Sáng sớm ngày giao thừa, tất cả bao phủ trong một mảnh tĩnh lặng.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Ánh mắt trời xuyên qua cửa số, những khe cửa ở những góc không người tràn đầy nắng vàng, chiếu rọi vào nhà kính trồng hoa đầy những câu đối đỏ và tranh chữ Phúc màu vàng.
Tiểu Hạ xoa xoa đôi mắt, híp híp mắt lại liếc nhìn ngoài cửa sổ, lại khẽ nhắm vào, sát vào lồng ngực của người nằm bên cạnh hơn một chút, nằm trên chiếc giường ấm áp lại chìm vào giấc ngủ say. Không có Phương quản gia thúc giục, Tiểu Hạ ngủ một giấc thẳng cẳng, lúc tỉnh dậy lần nữa bên cạnh trống không. Cô không thay cả áo ngủ ra, xỏ chân vào giày đi tìm người.
“Anh trai?”
Căn nhà thật yên tĩnh, tiếng gọi của Tiểu Hạ vang vọng trong không gian lớn như vậy, giống như chỉ có một mình cô. Cô có chút hốt hoảng, tìm trên lầu ba một vòng cũng không thấy người mình muốn tìm, cô nhanh chân đi xuống lầu dưới, giữa cầu thang gặp được Cố Hành Chấp đang đi lên giữa chừng, nhào vào trong ngực anh.
“Anh trai, anh đi đâu vậy?” Bàn tay nhỏ bé của cô giữ chặt eo anh, ngửa đầu dáng vẻ tội nghiệp nhìn anh.
Tiểu Hạ cứ tưởng mình gặp ác mộng, trong mộng tất cả mọi người đều bỏ rơi cô.
Chắc vì nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng bất lực của cô, Cố Hành Chấp hiếm khi dịu dàng, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, nói: “Đi rửa mặt, rồi ăn cơm.”
Nghe được tiếng của anh, Tiểu Hạ thở thật dài nhẹ nhõm, biết đây không phải là mơ. Trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, không chịu buông tay ngay, anh để tùy ý cô lẳng lặng ôm một lúc.
– –Đọc FULL tại Truyenfull.vn—
Một lúc sau, trên mặt Tiểu Hạ khôi phục nụ cười, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
Hôm nay là giao thừa, thời tiết quang đãng không như mọi ngày.
Cố Hành Chấp không phải đi làm, ở nhà cùng Tiểu Hạ. Bọn họ cùng ăn sáng, đi đến thư phòng viết chữ một lúc.
Giao thừa năm ngoái, Cố gia cũng an tĩnh như vậy, năm nay có thêm một Tiểu Hạ cũng không ồn ào hơn. Tiểu Hạ viết chữ một lát lại lười nghỉ ngơi một chặp.
Sau đó ở thư phòng, không kìm lòng được mà cùng Cố Hành Chấp hôn nhau.
Không thể nói là ai chủ động trước, có thể là do Tiểu Hạ. Cô thuần khiết xinh đẹp, chỉ cần đơn thuần hôn hôn lên mặt lên cổ anh, là có thể làm cho người đàn ông lạnh lùng sinh ra ham muốn.
Nhiều lúc, chỉ cần một nụ cười của Tiểu Hạ cũng có thể làm cho người ta quên mất ưu phiền.
Chạng vạng tốt, Cố Hành Chấp tự lái xe, đưa Tiểu Hạ về nhà cũ ăn bữa cơm đêm giao thừa.
Gia tộc Cố gia to lớn lâu đời, do Cố Vinh Bách đứng đầu, phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa không người sánh kịp. Thời trẻ Cố Vinh Bách sát phạt tứ phương, con cháu lại không được hưng thịnh như các chi thứ, con trai mất sớm, chỉ còn mỗi Cố Hành Chấp, từ nhỏ đã chỉ có một mình.
Bữa cơm giao thừa long trọng rườm rà, bà nội Cố ngồi ở trung tâm, tiểu bối phân ra ngồi hai bên, nhìn qua cũng có vẻ một nhà hòa thuận vui vẻ. Cố Hành Chấp và Tiểu Hạ đến, nụ cười của mọi người lại thêm mấy phần cẩn thận, Tiểu Hạ không biết gì cười trong veo, nhớ lời dặn dò của Phương quản gia nên chào bà nội Cố trước tiên.
