Trời Tối

Chương 3: 3: Luyện Ngục



Hơi nóng oi bức như bị một tấm lưới khổng lồ đ è xuống, khắp nơi tràn ngập khói bụi ngạt thở, tiếng “tanh tách” mơ hồ xen lẫn với tiếng hô hoán dồn dập từ xa đến gần.
Xung quanh có ánh sáng đỏ nổi lên và một quả cầu lửa lao về phía mình.
Sự sợ hãi đột nhiên ập đến với Bạch Tử, cô đột nhiên mở mắt ra, quả cầu lửa đột nhiên tan biến, đôi mắt cô hoàn toàn tối sầm.
Lại là ác mộng.
Tim Bạch Tử đập nhanh, cô thở ra một hơi và dần nhắm hai mắt lại.
Không cần nhìn, cô cũng biết mình đang nằm ở đâu – bốn bức tường bao quanh, thậm chí không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường đơn dựa vào tường, không khác gì phòng giam.

Trang phục của Bạch Tử lúc này cũng gần giống với trang phục của tù nhân – áo phông trắng có in mã số cùng quần dài màu trắng, miệng bị rọ và cổ đeo vòng sốc điện.
Sở dĩ Bạch Tử đến nơi này là do vết thương trên cánh tay cô bị cậu bé hôm đó cắn.
Mặc dù lúc đó Bạch Tử không cảm thấy đau đớn gì, nhưng vết cắn “không quá đau” này mới giây trước chỉ rỉ ra một ít máu, giây sau lại chảy máu đầm đìa.
Đối mặt với những cặp mắt đang nhìn mình, Bạch Tử liền cúi đầu nhìn cánh tay của mình, tựa hồ có chút khó chịu, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam, một lúc lâu sau, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao, nhưng cô vẫn khẽ cong lên khóe miệng để lộ ra nét mặt tươi cười.
Nụ cười ấy rất đơn thuần, giống như đứa trẻ ba tuổi buồn bã vì vô tình bị ngã, nhưng nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm quên hết ngay.
Lúc này Bạch Tử nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đột nhiên đi về phía mình, nhưng lập tức bị Hoắc Tiêu chặn lại, cùng lúc đó, phía sau cô có một nhóm cảnh sát lao ra khỏi thang máy, trong đó có một số nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ màu trắng.
Có người chỉ vào Bạch Tử và nói gì đó với cảnh sát.
“Trên tay cô ấy có vết cắn!” Một nhân viên y tế đột nhiên hét lớn.
Lập tức, toàn bộ cảnh sát chĩa súng vào Bạch Tử.
“Giơ tay lên.” Một cảnh sát trầm giọng ra lệnh cho Bạch Tử.
Nụ cười của Bạch Tử nhạt dần, cô ngước nhìn khẩu súng trong tay viên cảnh sát.
Cô nghĩ đến những bộ phim zombie mà cô đã xem, theo thông lệ, cô nên bị cảnh sát bắn vào đầu để ngăn chặn sự lây lan của virus zombie.
“Giơ tay lên!” viên cảnh sát nói với giọng nghiêm túc hơn.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Bạch Tử lại cong lên khóe miệng, nhưng lần này cô không nhìn Mạnh Dĩ Lam, mà nhìn chằm chằm vào họng súng đen ngòm đang chỉa vào mình.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam đang bị Hoắc Tiêu ngăn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lúc Bạch Tử đang định quay đầu lại nhìn kỹ, sau gáy cô chợt truyền đến một cảm giác hơi đau nhói.

Một bóng người màu trắng đứng sau lưng cô, tay cầm một ống tiêm nhỏ, đầu mũi kim c ắm vào sau gáy cô.
Hai cảnh sát vội lao tới, không cần tốn sức liền dễ dàng đẩy ngã Bạch Tử xuống đất.
Hai má Bạch Tử áp sát xuống đất, mùi máu tanh xộc vào mũi, chỉ trong vài giây Bạch Tử đã mê man thiếp đi, trước khi cô có thể nhìn Mạnh Dĩ Lam lần cuối.
Lúc ấy Bạch Tử đã rất hy vọng bản thân sẽ ngủ một giấc vĩnh hằng, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng cuộc đời thật buồn khi cứ sống nhờ ước muốn…
Nghĩ tới đây, Bạch Tử vừa mới tỉnh lại từ trong cơn ác mộng không khỏi thở dài, cô cũng không định ngồi dậy xuống giường, mà giơ cánh tay lên.

