Tiên Sở

Chương 134: Địch hữu nan phân(1)



Lúc này hỏa diễm trong động đã tắt hắn, đá vỡ vương đầy trên mặt đất,không gian cô tịch.

Chu tước,Huyền Vũ một đứng một quỳ, đối mắt xanh, mắt hồng đảo song sọc nhìn tứ phía,không dám tỏ vẻ gì, chỉ thỉnh thoảng cất mấy tiếng ô ô, thái độ rúm ró đến đáng thương.

Sở Dịch đắt hai tay lên hậu tâm Tô Mạn Như, hơi trắng bốc lên,quang quyết dần dần tan đi.

Qua thời gian một tuần hương, hai má nàng càng lúc càng hồng, thân hình khẽ run lên, đột nhiên oa lên một tiếng thổ ra một ngụm lớn tương dịch màu xanh thẫm,hôi đến nhức mũi.

Một con rết loang lổ bảy sắc cố lết ra khỏi bãi dịch,lảo đảo xiêu vẹo đi được vài bước rồi đột nhiên cuộn co lại thành một khối, không động đậy được nữa.

Tô Man Như ói mửa một hồi, thở hổn hển,đôi mắt mơ hồ dần trở nên sáng hơn, thấp giọng nói:

-“Sở vương gia, đa tạ người!”

Nàng nhắm mắt lại tiếp tục ngồi điều tức.

Cổ trùng đã ra, Sở Dịch như thoát khỏi gánh nặng, chuyển sang thăm dò kinh mạch của Tô Anh Anh vẫn hôn mê bất tỉnh.

Cô bé này kinh mạch bình thường, chỉ là hôn mê bất tỉnh. Chắc là sau khi bị Lý Tư Tư chiếm lấy thân xác, liên tục phải bôn ba,khổ lao thái quá, nhất thời nửa khắc khó mà tỉnh lại định lại.

Quay đầu nhìn lại, Xi Vưu vẫn ngồi ôm bức tượng, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bức tường đầy chữ, không hề động đậy, từ đầu tới cuối không lý đến ba người.Sở Dịch lòng vừa nghi hoặc vừa kỳ quái, không biết là ma đầu này định làm gì.

Không biết vì sao, đối với ma môn thiên đế hung ác cùng cực trong truyền thuyết này, hắn cảm thấy kính sợ hơn là khinh bỉ, nghĩ đến thạch nữ này đối với Xi Vưu một mực chung tình, trong lòng không khỏi cảm thương.

Nhưng hắn lại nghĩ, ma đầu này là “ma môn thánh nữ”, quan hệ với Xi Vưu rất sâu sắc, tự nhiên cũng không phải loại tốt lành gì, hắn đồng cảm với cô ta như vậy, có chút vu hủ như Đông Quách tiên sinh.

Liền đó, hắn đứng lên, cao giọng nói:

-“Xi Vưu! Chính tà bất lưỡng lập, Sở mỗ thả ngươi ra,vốn đã là một sai lầm lớn. hôm này dù phải đổi cả tính mạng, cũng phải kéo ngươi cùng chết.

Nói đi nói lại vài lần, Xi Vưu dường như mới nghe thấy, quay đầu lại dương mi ngạo nghễ cười nói:

-“Chính tà bất lưỡng lập? Nói như thế, ngươi là chính, còn ta là tà rồi?”

Sở Dịch trầm giọng nói”

-“Công đạo ở lòng người, chính tà tự có ý trời, không cần ta phải nói ra?”

Xi Vưu đứng lên ha ha cười ta nói:

-“thế sao, vậy thì dám hỏi cái gì gọi là “chính”? Cái gì gọi là “tà”? Cái gì gọi là “công đạo”? Cái gì gọi là “thiên định”? Cứ theo ngươi thấy,thế gian hiện nay,cái gọi là đạo phật chính môn mới là chính sao? Bọn họ đại biểu cho công đạo sao?”

Sở Dịch sững người, nhớ tới những việc bọn người Lý Mộc Phủ,Trương Tư Đạo,Tề Vũ Tiêu đã làm, trù trừ nói:

-“Sông lớn cuồn cuộn,khó tránh khỏi có bùn cát chìm bên dưới.Trong đạo phật các môn,khó tránh khỏi có con sâu làm rầu nồi canh.”

