Dịch & biên: †Ares†
oOo
Ngày hôm nay thu hoạch không tồi, ba món binh khí hạ phẩm bán được một vạn bảy nghìn viên Uẩn Khí Đan. Thánh Ma Tông là Thánh Địa tu luyện, mỗi tháng đều có thể cấp Uẩn Khí Đan cho đệ tử ngoại môn, tuy không phải rất nhiều, nhưng đệ tử ngoại môn có hơn tám nghìn người, một người ba mươi viên chính là hơn hai mươi vạn viên a.
Đương nhiên Uẩn Khí Đan này không phải đan dược gì tốt, chỉ thuộc loại đan dược phụ trợ cung cấp cho đệ tử mới nhập môn tu luyện.
Lâm Phàm chỉ còn hai trăm vạn exp nữa là tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Một khi vào Tiên Thiên là có thể đi vào nội môn, trở thành lực lượng trung tầng của tông môn, khi đó sẽ được tiếp xúc với những đồ vật cao cấp hơn nhiều.
Mà Lâm Phàm coi như hiểu được một chuyện, Mạnh Dương Tuyền tu vi Nhập Thần cấp sáu có thể xem như là thiên tài hạng đầu trong tông môn.
Thế nhưng Mạnh sư huynh cứ nấn ná mãi ở ngoại môn, hóa ra là vì Mộc Thần Vũ kia.
Mạnh Dương Tuyền chính là muốn ở bên cạnh Mộc Thần Vũ.
Người hướng chỗ cao đi, nước hướng chỗ thấp chảy, Mạnh Dương Tuyền này vì một nữ nhân mà buông bỏ tương lai tươi đẹp, cũng làm cho người ta kính nể.
Lâm Phàm cũng không nghĩ linh tinh nữa, lập tức xuất ra túi trữ vật, sau đó dốc thẳng vào miệng, Uẩn Khí Đan theo đó ầm ầm chui vào cổ họng.
“Đinh, dùng Uẩn Khí Đan, exp +100.”
“Đinh, dùng Uẩn Khí Đan, exp +100.”
….
Đại lượng Uẩn Khí Đan chuyển hóa thành exp, exp nhân vật không ngừng tăng lên.
Sau khi nuốt xong toàn bộ Uẩn Khí Đan, Lâm Phàm mở bảng số liệu cá nhân mà nhìn.
Họ tên: Lâm Phàm.
Cấp bậc: 19. (nửa bước Tiên Thiên)
Exp: (9703400/10000000).
Exp dự trữ: 0. (có thể tăng cấp bậc nhân vật, có thể tăng cấp bậc công pháp.)
Pháp môn luyện thể: Bất Diệt Ma Thể tầng 1 (10/3000000).
Công pháp: Hầu Tử Thâu Đào tầng 13 (1500/40000).
Chức nghiệp phụ: Tượng Tông cấp 1 (1000/5000).
Trang bị: Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên (Thần khí vô thượng).
Danh hiệu: Không Phục Thì Nhào Vô. (Tu vi bạo tăng gấp đôi, liên tục trong thời gian một nén nhang, danh hiệu sử dụng một lần duy nhất.)
Lâm Phàm nhìn số liệu thuộc tính cá nhân, mình đã bước nửa bước vào Tiên Thiên, hiện giờ chỉ còn kém ba mươi vạn exp là chân chính đi vào cảnh giới Tiên Thiên.
Hậu Thiên cùng Tiên Thiên tuy chỉ khác có một chữ, nhưng biến hóa trong đó cực kỳ lớn.
Hậu Thiên rèn luyện khí huyết, mà Tiên Thiên thì là chân nguyên lực.
Chỉ có đi vào Tiên Thiên, trong cơ thể sinh ra chân nguyên, khai thông thiên địa chi lực mới chân chính đi vào con đường tu luyện.
Rầm rầm rầm rầm!
Nghe tiếng đập cửa, Lâm Phàm không cần nghĩ cũng biết là ai đến. Xem ra binh khí hạ phẩm có lực hấp dẫn rất lớn với Nghê sư huynh.
Lâm Phàm mở cửa, sửng sốt, một cái túi lớn đập vào mắt hắn.
– Sư đệ, tránh một chút, trước hết để sư huynh tiến vào.
Nghê Minh Dương giờ phút này đưa lưng về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm vội vàng tránh ra, Nghê Minh Dương lùi vào mấy bước rồi đặt cái túi lên mặt đất.
Ầm… Một tiếng động nặng nề, từ trong túi rớt ra từng khối tinh thiết màu xám bạc, tỏa ngân quang chói mắt.
– Sư huynh, huynh lấy ở đâu nhiều như vậy?
Lâm Phàm vừa mừng vừa sợ, sư huynh không hổ là sư huynh, tốc độ thu thập tài liệu nhanh thật.
– Lấy ở chỗ thợ rèn, nơi đó tinh thiết nhiều đến không có chỗ để, mỗi năm hoàng triều phụ thuộc tông môn sẽ vận chuyển đại lượng tinh thiết tới đây, đệ tử chúng ta lúc nào cũng có thể tới lấy.
Nghê Minh Dương phủi phủi tay, vác chỗ tinh thiết này cũng làm hắn lấm lem mồ hôi.