Đúng như cô dự đoán, vùng da trên cánh tay cô có cảm giác nhói nhói như bị kim châm.
Cơn đau nhức đến từ những vết nứt thối rửa rỉ ra máu trên cánh tay Bạch Tử.

Lúc này, làn da cánh tay của Bạch Tử không còn mịn màng bóng loáng như trước đây, mà là giống như đất khô nứt nẻ, làn da chuyển sang màu đỏ tím đáng sợ do sưng tấy.

Không chỉ cánh tay mà toàn thân Bạch Tử cũng bị thối rữa, máu thịt phân hủy be bét.
Bạch Tử lại thở dài, cười khổ nghĩ, ngày hôm đó ánh mặt trời xán lạn, lẽ ra cô nên trực tiếp nhảy xuống dưới mới phải.
Nếu trước đây Bạch Tử sống trong địa ngục trần gian thì bây giờ cô ấy đang ở trong luyện ngục*.

Ngày đầu tiên mở mắt trong căn phòng giống như phòng giam này, Bạch Tử vẫn còn mơ hồ suy nghĩ, miệng bị rọ lại và cổ đeo vòng sốc điện, lẽ nào cô không phải biến thành zombie mà là một con chó?
Trên thực tế, cuộc sống sau này của cô còn tệ hơn cả một con chó.

“Đây chỉ là để phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cô không cần lo lắng.” Lúc đó, một ông lão tóc trắng khuôn mặt hiền lành đứng bên giường, an ủi Bạch Tử đang muốn cởi chiếc rọ mõm ra.
Ngay sau đó, vừa lau chiếc kính gọng vàng trên tay, ông ta vừa dùng giọng cực kỳ ôn hòa giải thích cho Bạch Tử tình cảnh mà cô phải cách ly vì bị “dị nhân” cắn, sau đó nói với giọng điệu có vẻ vô cùng đau lòng: “Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với gia đình cô, lại phát hiện ra rằng bố mẹ cô đã…!Nhưng cô còn có một người anh cùng cha khác mẹ.

Tuy hiện tại chúng tôi không thể liên lạc với anh ấy nhưng chúng tôi sẽ cố gắng liên lạc với những người thân khác của cô.

Nhưng trước hết, cô phải ở lại đây để cách ly điều trị “.
Cuối cùng, ông lão tóc trắng nhẹ nhàng đeo kính cho Bạch Tử, kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì muốn hỏi không?”
Bạch Tử cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của ông lão tóc trắng, suy nghĩ nửa phút rồi nói: “Tại sao chúng ta lại gọi bọn họ là dị nhân mà không phải là…!”xác sống”?”
Ông lão tóc trắng nhướn mày, trầm mặc chừng nửa phút mới trả lời: “Bởi vì bọn họ chưa chết nên không thể gọi là “xác sống”.”
Bạch Tử lại hỏi: “Tôi có thể đổi sang phòng có cửa sổ không?”
Ông lão tóc trắng lại trầm mặc nửa phút, sau đó nở một nụ cười cực kỳ lịch sự nhưng rõ ràng là chiếu lệ: “Tôi sẽ hỏi thử cấp trên.”
Sau đó Bạch Tử bị nhốt lại.
Vào ngày giam giữ thứ hai, Bạch Tử được nhân viên y tế mặc quần áo bảo hộ đưa ra khỏi phòng.
Bên ngoài cửa là một hành lang màu trắng, gần như dài vô tận với vô số cửa sắt hai bên.

Khi đi ngang qua những cánh cửa sắt này, Bạch Tử có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển và tiếng gầm gừ từ bên trong truyền đến, ngửi thấy mùi tanh của da thịt bị thối rữa, tựa như là những con thú thời tiền sử đang bất an bồn chồn bị nhốt bên trong.
Y tá đưa Bạch Tử lên một tầng khác và tiến hành kiểm tra sức khỏe cực kỳ chi tiết cho cô.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử đã tìm kiếm hai thứ – cửa sổ và đồng hồ.

Nhưng điều kỳ lạ là cô thậm chí không nhìn thấy bóng dáng của hai thứ này, dù ở hành lang hay trong phòng kiểm tra sức khoẻ.

