Trường Từ Tạ Sơn Hà

Chương 5



a đi theo giọt máu này, ngày đêm tăng tốc, cuối cùng ta đến trước một ngọn núi, giọt máu vỡ ra rơi xuống đất.

Có lẽ hắn ở gần đây.

“Tạ Trường Từ, ngươi bị ta đẩy vào đường cùng rồi, xem xem lần này ngươi trốn thế nào!”

Nhìn về phía xa có một người đang đi trên vòng bánh xe lửa, mái tóc màu đỏ, trong tay quơ trường kích, cười ngông cuồng.

Người đứng đầu của Vị Hỏa Cung, ngay cả nhân vật như này cũng đã ra mặt, xem ra đám người ở Tiên giới kia quyết ắt phải đuổi tận giết tuyệt Tạ Trường Từ rồi.

Ngọn lửa cháy hừng hực, ta mới vào rừng còn chưa thấy được trận thế này, nhưng không ngờ xác chết đầy rẫy trong núi, sức chiến đấu của Tạ Trường Từ vẫn còn mạnh vậy sao?

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một người mặc y phục đen đứng ở đỉnh núi, cầm thanh kiếm, nghiệp hỏa đang cháy hừng hực dưới chân hắn, rõ ràng hắn bị bao vây nhưng không ai dám tiến lên một bước nữa.

“Các ngươi ai muốn tới thì ta sẽ kéo người đó cùng xuống địa ngục.”

Giọng nói của hắn lạnh lùng trầm thấp nhưng vẫn lọt vào tai mỗi một người rất rõ ràng. Rõ ràng hắn như con thú bị giam cầm nhưng không ai ngờ rằng đến phút cuối hắn sẽ xông đến, đập vỡ đầu của kẻ dám tấn công.

“Cùng tiến lên!”

“Đúng, đúng, chúng ta cùng tiến lên!”

Không biết ai nói vậy, một đám người phụ họa xông l.ên đỉnh núi. Hắn cười lạnh, vung kiếm ngang trước ngực, nghiêng người xông vào thế trận của địch.

Mỗi lần chiến đấu, hắn đều ôm quyết tâm liều chết.

Ta không ẩn giấu yêu lực nữa, hiện rõ nguyên hình. Dù gì ta cũng được xem như một đại yêu có đầy đủ cốt cách của tà đạo, ta thừa sức tấn công những thứ tạp ngư bể tôm kia, một đường vuốt xuống, chết la liệt khắp nơi.

Tạ Trường Từ thấy ta nên hơi sửng sốt một chút, nhưng mà hắn vẫn nhanh chóng rút kiếm tấn công những người khác.

“Yêu quái từ đâu tới vậy!!”

“Cái này cái này cái này, là thần thú trấn giữ ngọn núi này sao!”

“Không đánh được không đánh được, rút lui rút lui rút lui!”

Ta rống lên, hiệu quả rất tốt, những người đó bị dọa đến nỗi chạy loạn. Khi ta định đứng dậy thì chợt có thứ gì đó đâm vào phía sau lưng.

Đau đến mức ta hét còn to hơn vừa nãy.

“Ha, chỉ là yêu ma mà cũng dám lỗ m.ãng à?”

Ta quên mất vẫn còn một chưởng môn của danh môn đại phái nữa.

Trường kích đâm vào một phần da lông, nỗi đau càng thêm mãnh liệt một phần.

Ta đau đến nỗi vùng vẫy cả cơ thể, muốn ném người đó ra khỏi lưng mình. Tiếng hét cũng ngày càng thê thảm, nhưng mà ta phát điên, mấy người dưới đất bị ta dùng một móng vuốt đập chết hết.

Ngay lúc ta đang tuyệt vọng, một bóng dáng màu đen lướt qua.

Một kiếm đâm thẳng vào tim.

Một kiếm này của Tạ Trường Từ, có lẽ hắn thật sự liều mạng rồi.

Bởi vì một kiếm này nên hắn không cách nào cầm cự nổi nữa, bên hông túa ra máu.

Nhưng mà… Tất cả cũng kết thúc rồi.

Tướng lĩnh của bọn họ chết, ta còn có chút sức chiến đấu, đám tạp binh liều chết bỏ chạy, chỉ trong chốc lát, ngọn núi này lại trở nên trống vắng thê lương.

Ở phương xa vang lên tiếng chuông, có nghĩa rằng một vị đại tài đã chết, quạ đen bay tứ tung, mảnh đất bị cháy khét cả một vùng.

