữa không thế?”
La Đan Thanh: “Tao không có loại anh em gan thỏ đế như mày.”
…..
Ba người cười cười nói nói giải quyết xong bữa trưa, sau đó về phòng nghỉ ngơi. Trương Tiện Ngư mới vừa đặt lưng xuống, Lận Vô Thủy đã gửi tin nhắn qua, hỏi thăm tối nay cậu ăn gì để hắn mua luôn.
Trương Tiện Ngư nhận được tin liền đoán được kế vặt của hắn. Hôm qua cậu nói với Lận Vô Thủy chuyện mình sẽ quay về kí túc xá. Dù sao cũng không thể ăn nhờ ở đậu nhà người ta mãi được, Lận Vô Thủy lại không chịu thu tiền nhà, cậu cũng thấy ngại.
Nào biết cậu vừa nói ra suy nghĩ này hắn đã nổi giận. Gương mặt đẹp trai cứ âm u nhìn cậu, một lúc sau lại xoa xoa cái chân bó thạch cao của mình, thở dài nặng nề.
Tuy rằng chẳng nói câu gì, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng.
Trương Tiện Ngư cảm thấy hắn với Ngô Thủy đúng là anh em ruột, giở trò y chang nhau.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, chân của Lận Vô Thủy cũng bất tiện cho nên cậu đồng ý buổi tối sẽ về Gia Chúc lâu ngủ, buổi trưa thì ở kí túc xá cho tiện đi học.
Lận Vô Thủy có lẽ sợ đến tối cậu cũng không về cho nên buổi trưa mới nhắn tin hỏi xem tối cậu ăn gì.
[ Sườn xào chua ngọt, thịt băm rang khô, canh cà chua trứng. ]
Trương Tiện Ngư cười híp mắt, trả lời tin nhắn.