Sau khi lấy máu, Bạch Tử hỏi nhân viên y tế luôn ở bên cạnh: “Xin lỗi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Nhân viên y tế không nói một lời nào ngoại trừ để cô đi ra khỏi phòng, hơn nữa toàn thân người đó được bọc trong quần áo bảo hộ, chỉ lộ ra một đôi mắt, Bạch Tử không thể đọc được cảm xúc từ bên trong của nhân viên y tế.

Quả nhiên, đối phương cũng không có trả lời vấn đề của Bạch Tử, chỉ là im lặng đưa cô trở về.
Ngày thứ hai, đã như thế.
Ngày thứ ba, tình hình vẫn như cũ.

Sau đó ngày nào cũng như thế lặp lại.
Điều kỳ lạ là trong khoảng thời gian này, nhân viên y tế không đưa tới bất kỳ thuốc men, thức ăn hay đồ uống nào cho Bạch Tử.

Kỳ lạ hơn nữa là Bạch Tử không bao giờ cảm thấy đói hay khát.
Nhưng cùng lúc đó, trong lòng cô chợt xuất hiện một “h@m muốn” khó hiểu nào đó.
“H@m muốn” này không liên quan gì đến xác th1t, mà là cảm giác cực kỳ cần một thứ gì đó không rõ, tâm trạng của Bạch Tử ngày càng cáu kỉnh và không thể ngủ được vì thứ cảm giác mà cô chưa từng trải qua, chính là lúc này, cơ thể cô bắt đầu có dấu hiệu phân hủy.
Đầu tiên, tóc cô bắt đầu rụng, lúc đầu chỉ là một nắm nhỏ, nhưng sau đó mỗi khi cô nhặt tóc lên lại thấy rụng một nắm lớn, Bạch Tử rất nhanh chóng biến thành trọc đầu.

Sau đó làn da của cô bắt đầu bị thối rữa.

Vết cắn không những không lành mà còn trở nên nghiêm trọng hơn, những bộ phận khác vốn còn nguyên vẹn lại bởi vì Bạch Tử thỉnh thoảng bị va chạm nhỏ mà nứt ra, sau đó chảy máu, viêm nhiễm, cuối cùng chảy dịch đến mức mưng mủ.
Nếu như vết bỏng quanh mắt trái của cô từng là “một khuyết điểm xấu xí” mà Bạch Tử không muốn người khác thấy, thì giờ đây toàn bộ cơ thể đang mưng mủ của cô đã trở thành “một thân toàn khuyết điểm xấu xí” mà cô không thể nào đối diện với thế giới ngoài kia.
Nhiều ngày trôi qua, không có ai đến thăm Bạch Tử, dù là người anh trai không liên lạc được, một người họ hàng xa mà cô thậm chí không thể nhớ mặt, hay người mà ẩn sâu trong trái tim Bạch Tử.

Mạnh Dĩ Lam…
Bạch Tử nghĩ tới cái tên này, cô liền lật ngược giả thuyết của mình – hôm đó ánh mặt trời xán lạn, lẽ ra cô nên trực tiếp nhảy xuống mới phải- may mà cô không nhảy, nếu không, cô không thể tưởng tượng được Mạnh Dĩ Lam sẽ gặp phải chuyện gì.
Đối với Bạch Tử, người đang bị tra tấn trong luyện ngục*.

Mạnh Dĩ Lam chính là liều thuốc tê duy nhất của cô.
Nhưng bây giờ, thuốc tê dường như không còn tác dụng nữa.
Tình trạng thể chất của Bạch Tử ngày càng trở nên tồi tệ, cô – người lẽ ra có thể bình thản đối mặt với sự sống và cái chết, lại ngày càng không thể chịu đựng được nỗi đau gặm nhấm xương cốt và h@m muốn kỳ lạ của mình, cùng với nội tâm càng ngày càng trở nên cáu kỉnh khó chịu.
Mặc dù vậy, các nhân viên y tế vẫn như thường lệ, vẫn bận rộn ghi nhận tình trạng thể chất của Bạch Tử, thay vì gọi đây là “cách ly điều trị”, tốt hơn nên gọi nó là “cách ly quan sát”.
Vô số ngày đêm trôi qua, Bạch Tử thậm chí ngay cả sức lực bước xuống giường cũng không có.
Cô chỉ có thể nằm trên giường, bất động, nghe tiếng gầm gừ trầm thấp phát ra từ phía bên kia bức tường, chính là những người như Bạch Tử, người phải “cách ly” vì bị “dị nhân” cắn, Bạch Tử ước chừng bọn họ tổng cộng có ít nhất một trăm người.
Mặc dù chưa hề giao tiếp với “bệnh nhân” nào khác, nhưng cô vẫn có thể dò xét tình trạng của họ thông qua thính giác và khứu giác.
Những con thú vô tri – Bạch Tử chỉ có thể mô tả trạng thái của những người đó theo cách này.
Có lẽ cô cũng sẽ sớm trở nên giống họ.