Ta như nghẹn họng, phát hiện mình bị thương quá nặng đến mức không trở về hình người được.

Tạ Trường Từ càng thảm hại hơn ta.

Ta tựa vào người hắn ta, muốn hắn dựa vào lưng của ta.

Kết quả hắn tránh được ta, giữ kiếm từ từ đi về phía trước.

“Cút.”

Dù cho bốn phía đều văng vẳng tiếng ồn nhưng ta nghe rất rõ chữ đó của hắn.

Không nói nên lời, cổ họng ta thật sự rất khàn, ta tiếp tục dùng mũi chạm vào người hắn, lần này hắn xoay người lại nhìn ta.

Chẳng qua thanh kiếm kia cũng đã rút ra, chĩa vào cổ họng của ta.

“Cút.”

Người và yêu, đã định trước là khác biệt rồi, phải không?

Ta biến thành hình hài của yêu, hắn không nhận ta nữa.

Ta không dám nhìn ánh mắt của hắn, ta sợ nơi đó chỉ toàn băng lạnh, hắn lại trở về như ngày đầu tiên nhìn thấy ta.

Kiếm của hắn tiến đến, ta dùng móng vuốt che đi lỗ tai của mình. Ta nằm trên đất, gió hoang thổi qua, còn ta và hắn đang âm thầm đọ sức.

Ta hu hu hai tiếng.

Qua rất lâu, cuối cùng thanh kiếm kia vẫn không đâm xuống.

Ta được tiếng của hắn, tiếng thở dài.

Lỗ tai ta được người nọ xoa xoa, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy chút cảm xúc gọi là “dịu dàng” trong lời nói của hắn.

“Tiểu phế vật, rốt cuộc nguyên hình của ngươi là gì? Hồ ly? Mèo? Chó?”

“…”

Đừng có đánh đồng ta với mấy vật nuôi đó chứ.

Ta cạ đầu vào lòng bàn tay của hắn, hắn ôm lấy đầu ta rồi thuận tay ôm lấy lông của ta. Đã lâu rồi không ai xoa đầu ta thế này, ta thoải mái cảm thán hai tiếng.

Hắn bỗng cười.

Hóa ra người này cũng có thể cười vui như vậy.

Hắn đặt cằm lên đầu ta, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng.

“Trước kia sư phụ bảo ta luyện Vô Tình Kiếm, ta từ chối, ta chỉ nghĩ nếu lúc đó ta thật sự có tình thì cắt đứt là được rồi. Sau đó ta mới phát hiện nếu thật sự có tình, ngay cả việc nhìn nàng một chút ta cũng không bỏ được.”

“Tiểu phế vật, cách xa ta một chút, được không?”

“Ta sợ ngươi đi theo ta sẽ chết, thật đấy, rất sợ.”

“…”

Tạ… Trường Từ à.

Người này, hãy nói với ta rằng ta là gánh nặng, bảo ta sẽ trễ nải con đường tu đạo của ngươi, bảo ta đừng xen vào việc của người khác, tốt biết bao nhiêu.

Chi bằng cứ vậy đi, ta nào biết trái tim sẽ đau đến thế.

Ta lắc đầu, tránh khỏi ngực của hắn, ta cắn hắn, khập khễnh tiến về phía trước.

“Chậc, tiểu phế vật?”

Hắn gần như không còn giữ kiếm nữa, quơ quơ, để mặc cho ta cắn.

Một mảnh mây đen tản đi, ta nghe thấy giọng nói của hắn, vừa nhẹ nhàng vừa bất lực.

“Đừng có không nghe lời ta mà…”

Chặng đường của ta và Tạ Trường Từ trở nên nhanh hơn vì ta đã có thể quang minh chính đại hóa thành yêu trước mặt hắn.

Dù gì thì bốn chân cũng chạy nhanh hơn hai chân, hắn ngồi trên lưng ta, vết thương cũng dễ chịu hơn chút.

Đến nơi giao giữa tiên phàm, vẫn còn đúng mười ngày mới đến ngày Tiểu Hoa bị phong ấn.

Ta hóa thành hình người đi đến cạnh hắn.

“Hắn bảo là khi các môn phái kia đuổi giết hắn cũng đã bắt đầu xảy ra nội chiến rồi ư?”

Hắn gật đầu, nắm tay ta đầy tự nhiên. Bấy giờ vừa khéo là lễ Thất Tịch ở phàm trần, có không ít đôi tình nhân đến miếu cầu nguyện, ở giữa đám người, chúng ta tựa như một đôi tình nhân bình thường.