Bà nội Cố cười khen ngợi Tiểu Hạ ngày càng xinh đẹp, Tiểu Hạ xấu hổ cúi đầu ngượng ngùng, sau đó quay về phía Cố Hành Chấp nháy mắt, ánh mắt linh động như biết nói chuyện, tinh nghịch đáng yêu.
Cố Hành Lộ và Cố Hành Nhu ngồi ở cuối bàn cũng nhịn không được phải cảm thán một tiếng, thậm chí hơi hiểu tại sao Cố Hành Chấp lại cưới Tiểu Hạ.
Tiểu Hạ không chỉ là vẻ bề ngoài xinh đẹp.
Hai người đều len lén liếc nhìn Tiểu Hạ. Lần trước Cố Hành Lộ cùng mấy người nói xấu bị Tiểu Hạ nghe được, chỉ lo sợ Tiểu Hạ đi tố cáo. Cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh Tiểu Hạ, trong lòng phát hoảng, dù thời gian đã trôi qua hồi lâu vẫn không ngừng lo lắng.
Cố Hành Nhu bị Cố Hành Lộ sai bảo, khó khăn tiến tới chào hỏi Tiểu Hạ. Cô ấy bẩm sinh bị nói lắp, ở Cố gia là một sự tồn tại tầm thường nhất.
Tiểu Hạ còn nhớ cô ấy, cùng chào hỏi, sau đó ghé vào tai cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi không có nói cho Anh trai đâu, cô đồng ý với tôi, sau này không để cho chị cô nói lung tung.”
Trí nhớ của Tiểu Hạ không tốt, nhưng thực sự sẽ có lúc nhớ dai, nhất là những chuyện thù ghét liên quan tới người mà cô quan tâm.
“Không, không dám, đâu, tôi, cảm ơn, chị họ.” Cố Hành Nhu nói lời cảm ơn với Tiểu Hạ, rồi lặng lẽ rời đi, trước đó còn quay đầu lại nhìn Tiểu Hạ một cái.
Hai năm sau nhớ lại, đó là lần cuối cô ấy thấy Tiểu Hạ ở Cố gia.
Ăn xong bữa cơm giao thừa, những người khác bầu bạn với bà nội, Cố Hành Chấp dẫn Tiểu Hạ trở về biệt viện. Tiểu Hạ mặc áo khoác nỉ màu đỏ có mũ rộng, thật giống như một chiếc đèn lồng màu đỏ biết di chuyển.
Cô dắt tay Cố Hành Chấp, vì nhận được tiền mừng tuổi nên cô vui vẻ không nhịn được, khóe miệng nở nụ cười.
“Anh trai, hôm nay thật là vui.” Cô chưa bao giờ keo kiệt trong việc chia sẻ niềm vui. “Chưa bao giờ có nhiều người cho em tiền mừng tuổi như vậy.”
Chân tình hay giả ý, Tiểu Hạ không phân biệt được, đúng là không biết những người vừa ăn cơm cùng mình là một đám những nhân vật lợi hại đến đâu.
Cố Hành Chấp không phá hỏng mộng đẹp của Tiểu Hạ, nhìn dáng vẻ mê tiền của cô, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Trên đời này có rất nhiều loại người, có người phụ trách việc vui vẻ hưởng thụ giữa một thế giới tràn đầy ánh mặt trời, có người cuộc sống chỉ ở trong bóng tối, không bao giờ thấy được ánh dương.
Ví dụ như Tiểu Hạ, ví dụ như bọn họ.
Sau khi Cố Hành Chấp và Tiểu Hạ rời đi, mọi người bên trong phòng khách là một đoàn hòa thuận. Phụ nữ và trẻ con vây quanh bà nội Cố, nói chuyện nhà chuyện cửa.
“Tuổi của Hành Chấp cũng không còn nhỏ, cũng nên có con rồi, đến lúc đó ngài bế chắt, tứ đại đồng đường.”