Xi Vưu chặn lời hắn cười nói:

-“Vậy thì ma môn tả đạo đều là “tà” sao? Nếu là như thế,tiểu tử ngươi sao lại cùng với Ma môn yêu nữ, hậu nhân của Xi Vưu tay gối môi kề? Sao lại cùng tiếp nhận chức vị môn chủ Thiên sơn, tự cam lòng rơi xuống hố sâu, giúp các nàng đối phó đạo phật các phái?”

Sở Dịch mặt nóng lên, nói:

-“Có sâu trong nồi canh,tự nhiên cũng có hoa sen gần bùn mà không nhiễm mùi bùn.Huống chi các nàng tuy từng làm sai, nhưng bản tính thiện lương, có lòng hối cải,dù có tỳ vết cũng không che mờ được bản chất như ngọc, các hạ sao có thể nhận xét thiên lệch như thế được?

Xi Vưu thản nhiên nói:

-” Hay cho mấy từ nhận xét thiên lệch! Nhưng trong mắt người trong thiên hạ, ngươi thu nạp những yêu nữ ấy, không ai không giết người vô số, thập ác bất xá? Sao chỉ bẳng miệng lưỡi trơn tru của người lại biến thành người tốt,là ngọc có chút vết tì? Ngươi làm như thế, còn gì gọi là công đạo nữa?”

Ngừng một chút, hắn mỉm cười nói:

-“Xét cho cùng,ngươi chẳng qua chỉ là một gã ma môn tiểu bối háo sắc thiên vị mà thôi, lại còn dám tự xưng là “chính đạo”,trước mặt tổ sư gia của ngươi bày đặt khoa trương đại nghĩa.”

Sở Dịch bị hắn bức đến cứng họng.cật bấn đến dù có lý cũng khó mà biện bác, chỉ “hứ” lên một tiếng,phủ nhận nói”

-“Chính tà đúng sai, tự có công luận.Sở mỗ đường đường chính chính, không thẹn với lòng,hà tất phải tranh cãi vô vị với ma đầu như ngươi làm gì?”

-“Công luận?”

Xi Vưu ha ha cười lớn nói”

-“Tiểu tử,ngươi đọc bao nhiêu kinh sách, không lẽ còn không biết cái gì gọi là ” thắng làm vua, thua làm giặc” hay sao?Cái gọi là công luận chẳng qua chỉ là mượn miệng thiên hạ, bôi đen thành trắng”

Sở Dịch thoáng giật mình, đột nhiên hắn nhớ lại những lời hắn nói trước khi hủy diệt nguyên thần Lý Huyền:

-“làm nhiều điều bất nghĩa ắt có quả báo.Mấy tên tà ma nho nhỏ, ở thế gian làm ác tạo nghiệt thì thôi đi, lại còn dám tự xưng là thần môn đệ tử, lấy danh hiệu của Xi Vưu ta,không phải là bôi nhọ thanh danh ta sao, chết không hết tội”

Trong lòng hắn đại chấn, bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ hắn chưa từng nghĩ quá.Lời đồn đại vốn đã không đáng tin.Mà lịch sử được viết bằng đao kiếm, vốn còn không bằng lời đồn.

Thái cổ đại hoang cách đây bốn ngàn năm rồi, đến Tư Mã Thiên cũng không dám mù quáng bình luận, thế nhân bằng cái gì mà định đoạt ai chính ai tà, ai đúng ai sai?

Cái gọi là công luận mà từ trước đến nay hắn tin vào, liệu có đúng là sự thật trong lịch sử?

-“Chúng ta không tin thiên thu công luận, không lẽ tin lời nói một chiều của ma đầu như ngươi sao?”

Lúc này, Tô Mạn Như đang điều hòa chân khí, bỗng bừng mỏ mắt, đứng dậy điềm đạm nói:

-“Sở vương gia, một khi để ma đầu này ly khai khỏi đây, thiên địa đại kiếp sẽ không còn cơ hội vãn hồi nữa.Nói nhiều cũng vô ích, mau động thủ thôi.”

Bạch ảnh lóe lên, xông thẳng đến Vi Vưu, Bất nhiễm phất kim quang bạo phát, như ngân hà cuồn cuộn, lưu tinh đầy trời.