“Lúc họ đuổi theo ta đến núi Linh Lan, ta đã phát hiện ra rồi. Lúc ấy, dù ta có mạnh hơn thì cũng không thể giết chóc đến độ xác chết đầy đường như thế được.”

“À, ta cũng chẳng ngại để họ chụp lên đầu nhiều tội danh như vậy, chỉ là không ngờ trận pháp vẫn chưa bày xong, mà mấy người đó đã mơ mộng đến thế lực phát triển về sau rồi.”

“…”

Thực ra là không phải, thế gian vốn đã tranh chấp, phái Thanh Nhai nhàn hạ, lánh đời như vậy mới là không phải nhẽ ấy chứ.

Nhưng giờ còn có một vấn đề quan trọng hơn.

“Chúng ta đến tiên giới bằng cách nào đây?”

Hai giới tiên phàm có chín cửa liên tiếp, đều do các công trình kiến trúc cổ ngàn năm trấn thủ, miếu Thiên Tiêu nơi chúng ta đang đứng chính là cửa đầu tiên.

Tuy nhiên, sợ là giờ cả tiên giới đều là người của Tạ Trường Từ cả.

Hắn vẫn thong thả dắt ta đi, trông như rất chắc chắn.

Đúng như dự đoán, hắn rất quen đường đi nước bước ở đây, dẫn ta đến một đường mòn quanh co, âm u, đi đến tận cùng lại có một động tiên khác.

Chắc đó mới là… hình dáng thực sự của miếu Thiên Tiêu.

Gió thổi rung chuông ở hành lang, mái hiên cao nhô ra, miếu cổ rộng rãi. Một nhà sư cầm chổi đứng chính giữa sân, chắp hai tay với chúng ta.

Tạ Trường Từ dắt ta đi thẳng vào trong điện.

Nhà sư lập tức mất bình tĩnh, hùng hùng hổ hổ đuổi theo chúng ta.

“Ê, không phải chứ, Tạ Uyên, ngươi có hiểu phép tắc không hả?”

Tạ Uyên?

“Phàm danh trước khi ta tu tiên.”

Tạ Trường Từ có vẻ đã nhìn thấu nghi hoặc của ta, giải thích.

Nhưng vẫn không để ý hoàng thượng đuổi theo sau.

“Ngươi đợi đó cho ta, sao người lại đến đây, đây là ai… Năm mô… a di đà phật, sao ngươi lại ở cùng yêu quái vậy?”

“…”

Tạ Trường Từ đứng im, lôi nhẹ ta ra sau, lạnh lùng nhìn lão ta.

“Ngươi cũng đã đứng sẵn ở sân chờ bọn ta rồi, chẳng phải cũng đã tính được sao bọn ta lại đến đây rồi hay sao?”

“Nàng là yêu quái. Ngươi có ý kiến gì?”

“Ha ha, không dám không dám.” Hòa thượng lùi ra sau, nâng vạt áo dẫn chúng ta vào trong điện, thuần thục mang dụng cụ ra pha trà.

“Đón tiếp chưa chu đáo, đón tiếp chưa chu đáo rồi.”

“Lão nạp pháp hiệu Hư Không, a di đà phật.” Lão ta chắp hai tay với ta, trong nháy mắt, ta cũng chẳng biết mình nên làm gì.

“Hắn tên Vương Tử Hàm, là một bạn học của ta… khi còn là người phàm.”

“Nè, không phải chứ, Tạ Uyên này, sao ngươi cứ chọc ngoáy ta mãi thế?”

“Là do ngươi gọi phàm danh của ta trước.” Tạ Trường Từ vừa gẩy lá trà vừa cười nhạt.

“Cái bản mặt thối của ngươi quả là đến cả trăm năm cũng chẳng thay đổi nhỉ.”

“Ta thấy ngươi tu ở miếu Thiên Tiêu đến nhàm chán quá rồi đấy.”

“…”

Sao mà tính cách của người có quan hệ tốt với Tạ Trường Từ cũng… kì quái vậy chứ.

“Nhưng mà lão Uyên này, ta thực sự không ngờ đấy nhé… Chậc chậc chậc.”

Biểu cảm nhìn ta của Vương đại sư rất lạ, ta lùi ra sau.

Tạ Trường Từ ngước lên nhìn lão ta.