Bà nội Cố cười: “Chuyện của bọn nhỏ thì tùy bọn nó đi, ta không để ý việc này một chút nào.”
Có người phụ họa: “Tôi thấy cô dâu của Hành Chấp thật là xinh đẹp, sinh con tuyệt đối sẽ là đứa bé xinh nhất Cố gia chúng ta.”
Lời vô thưởng vô phạt này, không ai coi là thật, cười một tiếng rồi qua. Ở chỗ không người có những ánh mắt trao đổi với nhau, mang theo mấy nụ cười miễn cưỡng cùng vài phần giễu cợt.
Mấy người đàn ông cụng ly rượu, đã tối như vậy vẫn nói chuyện công việc, khen ngợi tâng bốc lẫn nhau, nói rất nhiều mà không để lọt chuyện gì quan trọng.
Nếu không bị truy hỏi, sẽ không ai ngu ngốc đến nỗi để lộ dã tâm của mình trong mắt.
Mấy đứa trẻ con cũng đều an phận ngồi ngay ngắn, quy củ lễ phép, không dám làm loạn khi chưa được phép.
Chỉ có Tiểu Hạ, được Cố Hành Chấp đồng ý, cho người giúp việc cầm pháo bông đốt ở sân trống trước biệt viện, nháy mắt pháo bông cháy lên sáng chói bầu trời đêm, phản chiếu toàn biệt viện không còn cô tịch nữa.
Cô cười nhào vào trong ngực người đàn ông, nhìn pháo bông nở rộ từng đóa lại từng đóa, tựa như không bao giờ kết thúc.
“Anh trai, cảm ơn anh.” Ánh mắt của Tiểu Hạ so với ánh lửa còn sáng hơn, nhón chân hôn lên trên mặt anh.
Tiểu Hạ muốn nói với Anh trai, cảm ơn anh đã cho cô một ngôi nhà, lời còn chưa nói hết đã bị anh ngậm lấy đôi môi.
Rất nhanh cô đã đắm chìm trong nụ hôn này, quên hết những việc khác.
Hoài Thanh cho phép đốt pháo bông ngày Tết ở những nơi trống trải, trên đỉnh đầu lóe lên từng chùm pháo, Mạnh Thanh Hòa đi vào một khu dân cư cũ kỹ, gõ cánh cửa sắt đã lâu năm. Người mở cửa là một cụ bà cao tuổi, nhìn người đàn ông trẻ tuổi xa lạ run run hỏi: “Cậu là?”
Mạnh Thanh Hòa hơi gật đầu, nói rõ thân phận: “Bà Trần, cháu là Mạnh Thanh Hòa, bà còn nhớ cháu không?”
Cụ già ngước cặp mắt đục ngầu nhìn anh, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu: “Là Thanh Hòa à, lớn như vậy rồi.”
Vườn hoa trong căn nhà cũ yên tĩnh, hai người đàn ông đứng đón những cơn gió.
“Mạnh Thanh Hòa bên đó sao rồi?”
“Chắc cũng sắp đến lúc rồi, đã tìm được Trần Thúy.” Một người đàn ông trẻ tuổi khẽ cúi đầu nói, “Người âm thầm giúp Mạnh Thanh Hòa, nếu mẹ biết chắc chắn sẽ nổi giận.”
“Nhóc con, người có thể giúp hắn không chỉ có chúng ta.” Người đàn ông lớn tuổi cười cười, “Hiện giờ Cố gia còn nhiều người, đều không muốn cho anh họ con được sống thoải mái.”
Người trẻ kia còn ít tuổi non nớt, không hiểu thâm ý của cha mình. “Con thấy dù Mạnh Thanh Hòa có biết, chắc cũng không làm nên sóng gió gì, Mạnh gia sẽ không để cho anh ta dính vào.”
Hơn nữa, người như Cố Hành Chấp, sẽ để ý sao? Hay phải nói là, anh thật sự thèm để ý sao?
Mùng một Tết, Tiểu Hạ và Cố Hành Chấp từ nhà cũ trở về nhà, bà nội Cố giữ họ lại, Tiểu Hạ thấy hơi luyến tiếc, nói: “Bà nội, lần sau cháu sẽ về thăm bà.”