Sở Dịch lạnh người, gọi với theo:

-“Tiên tử, cẩn thận”

Hắn rút Thiên quyền tam kiếm, niết quyết ngự khí, vội theo sau.

Xi Vưu tiêu sái nói:

-“Tiểu a đầu,người nghĩ mình là nữ oa tái thế chắc định thử lấy tay vá trời sao?”

Hữu thủ hắn vỗ một cái, từ chưởng tâm bắn ra vạn đạo bích quang, lách cách âm hưởng không ngừng, Tô Mạn Như không kịp phản ứng cả người như vị muôn vàn dây leo quấn lấy, vùng vẫy không được, vừa kinh hoàng vừa phẫn nộ.

-“Vạn hác xuân đằng nhiễu!”

Sở Dịch lạnh người, đó là lưỡng thương đại pháp cực kỳ hung hiểm của Mộc tộc, hại người hại mình, thế mà khi Xi Vưu sử dụng lại, lại nhẹ nhàng tự nhiên, không hề tổn thương người dùng!”

Nhưng không nghĩ linh tinh thêm được, hắn cao giọng quát:

-“Thả nàng ra!”

Tam kiễm hồi chuyền, phá không bay lượn, rồi đột nhiên nổ tung thành một khối bạch quang hừng hực,cắt đứt toàn bộ dây leo, thế thế vươn mình ôm lấy Tô Mạn Như, lùi ra xa mười trượng.

Xi Vưu khẽ sững người, kỳ quái nói:

-“Trảm phong quyết?”

Thì ra Sở Dịch trong lúc vội vã đã sự dụng “Trảm phong quyết” năm đó Kim thần Thạch Di tự mình sáng tạo, lấy Kim thuộc chân khí điều khiển thủy tộc thần bình, kích thích lẫn nhau,liên miên bất tuyệt, cùng Đoạn lãng đao của thủy tộc Du hiệp Khoa Hãn cùng xưng song tuyệt.

Nhìn thì có vẻ đơn giản, thực ra nó cực kỳ khó thi triển, nếu không phải Sở Dịch nuốt được máu Hỗn độn thú,ngũ hành chân khí trong cơ thể dung hợp lại với nhau, lại lợi dụng sự lợi hại của Bắc Đẩu thần binh, thì đừng mong chặt được dây leo bằng chân khí của Xi Vưu.

Xi Vưu hai mắt tỏa tinh quang, cười nói:

-“Hảo tiểu tử!Thạch Di nếu biết ngươi chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủi học được thuật này,chỉ sợ hắn phải từ trong quan tài chui ra tìm gặp ngươi mất.Đến đây đến đây, để ta xem xem, qua bốn nghìn năm, thiên há xuất hiện được nhân vật anh hùng nào nào!”

“Viu”

Tai phải hắn khua lên, chân khí cuồn cuộn phi chuyển, hóa thành một bích quang khí đao dài hơn mười trượng, vỗ thẳng xuống mặt Sở Dịch.

Hàn quang chói mắt lập tức phả tới trước mặt, Sở Dịch không dám chậm trễ, huy động toàn lực, tam kiếm xoay tròn giao thoa thình xoắn ốc,làm nẩy lên khí lãng cuồn cuộn, ầm ầm chém ngang ra.

“Đang” một tiếng lớn, ba thanh kiếm theo nhau bay vuột đi, khí lãng cuồng bạo, Sở Dịch như bị trúng sấm sét, trước mắt tối đen, máu tươi cuồng phún, ngã bay ra ngoài mười trượng.

-“Sở vương gia!”

Tô Mạn Như lòng trầm xuống, bay lao đến bên cạnh hắn, nhìn thấy mặt hắn trắng như giấy, mô hôi đầm đìa, nói không ra lời, chỉ có thể hổn hển nhìn mình cười khổ, hai mắt chợt hồng lền, nước mắt suýt chút nữa thì tuôn trào ra ngoài,muốn nói lại ngừng.

Sở Dịch thấy nàng quan tâm hắn như vậy, trong lòng vui mừng,sự đau đớn trên toàn thân chợt trở bay biến đến không đáng nói tới, hắn hít một hơi sâu, bật người đứng dậy,ha ha cười lớn nói:

-“Hay cho một Vạn mộc bôn lôi đao! Đến đây đến đây, để ta xem xem đại ma đầu của bốn ngàn năm trước làm được gì ta nào!”