Cô thậm chí còn mong chờ khoảnh khắc mình hoàn toàn biến dị, mất đi lý trí và trở thành một con dã thú điên cuồng, để cô không bao giờ phải thanh tỉnh trải qua sự tra tấn song song về thể xác lẫn tinh thần một cách rõ ràng như vậy.
Nhưng đồng thời tương phản với cơ thể ngày càng yếu ớt, suy nghĩ của Bạch Tử lại trở nên chủ động, nhanh nhẹn và rõ ràng hơn trước.

Bộ não của cô như một cỗ máy không thể dừng lại, cô bắt đầu suy nghĩ đi nghĩ lại từ những điều nhỏ nhặt nhất, đến nỗi ngay cả những cơn ác mộng của cô cũng trở nên chi tiết và rõ ràng hơn trước.
Đối với Bạch Tử, đây là sự tra tấn tàn khốc nhất – mỗi khi cô kiệt sức ngủ thiếp đi vì đau đớn thống khổ, cơn ác mộng về vụ hỏa hoạn đêm đó bắt đầu diễn đi diễn lại trong tâm trí Bạch Tử.

Và bây giờ, Bạch Tử tỉnh dậy từ những cơn ác mộng không biết bao nhiêu lần, tiếng hét của cha mẹ và tiếng lửa cháy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Nhưng trước khi nỗi sợ hãi về cơn ác mộng tan biến, một cảm giác bất an từ hiện thực chợt xuất hiện.
Có cái gì đó không đúng.
Vì không có cửa sổ hay đồng hồ nên Bạch Tử chỉ có thể dựa vào thói quen của mình để tính toán thời gian trôi qua.

Cô ấy sẽ kết thúc một ngày của mình bằng cách ngủ thiếp đi vì kiệt sức, thức dậy sau những cơn ác mộng và bắt đầu ngày mới bằng việc được đưa đi kiểm tra sức khỏe.
Nhưng hôm nay, cô đã tỉnh từ lâu rồi mà nhân viên y tế vẫn chưa đến.
Ngay cả Bạch Tử cũng không đếm được mình đã ngủ bao nhiêu lần rồi tỉnh lại, nhưng cánh cửa sắt vẫn như cũ chưa được mở ra.
Thế này cũng tốt, dù sao cô cũng không thể đi lại được, ngay cả sức lực để mở mắt cũng không có, cho dù có mở mắt ra, Bạch Tử cũng không nhìn thấy gì.

Cách đây không lâu, cô vì phải chịu đựng cơn đau tột độ trong cơ thể, cô không nhịn được liền ném mắt kính vào tường để trút giận, tròng kính vỡ tan thậm chí cả gọng kính cũng gãy.

Không có mắt kính, cô chẳng khác gì một người mù.
Bạch Tử đang nghĩ như vậy, ngoài cửa lại có tiếng bước chân truyền đến.
Cánh cửa mở ra.
Tuy rằng ngay cả sức lực mở mắt cũng không có, nhưng Bạch Tử rõ ràng nhận ra hôm nay khác thường ngày – có hai người tới.
Hai người không nói gì, sau khi vào cửa, một tiếng xào xạc nhẹ nhàng vang lên, Bạch Tử cảm thấy thân thể mình giống như bị nâng lên, sau đó đặt lên một chiếc giường di động.