Bất quá binh khí hạ phẩm hấp dẫn quá lớn, Nghê Minh Dương làm sao có thể chờ.
Lâm Phàm vừa nghe, tức thì ngơ ngẩn. Xem ra mình vẫn quá non, tinh thiết này có thể tùy tiện lấy, chính mình còn lục lọi khắp nơi tìm phế liệu, thật là xấu hổ.
– Sư đệ, đến đây đi.
Mà vừa lúc này, Nghê Minh Dương mở ra hai chân, đứng thế trung bình tấn, cắn chặt hàm răng, giống như hạ quyết tâm thật lớn.
– Sư huynh, huynh… huynh làm gì thế?
Lâm Phàm thấy tư thế của Nghê Minh Dương, kinh hãi đến nói không ra lời, chẳng lẽ sư huynh có loại sở thích quái đản với nam nhân…
– Sư đệ, không phải đệ nói muốn trộm đào mới rèn binh khí hạ phẩm cho sư huynh sao? Sư huynh vì binh khí hạ phẩm sẽ trả bất cứ giá nào.
Nghê Minh Dương nói.
– Sư huynh, huynh làm gì vậy, đệ sao có thể là loại người này chứ? Mau đứng thẳng lên, đệ không phải người như thế, sư huynh tin tưởng nhờ đệ rèn vũ khí đã là vinh quang và may mắn cho đệ rồi.
Lâm Phàm vội vàng vỗ vai Nghê Minh Dương nói.
– Sư đệ, đệ…
Giờ khắc này Nghê Minh Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó giọng có chút nghẹn ngào:
– Sư đệ, đại ân của đệ, sư huynh ghi nhớ trong lòng.
– Ô kìa, sư huynh khách khí quá, chỉ mà chút việc nhỏ.
Lâm Phàm cười xua tay nói.
– Sư đệ…
Nghê Minh Dương cảm kích nhìn Lâm Phàm, mắt rưng rưng cảm động.
– Sư huynh.
– Sư đệ.
– Sư huynh.
– Sư đệ…
Nghê Minh Dương hận sao mình không sinh là thân nữ nhi, như vậy có thể báo đáp sư đệ.
– Hầu Tử Thâu Đào…
Đúng lúc này, Lâm Phàm ra tay, hàng này đưa exp tới, không thu có điên.
“Đinh, chúc mừng Hầu Tử Thâu Đào exp +300.”
– Sư đệ… đệ…
Nghê Minh Dương còn đang cảm động, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ cảm thấy chỗ đũng quần lại gặp phải tai nạn cũ, đồng thời có chút không dám tin, không phải nói không làm sao?
Lâm Phàm hít một hơi, vẻ mặt thỏa mãn, sau đó nghiêm túc như đang phát biểu trước trên tivi:
– Sư huynh, con đường tu luyện nguy hiểm trùng trùng, sư đệ thấy sư huynh chân thành đối đãi người ngoài như vậy, sợ sư huynh sau này sẽ gặp thiệt thòi nên mới làm ra hạ sách này, mong sư huynh rộng lòng tha thứ…
Rất sinh động, rất chân thành a.
– Sư đệ nói rất đúng, sư huynh thụ giáo, thế nhưng binh khí hạ phẩm khi nào thì có thể đưa cho sư huynh?
Nghê Minh Dương một câu không rời binh khí hạ phẩm.
Lâm Phàm trong lòng bất đắc dĩ nhìn Nghê Minh Dương. Sư huynh ngươi vì binh khí hạ phẩm, ngay cả trinh tiết cũng không cần, thật sự làm đệ hết chỗ nói.
– Sư huynh, cứ yên tâm đi, sáng sớm ngày mai đệ tới nhà ăn đợi huynh lấy binh khí.
Lâm Phàm nói.
– Được, vậy vất vả sư đệ, sư huynh cảm giác thân thể hơi không khỏe, vậy cáo từ trước.
Mặt Nghê Minh Dương đỏ bừng lên, gian nan nói.
– Tốt.
Lâm Phàm gật gật đầu.
Sau đó Nghê Minh Dương đi ra khỏi phòng, tự mình đóng cửa lại, trước khi đi còn với một câu:
– Sư đệ dừng bước, sư huynh tự mình đi được.
Ngay một khắc đóng cửa lại, Nghê Minh Dương run lên, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, tiếp đó gian nan bước từng bước nhỏ rời đi.
Lâm Phàm nhìn thấy Nghê Minh Dương rời đi, khẽ cười, sau đó sáng mắt lên nhìn tinh thiết trên mặt đất.
Không tồi, không tồi, chỗ tinh thiết này đủ để mình hảo hảo đùa giỡn một phen.
Chức nghiệp phụ thợ rèn của mình đã là Tượng Tông cấp 1, dùng phế liệu có thể rèn ra binh khí hạ phẩm, mà chỉ chút ít tinh thiết lại còn rèn ra binh khí trung phẩm.
Hơn nữa chức nghiệp phụ còn có ưu đãi, chính là một phần tài liệu có thể rèn ra một binh khí trung phẩm, như vậy dùng một phần này có thể tạo hai binh khí hạ phẩm.
Binh khí hạ phẩm ở ngoại môn đã dẫn dắt thủy triều, nếu lấy trung phẩm ra, ai có thể mua nổi?
—–oo0oo—–