Hắn lăng người chộp lấy túi càn khôn của Lý Tư Tư rơi trên đất, lấy ra Thiên Xu kiếm, muốn tụ khí phản công, bỗng nhiên thấy đan điền đau đớn, hắn a lên một tiếng, mồ hôi đổ đầm đìa, ruột gan như bị ai cắn xé, ngay đến hơi thở cũng trở nên hổn hển không thông.

Xi Vưu ha ha cười nói:

-“Tiểu tử, ngươi có thể chịu được một đao của Xi Vưu này, có thể nói là đương thế khó gặp rồi.Chẳng qua ngươi vốn không phải ngũ đức chi thân, thì hà tất miễn cưỡng tu luyện ngũ hành hợp nhất? cho dù ngươi thực sự muốn tu luyện ngũ hành phổ, chí ít cũng phải cần tám trăm năm, dục tốc bất đạt,cứ vọng động ngũ hành chân khí, giờ ngươi nếm khổ đầu rồi đấy.”

Tô Mạn Như lạnh lùng nói:

-“Sở vương gia, ngài đừng ma đầu này nói lăng nhưng.Ngài sau khi thai hóa dịch hình, đã sớm biến thành thân tán tiên ngàn năm khó gặp, lại thôn phục được tâm huyết của hỗn độn thú, còn có cái gì không thể dung hợp được?”

Xi Vưu liếc xéo nàng một cái, ngạo mạn nói:

-“Tiểu a đầu, ngươi ngay đến một đao của ta cũng chịu không được, còn hống hách cái gì? Thường nói “muốn luyện đan, trước phải luyện lò”.Tiểu tử, chân khí, thần thức trong thân thể ngươi bàng tạp quá, tuy uống được máu hỗn độn thú, ngũ hành hợp nhất,nhưng kinh mạch, khí hải, huyền khứu không thể chịu được.Giống như đạo lý nước lũ tràn đầy, nhưng sông thì vẫn như cũ,ắt sẽ có ngày vỡ đê?”

Sở Dịch lạnh người,vài ngày nay khi tự dưỡng thương luyện khí, hắn thường thấy đan điền, kinh mạch hơi đau, nhưng hắn cho đó là vì thương thế mới khỏi, chưa hoàn toàn thong suốt.Nhưng hôm nay nghe giảng giải thế, hắn mới hiểu ra đạo lý này, không tự chủ đươc buột miệng hỏi:

-“Thế có cách nào bổ cứu được không?”

Lời nói chưa dứt, hắn đột nhiên nhớ lại đối phương là địch nhân, mặt nóng lên, sửa giọng nói:

-“Mà cho dù có thế thì có làm sao nào?”

Xi Vưu mỉm cười, thản nhiên nói:

-“Tiểu tử, ngươi giờ như quả bóng da không ngừng được bơm khí nào, đợi khi thức hải cùng kinh mạch của ngươi không dung nạp được ngũ hành chân khí nữa, chân khí trào ra sẽ xâm nhập vào huyền khướu, đem Nguyên anh mà ngươi không dễ dàng gì dung hợp được đánh tan ra.Hắc hắc, mùi vị thần thức cuồng loạn, bốn ngàn năm nay ta thưởng thức cũng nhiều rồi,không hiểu ngươi có muốn được tôi luyện giống ta một phen không?”

Sở Dịch hít một hơi lương khí, hắn biết Xi Vưu không nói sai, chân khí như nước, cơ thể là bình đựng,đầy quá ắt sẽ trào.Một khi chân khí trong thể nổ trướng lên, chính bản thân hắn cũng không khống chế được, hậu quả không dám tưởng tượng.

Hai mắt Xi Vưu trợn tròn nhìn chằm chằm vào hắn, thản nhiên nói:

-“Giờ nếu như ngượi ngoan ngoãn bắt đầu điều khí dưỡng mạch, ta sẽ truyền cho ngươi môt pho “triều tịch lưu” chân quyết, cải biến kinh mạch, làm rộng khí hải, qua tám, mười năm nữa, có khi ngươi có thể thực sự sử dụng được ngũ hành chân khí, hợp nhất một thể đấy.

