Tiên Sở

Chương 133: quyển 9 Xi Vưu môn hạ 3



Khuôn mặt người này đâu đâu cũng lỗ chỗ, một vết sẹo dài méo mó kéo từ trán bên phải sang gò mà bên trái, chỗ vốn là sống mũi sụp xuống để lộ môt lỗ trống,,tranh nanh đáng sợ khó tả xiết.

Trên lồng ngực hắn vừa dài vừa rộng có một vết sẹo cực sâu,kéo từ vai trái xiên chéo qua sườn phải,da thịt cuồn cuộn,dày đặc những vết nứt như sợi tơ màu vàng nhạt.

Nhìn kỹ thêm, hông phải,đùi trái, hai chân, cả người hắn cũng có mấy mươi vết sẹo, ngang dọc giao nhau,khiến người nhìn thấy giật mình,cả người giống như bị cắt thành mấy mươi đoạn, rồi lại được khâu lại.

Người đó nghểnh cổ đứng bễ nghễ, liếc nhìn thần tình kinh ngạc quái dị của ba người, khóe miệng khẽ nhếch lên một nu cười nhạt, cả khuôn mặt lập tức biến thành sinh động hẳn lên, kiêu ngạo,khinh bỉ, ngạo mạn mang theo vài phần thê lương.

Cho dù là mãnh thú tầm thường, lúc được thả từ trong lồng ra cũng hung cuồng khó địch, hà huống chi là đệ nhất ma thần bị cầm tù những bốn nghìn nắm.

Lý Tư Tư bị mục quang lăng lệ của hắn quét đến, lòng phát sợ, cả người nổi da gà, đầu gối mềm nhũn, lập cập quỳ xuống đất, miễn cưỡng cười nói:

-“Thần môn đệ tử Lý Tư Tư bái kiến Thiên đê!Thiên đế sống lại, thiên hạ đều vui, đệ tử cũng hân hạnh vô cùng!”

Trong lúc sợ hãi, âm thanh của ả lạc đi run rẩy. Bạn đang đọc chuyện tại

Người đó như gỗ đá không chút biểu hiện nào nghiêng đầu nhìn ả, mày dương lên, thản nhiên nói:

-“Hân hạnh vô cùng? Thì ra ngươi đem Kiều mỗ thả vào trong đỉnh thiêu, cũng là vì dụng ý ấy đó hả?”

Thanh âm của hắn thấp trầm hồn hậu, nghe rất êm tai, chỉ là ngữ điệu cổ quái,cách phát âm cắn chữ rất đặc biệt, hoàn toàn không giống tiếng địa phương các nơi, chắc là ngôn ngữ thượng cổ.

Lý Tư Tư run giọng nói:

-“Thiên đế minh giám, đệ tử chỉ muốn mượn thần lực của Thiên địa hồng lô, trợ giúp Thiên đế sớm phục sinh, tuyệt không hai lòng.”

-“Ngươi nói thế, thì hồn phách trong tinh bàn cùng ngươi không hề có quan hệ sao?”

Tay người nọ khoắng trong lô, nắm lấy tử vi tinh bàn,rồi xoay vòng vòng ở đầu ngón tay,hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ả, khóe miệng như cũ đeo nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Lý Tư Tư sắc mặt trắng như tuyết, tâm loạn như ma, môi anh đào run run, mấy lần muốn nói lại ngừng, cuối cùng chỉ khe khẽ lắc đầu.

Người nọ thản nhiên nói:

-“Đã là như thế, lưu lại hắn để làm gì?”

Hai tay đặt lên Tử Vi tinh bàn khẽ xoay chuyển

“Phập” một đạo thanh quang thoát ra, tuôn vào liệt hỏa đang phừng phừng cháy trong thiên địa hồng lô, quang mang bạo vũ,tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.

-“Thất ca!”

Lý Tư Tư thét lớn, nước mắt long lanh trào ra,ả chồm người đứng dậy, không màng tất cả lao về phía thiên địa hồng lô.

Người nọ tay phải phách không phẩy một cái, Lý Tư Tư lập tức bị chặn lại, cảm thấy dường như một ngọn núi vô hình đang đè lên mình, mặc cho ả cố gắng vùng vẫy thế nào, hô hoán thế nào cũng không thể tiến thêm chút nào nữa, chỉ đành nhìn quầng thanh quang kia trong ngọn hỏa diễm càng lúc càng ảm đạm, nghe tiếng thét bi thương không ngừng vang lên.

Qua một lúc, thanh quang nọ cuối cùng cũng bị tiêu hủy hoàn toàn, tiếng thét nọ cũng vang vọng trong động rồi dần tan mất.

