– Mẹ kiếp! Sao lại là chị ta?
Lý Phiên Phiên vừa giẫm nát đống cỏ khô phơi ngoài sân, vừa làu bàu chửi thầm.
Nghĩ lại ký ức đen tối bốn năm về trước, cô ta vẫn chưa khỏi sợ hãi.
Cảm giác tội lỗi xen lẫn khiếp đảm luôn đeo bám Lý Phiên Phiên ngày ngày lẫn đêm.
Cô hít sâu một hơi, lắc đầu thật mạnh, cố gắng xua đuổi hết những suy nghĩ oái oăm trong đầu.
Ngôi nhà Lý Phiên Phiên ở cách trang trại nuôi cừu của Utan không xa.
Tuy nói nhà nhưng thực chất nó được dựng lên từ đống gỗ khô, do đích thân Utan giúp Lý Phiên nhiên tạo thành.
Trời đã ngả về chiều, Lý Phiên Phiên ôm đồng cỏ vừa giẫm nát, đem vào phía sau nhà chất
thành các bó lớn.
Đột nhiên, từ bên ngoài cửa gỗ, một bóng dáng nhỏ nhắn, yêu kiều xuất hiện.
Túc Kỳ nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay vẫy vẫy về phía Lý Phiên Phiên.
Sắc mặt Lý Phiên Phiên sa sầm hẳn xuống, vô thức đánh rơi đồng cỏ xuống đất, nhìn trân trân Túc Kỳ không chớp mắt.
– Phiên Phiên, chị là bạn của anh Utan.
Chúng ta có thể trò chuyện một chút hay không?
Lý Phiên Phiên nắm chặt hai lòng bàn tay, lắp bắp đáp:
– Để lần sau đi! Tôi còn có rất nhiều việc!
Cô ta không muốn cho Túc Kỳ bước vào nên đành nói dối kiếm cớ chống chế.
Tuy nhiên, Túc Kỳ vẫn tự nhiên đẩy chiếc cổng gỗ thấp ngang hông ra, ngượng ngùng bước vào.
– Anh Utan không có ở đây, một mình chị lạ nhà, rất sợ.
Anh ấy có chỉ chị tới nhà của em.
Có
thể, trò chuyện một chút được không?
Đôi mắt to tròn của Túc Kỳ chớp chớp, hai hàng mi cong vút châu sa thật dễ khiến đối phương động lòng.
Lý Phiên Phiên không còn lý do gì để từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu, để Túc Kỳ cùng mình bước vào trong nhà.
Hoắc Kiến Trường trở về biệt thự riêng, lập tức yêu cầu người làm động toàn bộ hệ thống cổng chính và năm cổng phụ, tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào được đặt chân tới.
Bà Ngô Thừa đứng trước cổng, liên tục ra hiệu bắt anh mở cửa để bà vào trong:
– Kiến Trường, ngay cả mẹ mà con cũng không cho vào ư?
Hoắc Viên Mộ đứng bên cạnh thì chống tay lên thành xe oto, miệng phì phèo điếu thuốc, hai mắt chốc chốc lại híp vào.
Nhìn hai người thân duy nhất của mình đứng ngoài công với hai trạng thái tâm lý khác nhau, Hoắc Kiến Trường chỉ cười nhạt, khuôn mặt tuấn mỹ phủ một tầng sương mỏng, chán ghét lắc người bước thẳng vào phòng.
Họ quá ồn ào!
Anh không thích điều đó.
Nhìn căn phòng trống rỗng, tâm trạng Hoắc Kiến Trương càng thêm nặng nề.
Anh đặt tay lên tường, mở căn phòng mật thất, lặng lẽ bước xuống bên dưới.
Hàng loạt vũ khí hạng nặng được Hoắc Kiến Trương xếp ngay ngắn như đang chào mời anh.
Mọi thứ đang rất tốt đẹp, vì ai mà gây nên nông nỗi này?
Cạch…
Chiếc tủ gỗ to gấp đôi người Hoắc Kiến Trường được mở ra.
Anh bình thản bước vào bên trong, ngồi thu lu ở một góc, kéo cánh cửa đóng sầm lại, hai tay bó gối, gục đầu im lặng.
Không gian tối tăm, chặt hẹp, hàm lượng oxy cũng ít ỏi đến đáng thương.
Thế nhưng, Hoắc Kiến Trường lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Anh tự nhốt bản thân trong này, thói quen ấy diễn ra cũng đã được mười lăm năm tròn trĩnh.
” – Cha à, đừng đánh con nữa!
Hoắc Kiến Trương mười tuổi, chỉ là một cậu nhóc gầy gò, ốm yếu, mỗi lần cởi trần lại để lộ khung xương sườn bọc da.