“Ngươi thử nhìn chằm chằm nàng với cặp mắt hí thô bỉ ấy thêm lần nữa xem.”

“? Ta thô bỉ? Ngươi có biết mấy năm qua có bao nhiêu nữ thí chủ đem lòng thương nhớ lão nạp hay không? Ta thô bỉ?”

“Ờ.”

“??”

Có vẻ Tạ Trường Từ đã chọc tức Vương đại sư rồi, lão ta hừ hừ vài tiếng, nói cửa giao giữa hai giới tiên phàm phải đến mai mới mở được, bảo bọn ta đi đâu chơi đi.

Tạ Trường Từ lập tức kéo ta ra ngoài sân.

Người ngoài sân vẫn còn rất nhiều. Giờ là lúc dành dành nở hoa, trong sân có một cây cổ thụ cao chọc trời, dây đỏ quấn đầy cành cây, còn có không ít chuông treo trên đó, gió vừa thổi chuông đã kêu đinh đang vang dội.

Ta thấy có không ít tình nhân viết thẻ treo lên đó bèn kéo tay áo Tạ Trường Từ.

“Muốn viết?”

Ta gật đầu.

Đợi khi lấy được hai tấm thẻ, nhấc bút lên, ta mới phát hiện mình vốn nghèo ngôn từ, mà nhìn sang Tạ Trường Từ sớm đã viết xong, treo lên, đứng dưới tán cây nhìn ta cười rồi.

Khiến cho mấy cô nương còn một mình đã liếc sang nhìn hắn rồi.

Ta không muốn viết mới câu như ở cạnh Tạ Trường Từ mãi mãi, ta luôn thấy mấy lời ấy quá viển vông, quá mịt mù, nếu thực sự hi vọng thì…

Tạ Trường Từ, hắn phải sống cho thật tốt.

Đừng khiến ta… không tìm thấy hắn nữa.

Nắng chiều ngập khắp đỉnh núi, màn sao buông xuống, Tạ Trường Từ và Vương đại sư đang nói chuyện bên trong, chỉ có mình ta nhàn rỗi đi dạo trong sân.

Có hà đăng do người phàm thả trôi đến theo dòng nước, gió thổi qua cây đại thụ kia, chuông lắc lư, nhưng ta lại cảm nhận được sự yên ắng trước nay chưa từng có.

“Uống rượu không?”

Hắn đã đổi sang một thân bạch y, nhìn ta dưới ánh trăng, trong mắt hắn dường như có sao sáng lấp lánh. Hắn cầm chai rượu đến ngồi cạnh ta.

“Lão Vương đã chôn mười năm đấy. Hắn chỉ là hòa thượng, chúng ta không uống thì phí.”

Ta gật đầu, chạm chén với hắn. Rượu thanh tràn vào cổ họng, không quá bỏng họng, chỉ thấy mất sức, đầu óc mơ màng.

“Tạ… Trường Từ.”

“Hả?” Hắn xích lại gần ta, nói bên tai ta. Gò má ta nóng lên, càng thêm mơ màng.

“Chỉ là ta cảm thấy… cảm thấy… rất buồn thôi. Ta thương xót ngươi…”

“Ta thật sự thương xót…”

“Chúng ta về thôi, Tạ Trường Từ. Chúng ta không đến tiên giới nữa, không cứu Tiểu Hoa nữa, ngươi sẽ chết, ta sợ ngươi sẽ chết mất…”

Ta đẩy hắn ngã ra đất, tóc tai rối bời, hắn để mặc ta lau hết nước mắt nước mũi vào áo hắn, chỉ nhẹ ôm eo ta.

“Thế mà đã say rồi à? Tiểu phế vật?”

Tôi khóc đến mức chẳng thấy gì, đầu óc mê man nặng trĩu. Ta biết có quấy cũng vô dụng, quấy thì Tạ Trường Từ cũng sẽ không quay đầu, nhưng ta vẫn muốn níu kéo hắn.

Mượn men cay cũng được, mượn dịu dàng nói sông cũng được.

Nhưng…

Nhưng mà, sau lưng Tạ Trường Từ là thù diệt môn, ta cũng chỉ là một khách qua đường từng ngang qua thế giới của hắn.

Không thể thay hắn chặt đứt gió nơi núi rừng, cũng chẳng thể thay hắn vỗ về những tháng ngày ở nhân gian.

Hoa ảnh đong đưa, núi sông trằn trọc.

Ta dựa vào ngực hắn, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ say. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.