Bạch Tử nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Giường di động được đẩy vào thang máy, một lúc sau, giường lại bị đẩy ra khỏi thang máy.
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, nhiệt độ đã giảm mạnh.
Bạch Tử ngay lập tức biết rằng đây không phải là đi kiểm tra sức khoẻ.
Trong không khí lạnh lẽo thoang thoảng mùi hôi của khói lửa, Bạch Tử tuy không thể cử động nhưng một cảm giác bất an không thể giải thích được khiến lông tơ trên người cô dựng đứng.
Hai người đưa Bạch Tử tới đây cuối cùng cũng lên tiếng.
“Lão Cao, anh thật sự bị sốt đến mất trí rồi sao?”
“Nếu không thì sao? Đợi sự việc bại lộ rồi để hai chúng ta chịu trách nhiệm?”
“Đây đều là kế hoạch của đội trưởng, có liên quan gì đến chúng ta?!”
“Vậy cậu đem đưa đội trưởng về đây đi?”
“Sau vụ nổ, anh ta biến mất một tháng hơn.

Làm sao tôi có thể tìm được anh ấy?”
“Vậy cậu còn nói nhảm?”
“Nhưng…!người phụ nữ đó không phải nói rằng cô ấy sẽ tới…”
“Tới cái gì mà tới? Nếu không đem đốt đi, Diêm Vương sẽ tới trước! Nhanh lên!”
Ngay sau đó, Bạch Tử cảm thấy mình bị đặt lên một tấm sắt dài lạnh lẽo, sau đó vang lên một tiếng trượt chói tai, cơ thể cô như bị đẩy vào một nơi chật chội dọc theo tấm sắt, đồng thời mùi hôi của khói lửa bốc lên trở nên mãnh liệt hơn.
“Đợi một chút……”
Bạch Tử cảm thấy viên ngọc đeo trên cổ của mình bị kéo mạnh xuống.
“Cái này mà anh cũng muốn lấy à?”
“Tiểu đệ à, hiện tại trên thế giới này, chúng ta cũng không thể quan tâm nhiều thứ như vậy.”
“Ừ, nếu cô ấy không trở nên như thế này thì tôi vẫn muốn “làm” một chút.”
“Ngươi thật sự là cầm thú!”
Giữa tiếng cười, trên đầu Bạch Tử vang lên một tiếng “ầm” lớn, giống như có một cánh cửa sắt bị đóng lại.
Ngoài cửa hai người đang chuẩn bị đem cô thiêu thành tro bụi – Bạch Tử nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong cô đột nhiên tăng lên, cô như nghe thấy tiếng hét điên cuồng của cha mẹ cùng với mình trong ngọn lửa thiêu đốt dữ dội kia.

Cô muốn mở mắt ra, nhưng ngay cả sức lực cau mày cũng không còn, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng trên đỉnh vực thẳm vô tận, có thể mất đi trọng lượng và rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bạch Tử có thể không chút bận tâm nhảy khỏi tòa nhà trăm tầng, cô ấy không quan tâm đ ến sự sống hay cái chết.

Ngôn Tình Xuyên Không
Nhưng cô không thể chịu đựng được, cơn ác mộng lại lần nữa trở thành sự thật.
Có một âm thanh kéo kim loại rõ ràng, sau đó là một tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Hơi nóng ập đến, lửa bùng lên bốn phía.
Như thường lệ trong những cơn ác mộng, tiếng la hét ngắt quãng vang lên từ xa.
Tiểu Tử…!lửa đang cháy…
Hai cánh tay đau nhức dữ dội, mùi thịt cháy xông vào hơi thở của Bạch Tử.
Chạy đi…!Tiểu Tử…
Bạch Tử cảm giác được cơ thể mình đang dần hòa nhập với mùi hôi thối xung quanh.
Nó đang cháy…chạy đi…Tiểu Tử…
Cuối cùng, Bạch Tử thở dài, nhếch khóe miệng.
Không cần chạy trốn nữa, tại sao phải chạy trốn?
Có lẽ, đối với những người như chính mình, chết trong cơn ác mộng là cái kết hoàn hảo nhất, nhưng…
Mạnh Dĩ Lam.
Ba chữ này đột nhiên hiện lên trong đầu Bạch Tử, cũng như gương mặt của đối phương khiến cô vô cùng nhớ nhung.
Đồng thời, nếu không có Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử có lẽ đã rời khỏi thế giới này chín năm trước.

Bạch Tử thật may mắn khi trong những năm tháng này vẫn còn có thể được gặp lại Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, tiếng nổ lách tách của lửa bên tai Bạch Tử bỗng nhiên dừng lại.