-“Triều tịch lưu?”

Lòng Sở Dịch chấn động, trong “ngũ hành phổ”,hắn dường như đã từng thấy qua giới thiệu liên quan đến chân quyết này, khi tập pháp quyết này, ý như nhật nguyệt,khí như sóng triều, có thể tùy ý cải biến kinh mạch, thần ảo vô cùng.Chỉ tiếc trong ngũ tộc kinh thư không viết pháp quyết này, chưa có duyên được thấy,lúc này nghe Xi Vưu đề cập đến pháp quyết này, không khỏi động lòng.

Nhưng hắn lại nghĩ:

-“Yêu ma này lấy lợi dụ dỗ, mình sao cam bị trúng kế!”

Liền đó hắn loại trừ tạp niệm, ha ha cười nói:

-“Tổ lật rồi, trứng sao lành? Sở mổ nếu không thể giết được ngươi, bình định đại kiếp, sao còn mặt mũi sống trên đời này?Nói cho ngắn gọn lại, thì hôm nay không phải ngươi chết thì là ta chết.”

Nói đến đó hắn miễn cưỡng ngưng tụ chân khí, bước lên phía trước, nhưng đan điền đau đớn, kinh mạch trương phồng, mới bước đi, mồ hôi lại nhỏ xuống đầm đìa, cực kỳ đau đớn.

Xi Vưu ngạc nhiên, ha ha cười nói:

-“Tiểu tử, ngươi đến một đao của ta cũng chịu không được, lấy gì để đổi mạng với ta? Ta thấy ngươi thả tả ra, nên mới có ý cứu ngươi một mạng, ngươi lại cứ khăng khăng tìm chết thế sao?”

Sở Dịch nói từng chữ một:

-“Đại trượng phu có việc không làm, có việc nhất định phải làm.Không thể trảm yêu trừ mà, thì sống cũng như chết.Dù ta có chết, cũng không uổng sinh ra kiếp này!”

Lời nói như chém đinh chặt sắt, không trù chừ chút nào.

Tô Mạn Như nghe thấy thế,sóng lòng nhấp nhô, nhu tình cuồn cuộn, nhịn không được nắm lấy tay hắn, cao giọng nói:

-“Không sai! Xả mệnh vì nghĩa, vốn là đạo tu chân. Sơ vương gia, Tô Man Như có thể cùng ngài chiến đấu, cùng xuống hoàng tuyền, cũng không uổng sinh ra kiếp này!” Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Sở Dịch chấn động, quay đầu lại nhìn nàng.

Nàng tựa hồ như nhận thấy trong lời nói của mình có vấn đề, hai má đỏ hồng như say, nhưng không tránh né, đôi mắt như thu thủy sang trong chin chằm chằm hắn, khóe miệng nở nụ cười mỉm như có như không.

Thần tình ôn nhu dịu dàng hắn chưa bao giờ thấy qua.

Sở Dịch lòng khích động,hai người nhìn nhau mà cười, bi hỉ giao thoa.Khoảnh khắc đó, bao nhiêu đau đớn hoảng sợ đều tiêu tán theo mây khói, hắn ngẩng đầu hú dài,Thiên Xu kiếm đinh một tiếng, bích quang bạo trướng, long ngâm bất tuyệt.

-“Lời nguyền sinh tử, cùng chàng đã hẹn, đôi bóng song song,bên nhau đến già”

Xu Vưu chắp tay sau lưng,ha ha cuồng tiếu, khóe mắt trào ra một hàng lệ nóng:

-“tốt tốt,để ta thành toàn cho các ngươi”

Thoại âm chưa dứt, chỉ nghe oang một tiếng lớn, đỉnh đồng vù vù cuồng chấn, bay lên không trung.

Sở Dịch không kịp phòng bị,chỉ thấy bích quang chói mắt, mọi thứ xung quanh dường như méo mó đi, đầu hắn ong lên, toàn thân như bị tam sơn ngũ nhạc cùng đề xuống, mấy lần muốn nổ tung.

Thiên vạn huyễn ảnh, vô số âm thanh như cuồng triều sóng dữ theo nhau ập đến khiến hắn không kịp nhìn kỹ, trước mắt kim tinh loạn thiểm, khí huyết nhộn nhạo, hôn mê bất tỉnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.