Nhờ ánh sáng chớp lòe trong khoảnh khắc, có thể thấy rõ màn mưa giăng phủ khắp trời, nhưng trên trời trăng sáng như tranh, muôn vàn sao đêm lấp lánh, một dải ngân hà uốn lượn như con rắn trên bầu trời, giữa không trung không gợn một chút mây đen.
Tia chớp điện như con rồng dữ, vừa thoáng đó mà nháy mắt đã biến mất tăm, tầng không lại trở về một mảng đen ngòm không sót lại chút tia sáng nào, tiếng sấm cũng dần chìm xuống rồi im hẳn, duy chỉ có cơn mưa vẫn nặng hạt rơi không ngớt.
Tôi với A Hào và Xú Ngư há miệng nhìn nhau, mặc cho thân xác đã bị mưa dầm ướt như chuột lột, tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi, ai cũng không cất nổi thành lời.
Cuối cùng vẫn là A Hào mở miệng trước:
– Các cậu đã thấy chưa? Trên trời không có mây đen, vậy trận mưa này từ đâu rơi xuống nhỉ ?
Phải khó khăn lắm tôi mới khép được miệng vào, sờ quai hàm nói:
– Đúng là không có mây, sấm chớp là do dòng điện trên tầng mây tiếp xúc vào nhau mà tạo thành, chẳng lẽ vừa rồi là hiện tượng siêu tự nhiên sao?
Xú Ngư đờ người một hồi, rồi bật ra một câu:
– Ối, ông nội nó chứ!
Cứ cho là mời những nhà khoa học đoạt giải Nobel tới đây thì chưa chắc cũng đã giải thích nổi hiện tượng này. Chúng tôi không có chút đầu mối, đành phải thuận theo tự nhiên vậy thôi.
Cuối cùng chúng tôi quyết định, phải nhanh chóng xác định Lục Nhã Lan còn sống hay đã chết, sau đó lập tức rời khỏi đây, chẳng ai muốn ở lại cái chốn ma quỷ này dù chỉ một khắc.
Ba người chúng tôi đi lại chỗ phát hiện ra một cái chân người khác, A Hào hỏi Xú Ngư:
– Cậu phát hiện ra cánh tay đó ở chỗ nào vậy? Trên tay có đồng hồ, nhẫn, vòng hay trang sức gì không?
Xú Ngư lắc đầu:
– Mình phát hiện ra nó ở dưới một gốc cây, chỉ một cánh tay trắng trơn chứ không có bất kì thứ gì khác nữa.
Trong lúc nói chuyện thì đã tới bụi cỏ, Xú Ngư rọi đèn pin xem xét, dưới ánh đèn chỉ trông thấy một chân của nữ.
Tôi muốn đi lại nhìn cho rõ, thì Xú Ngư lại hét lên:
– Bên này cũng có, ối mẹ ơi! Toàn là chân người…
Sâu trong bụi cỏ là vô số chân tay người bị vứt lăn lóc ngang dọc chồng chéo, hầu hết đều đã biến thành xương khô, một số đang bắt đầu thối rữa, có cái thì đã chuyển sang màu xanh, còn có cái thì hình như vừa mới bị chặt cách đây vài ngày, vì nom màu da vẫn trắng nhợt. Quan sát bên ngoài thì đoán toàn bộ đều là của nữ giới.
Xú Ngư nói với A Hào:
– Cậu nói thật không sai chút nào, có điều nơi này không có sông ngòi. Tay chân của những cô gái này đều bị chặt ra để lấp hố à.
A Hào nói:
– Lấp hố cái gì? Đây là bụi cỏ dại thôi chứ làm gì có hố nào đâu. Theo tớ số tay chân này đều là tùy ý bị vứt ở đây thôi.
Bỗng tôi nhớ tới một khả năng, bèn nói với hai cậu ta:
– Cái quán đen kia…chắc không phải làm thịt người để bán đâu, mà là bán canh hầm thập cẩm đấy, tay chân là phế liệu nên mới bỏ đi, chỉ chừa lại phần thân người thôi.
Tôi lại nhớ ra ở đây có một tiệm thuốc, bèn bổ xung thêm:
– Phải rồi, có lẽ người của tiệm thuốc muốn luyện thuốc trường sinh bất lão gì đó, cho nên mới cần lấy nội tạng của phụ nữ cũng không chừng.
Đoán mò được một lúc, thì bỗng nghe thấy Đằng Minh Nguyệt ở trên xe gọi chúng tôi.
Chúng tôi không dám kể cho Đằng Minh Nguyệt biết chuyện đã phát hiện ra vô số chân tay nữ giới, chỉ nói, trời tối quá nên không tìm thấy gì cả.
Đằng Minh Nguyệt chỉ tay về phía đằng sau xe nói:
– Vừa rồi ngồi một mình trong xe, tôi đã phát hiện ra hình như có hai người mặc đồ trắng đứng ở phía sau, tôi không dám đi xem, cho nên mới gọi các anh lại kiểm tra giùm.
A Hào lấy trong cốp xe một chiếc cờ lê, A Hào lăm le một cây gậy dài hơn một mét trong tay không biết kiếm được ở đâu, còn tôi thì rút ra tiểu đao Anh Cát Sa được cậu bé Tân Cương tặng. Ba người chúng tôi hợp thành một đội hình với vũ khí thô sơ, dần tản mác tiến về phía đằng sau xe thăm dò, tìm kiếm.
Ở phía sau xe không xa, quả đúng là có hai cái bóng trắng một gầy một béo.
Chúng tôi cứng đầu tiến lại gần, miệng câm nín tim như ngừng đập, cứ ngỡ có ma quỷ quái vật gì cơ, hóa ra lại là một tượng người và một tấm bia đá.
Từ xa nhìn lại, cái bóng ảnh màu trắng kia không ngờ lại là pho tượng một thiếu nữ cổ trang bằng thạch cao, tạo hình tuy đơn giản nhưng lại rất có thần thái, giống như người thật vậy.
Còn cái bóng trắng to béo kia lại là một bia đá mai rùa rất lớn, niên đại chắc đã lâu lắm rồi, trải qua gió thổi mưa vần, chữ trên bia đá đã bị mai mòn, khó lòng nhận biết được mặt chữ, nên cũng không biết trên đó ghi chép những gì.