Nghe anh khóc lóc ôm chân van xin khẩn khoản, Hoắc Hải Quân tỏ rõ vẻ khó chịu, giơ chân đạp văng con trai ngã sõng soài ra đất.
Hoắc Kiến Trương bò đến góc bàn, đưa tay ôm lấy hai chân khẳng khiu, cả người run rẩy sợi sệt.
Mà người cha yêu quý của anh vẫn tàn nhẫn bước từng bước nặng nề đến, trên tay cầm
thắt lưng da, tàn bạo quất mạnh xuống người anh không một chút thương tiếc.
– Mày chỉ là đồ con hoang! Biết điều mau câm miệng lại!
Hoắc Viên Mộ tay cầm trái banh, vừa ăn kẹo, vừa lè lưỡi cười cợt em trai.
Những lúc như thế, bà Ngô Thừa chỉ ôm siết lấy Hoắc Viên Mộ, dùng tay che mặt con trai cả, không muốn để cho anh ta nhìn thấy cảnh này…”
Hoắc Kiến Trường cười gằn, hai vành mắt đỏ hoe, tức đến tím gan đứt ruột, dùng móng tay cào mạnh lên thành tủ đến mức bật móng…
– Phiên Phiên, em sống ở đây lâu chưa?
Túc Kỳ đón lấy ly nước Phiên Phiên đưa cho nhẹ nhàng cất giọng hỏi.
Phiên Phiên Phiên ngồi xuống đổi diện cô, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ấp úng đáp:
– Bốn năm…!À không, hai, ba năm gì đó, em cũng quên rồi!
Ngoài trời đã tối hẳn, Phiên Phiên đứng ngồi không yên, chắc hẳn đang cảm thấy cực kỳ khó chịu khi trong nhà có thêm sự hiện diện của Túc Kỳ.
Túc Kỳ xoay xoay ly nước trong lòng bàn tay, cúi đầu cười cười.
Nụ cười của cô khiến Phiên Phiên không vui.
Cô ta tỏ vẻ khó chịu, bực bội lên tiếng:
– Chị cười gì vậy? Mặt em có dính gì à?
– Em rất xinh!
Túc Kỳ ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Phiên Phiên khen ngợi.
Trong đáy mắt long lanh kia không có bất kỳ một chút gợn sóng nào cả.
Khi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Túc Kỳ, cơ thể Lý Phiên Phiên bất giác run lên.
Nỗi sợ hãi khủng hoảng cứ thế bao trùm toàn bộ lý trí của cô ta.
Túc Kỳ thu lại vẻ mặt hiền dịu khi trước, hai hàng lông mày thanh tú đột ngột chau lại, giọng nói cũng trở nên trầm khàn hơn:
– Em vẫn xinh đẹp như ở thời điểm bốn năm về trước, không hề thay đổi!
– Chị…!mời chị về cho.
Trời cũng đã tối rồi!
Lý Phiên Phiên giật thót, đứng bật dậy, đưa tay chỉ ra ngoài cửa, hàm ý đuổi cổ Túc Kỳ càng nhanh càng tốt.
Túc Kỳ vẫn chống hai tay trước cằm, nheo mắt nhìn Lý Phiên nhiên đầy khó hiểu.
Utan nói không sai, cô gái này chẳng hề hiếu khách như cô nghĩ.
Thế nhưng, Túc Kỳ vẫn mặc kệ thái độ ghét bỏ của Lý Phiên Phiên, mỉm cười ngây thơ đáp.
– Em sao vậy? Gặp lại người quen cũ mà không vui ư?
Toàn thân Lý Phiên Phiên lạnh buốt, các đầu ngón tay vô thức trở nên run lẩy bẩy.
Không thể nào! Cô ta mất bốn năm chạy trốn, ông trời lại thích chơi đùa cô ta như thế này sao?
– Tôi không cần biết chị đang lải nhải cái gì? Mau mau cút ra khỏi nhà tôi!
Lý Phiên Phiên mất hết kiên nhẫn, chỉ tay vào mặt Túc Kỳ gào lớn.
Da mặt cô ta tái mét, răng gõ vào môi lập cập, kéo mạnh Túc Kỳ đuổi ra bên ngoài.
Nhưng Túc Kỳ vẫn ngồi lỳ trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp từ từ đanh lại.
Cô nhấc ly nước thủy tinh lên cao, một đường ném mạnh xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Chưa dừng lại ở đó, Túc Kỳ tóm lấy chiếc đũa gỗ Lý Phiên Phiên để trên bàn, dễ dàng bẻ đôi trong lòng bàn tay.
Rầm!