Dứt lời, cô vẫy tay chào, theo Cố Hành Chấp rời đi.
Về đến nhà, xa xa đã thấy một người đứng ở cửa, Tiểu Hạ từ cửa sổ xe nhìn ra ngoài thấy đó là Mạnh Thanh Hòa, nói với người bên cạnh: “Anh trai, là bác sĩ Mạnh.”
Trên mặt Cố Hành Chấp không có biểu hiện gì, ừ một tiếng, đỗ xe trước cửa.
Xe dừng hẳn, Tiểu Hạ xuống xe trước. Chân vừa mới chạm đất Mạnh Thanh Hòa đã đi về phía bọn họ, dắt tay Tiểu Hạ kéo đến sau lưng anh ta. Tiểu Hạ không rõ chuyện gì, bị kéo đau tay, nhẹ nhàng giãy ra một chút, hỏi: “Bác sĩ Mạnh, anh làm sao thế? Anh bỏ tay em ra có được không?”
Mạnh Thanh Hòa hung hãn nhìn chằm chằm người đàn ông vừa xuống xe, cặp mắt vằn đỏ: “Tiểu Hạ, anh đưa em đi, em không thể ở cạnh người này được.”
Tiểu Hạ nghe không hiểu lời anh ta nói, ra sức giãy ra khỏi tay anh ta, chạy về phía Cố Hành Chấp. Một tay anh ôm lấy eo cô, Tiểu Hạ trốn ra sau lưng anh.
Giống như không hề nhìn thấy Mạnh Thanh Hòa, Cố Hành Chấp đưa Tiểu Hạ vào cổng.
“Cố Hành Chấp! Cậu cũng muốn làm cô ấy phát điên sao?” Thanh âm lạnh lùng của Mạnh Thanh Hòa truyền tới, làm cho người đàn ông dừng bước. “Chị ấy muốn để cậu chăm sóc Tiểu Hạ, cậu lại tự tay đẩy chị ấy vào hố lửa như vậy. Hôm nay cậu phải để Tiểu Hạ đi với tôi, tôi sẽ không để cô ấy trở nên giống như chị ấy đâu.”
Tiểu Hạ xoa xoa cánh tay, ngửa đầu nhìn về phía anh, sắc mặt anh không hề thay đổi, chỉ có trong mắt lóe lên một tia ưu tư không rõ ràng.
“Anh trai…” Tiểu Hạ nhẹ nhàng gọi anh, anh hạ mắt nhìn Tiểu Hạ một cái, vẻ lãnh đạm trong mắt được khôi phục.
“Mạnh Thanh Hòa, anh nên trở về với cuộc sống của anh.” Anh xoay người tức giận, “Không phải anh đang tìm ra chân tướng vì bà ấy, mà chỉ đang muốn làm an lòng chính mình.”
Mạnh Thanh Hòa cười nhạt, “Cậu tự lừa dối bản thân như vậy?”
“Nếu sự thật không quan trọng, vậy cậu nói cho Tiểu Hạ, là ai bỏ rơi cô ấy? Là Mạnh Thanh Như hay là cậu?”
Tiểu Hạ nắm thật chặt vạt áo của Cố Hành Chấp, sợ hãi hỏi: “Anh trai, hai người đang nói gì? Bác sĩ Mạnh hung dữ quá, em sợ.”
Từ nhà bà Trần ra, cả thế giới của Mạnh Thanh Hòa bị bao phủ trong tầng tầng sương mù.
Chân tướng sự thật tàn khốc như vậy, làm anh ta gần như sụp đổ.
Đối mặt với sự tra hỏi hung hăng của Mạnh Thanh Hòa, khuôn mặt Cố Hành Chấp vẫn không cảm xúc như thường, anh nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói: “Mạnh Thanh Hòa, là ai bức tử bà ấy? Bà ấy quan tâm nhất là các người, tôi cùng lắm chỉ là người mà bà ấy ghét nhất, có thể làm gì để bà ấy phải chết vì tôi?”
Có trách, cũng chỉ có thể trách khi bà chết, bên cạnh chỉ có người bà căm ghét nhất này thôi.