Tiếng kim loại bị kéo lại vang lên.
Cánh cửa sắt được mở ra.
Mùi khói tan đi, không khí mát lạnh thổi vào, thân thể Bạch Tử dọc theo tấm sắt được kéo ra khỏi lò thiêu.
Một cỗ khí tức kỳ lạ tiến đến gần Bạch Tử, nhưng không phải là hơi thở mà là một loại cảm giác, vừa quen vừa lạ, sự hoảng sợ của Bạch Tử dần dần tiêu tan nhờ luồng khí này đến gần.
Sau đó, Bạch Tử cảm giác được một cái ống nhỏ được đưa vào miệng mình, chất lỏng dọc theo ống truyền vào miệng cô.
Đây là một loại chất lỏng lạnh lẽo, nồng nặc mùi tanh, tràn vào vị giác của Bạch Tử, tràn vào cổ họng Bạch Tử.

Đột nhiên, h@m muốn không rõ từ đâu, ẩn sâu trong lòng Bạch Tử dường như bị đánh thức, khiến Bạch Tử siết chặt cổ họng, hút chất lỏng vào trong miệng.
Thân thể yếu ớt bất lực tựa hồ đã lấy lại được chút thoải mái, Bạch Tử lại có sức mở mắt.
Dưới ánh đèn chói lóa, cô nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang nhìn chằm chằm vào mình.
Trước khi cô có thể nhìn rõ, sự mệt mỏi buộc Bạch Tử phải nhắm mắt lại lần nữa.
Nhưng cảm giác mệt mỏi này không còn đau đớn như trước nữa, mà mang đến một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, giống như đang lơ lửng trên mây, khiến Bạch Tử không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cũng không cần phải suy nghĩ gì thêm.
Trước khi Bạch Tử bất tỉnh, cô cảm thấy có thứ gì đó hơi lạnh gõ nhẹ vào cằm mình ba lần.
Chú thích:
Luyện ngục*: Luyện ngục (Purgatory) hay luyện tội là một trạng thái trung gian sau khi chết mà thể xác sẽ được thanh tẩy qua một quá trình.

Quá trình luyện tội là quá trình thanh tẩy cuối cùng của người được chọn, hoàn toàn khác với hình phạt của những kẻ đáng bị nguyền rủa.

Trong niềm tin Kitô Giáo, theo Kinh Thánh và Giáo lý của Giáo Hội thì luyện ngục là nơi mà các linh hồn thánh đã lìa đời trong ơn nghĩa Chúa nhưng chưa được hoàn hảo đủ để vào Thiên đàng.

Các linh hồn này phải khu trú tại luyện ngục để được thanh tẩy một thời gian đòi hỏi trước khi được vào Thiên Đàng.

Luyện ngục là sự thanh tẩy cuối cùng khỏi tất cả những ràng buộc còn lại với tội lỗi trong cuộc sống.

Một số giáo phái của Cơ đốc giáo phương Tây, đặc biệt là trong đạo Tin lành đã phủ nhận sự tồn tại của luyện ngục.

Các giáo phái khác của Cơ đốc giáo phương Tây coi luyện ngục là một nơi rực lửa.

Lời của tác giả:
Chương này dài quá:)
Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!
Đã sửa đổi các từ bị chặn ~

Lời của editor:
– Chào mọi người, đọc lại cuốn quá nên edit liền 2 chương cùng lúc.

Trong chương này bắt đầu xuất hiện từ “tiểu tử”, từ này sẽ có ý nghĩa với Bạch Tử và xuất hiện về sau, mình không biết nên để Hán Việt là “tiểu tử” hay đổi thành “nhóc con” đại loại vậy? Mình thấy “tiểu tử” cũng dễ thương.

Người gọi Bạch Tử là “tiểu tử” cũng không lớn tuổi hơn cô nhiều, khoảng cách tầm 5 7 tuổi…!Mọi người góp ý cho mình với, nếu được mình sẽ cân nhắc đổi lại.

– Bộ này của Hổ Đầu đôi chỗ diễn giải hơi cực, phải tìm thêm hình ảnh hoặc âm thanh để hiểu thêm ý nghĩa ahuhu.

Nhưng cái hố này khá thú vị, mình đọc đến chương 102 rồi và vẫn rất tò mò về các nhân vật cũng như diễn biến tâm lý tính cách á ^^ Mình sẽ cố gắng mỗi ngày đăng một chương.

Cảm ơn mọi người đã đọc, mong mọi người đọc vui nha!
​.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.