Khi tay người nọ thả lỏng ra, Lý Tư Tư ngồi phịch trên mặt đất, mục quang trống rỗng thẫn thờ, nước mắt lã chã rơi xuống, không ngừng lẩm bẩm gọi

-“Thất ca, thất ca”

Âm thanh thấp nghẹn, toàn thân run rẩy, như mất hết toàn bộ khí lực.

Sở Dịch vừa kinh ngạc vừa hãi hùng, trăm cảm giác giao thoa, đối với huynh muội họ, hắn tuy hận thấu tận xương, nhưng tận mắt nhìn thấy Nguyên thần Lý Huyền bị diệt, Lý Tư Tư đau khổ không muốn sống, trong lòng hắn cũng dâng lên một cảm giác đau lòng thương hại không tên.

Người đáng hận cũng có chỗ đáng thương.Thế gian ít nhiều có những nữ nhân si tình, xét cho cùng, họ cũng không qua được nỗi khổ uyên ương.

Người đó lạnh lùng nói:

-“Làm nhiều chuyện bất nghĩa tất gặp quả báo.Cái tên tà ma bé nhỏ như người, làm việc ác tạo nghiệt thì thôi đi, lại dám tự xưng là Thần môn đệ tử, lấy danh nghĩa là Xi Vưu đệ tử, không việc nào không làm bôi nhọ thanh danh ta,chết cũng không hết tội.”

Sở Dịch lòng chấn động, người đó quả nhiên là Thượng cổ ma đế Xi Vưu!

Nhưng nghe lời hắn nói, dường như đối với việc của mà môn có điều không bằng lòng, khó tránh làm người cảm thấy bất ngờ.

-“Câm mồm!”

Lý Tư Tư đột nhiên tỉnh lại thần trí, ngẩng đầu lên, đôi mắt cuồng loạn phẫn nộ trừng lên nhìn hắn, nghiến răng nói:

-“Ngươi là Xi Vưu cũng mặc kệ, Bàn Cổ cũng mặc kệ, ngươi giết Thất Ca của ta, ta phải giết ngươi, vì huynh ấy báo thù!”

Liền đó ả bật dậy,trong tiếng hét chói tai,kiếm quang nộ vũ, hỏa lãng như sóng triều, hướng tới người nọ công kích cuồng loạn.

Xi Vưu mặt không chút tình cảm, không thèm tránh né, đột nhiên đưa tay vỗ một cái.

“Oanh”

Hồng quang đầy động đột nhiên tiêu biến, Ngọc hành kiếm cắm trên tường đá.

Lý Tư Tư hét thảm một tiếng,ngã bay về phía sau, một đạo tử quang thoát khỏi thân ả, bồng bềnh trong không trung, rồi biến hóa thành hình dạng vốn có của ả.

Sở Dịch kinh hãi, yêu nữ này tu thành “Thủy hỏa thần anh”, đã vượt qua cảnh giới tản tiên, tuy thụ thương làm thực lực hao tổn, nhưng cũng không dễ đối phó.

Không ai tưởng được, người nọ chỉ thuận tay ra một chưởng, cũng đánh ả nguyên thần xuất khiếu.

Nguyên thần Lý Tư Tư dao động như lửa, cất tiếng thét bi thảm,xông vào nhục thể bất động trên đất của Tô Anh Anh, muốn quay lại mượn thân tái chiến.

Xi Vưu búng đầu ngón tay,đem thanh đồng đỉnh nọ ném lên cao, thản nhiên nói:

-“Kiều mỗ đã ở trong đỉnh đó bốn ngàn năm.Ngươi đã tự xưng là thần môn đệ tử, thì cũng nên ở trong đó vài ngàn năm mới đúng.”

Một tiếng “viu” khẽ vang lên, nguyên thần Lý Tư Tư như làn khói sương màu tím, thu vào trong đỉnh, tiếng thét chói tai cũng im bặt.Đồng đỉnh “coong” một tiếng rơi xuống đất, lăn đến dưới chân Sở Dịch.

Sở Dịch cúi người nhặt cái đỉnh đồng đó lên, đáy lòng ngũ vị giao tạp dâng lên, không ngờ Lý Tư Tư tính đi toán lại, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế! Nhất thời, hắn không biết là nên buồn hay vui, cay đắng hay ngọt ngào.

Bao nhiêu nghi hoặc trước đó, giờ phút này đều sáng tỏ, hắn lắc đầu cười khổ nói:

-“Thì ra nguyên thần của ngươi trước giờ bị phong ấn trong đồng đỉnh.Cái ở trong quả trứng kia, chăng qua là nhục thể của ngươi được khâu lai.Ta hao phí bao nhiêu tâm lực, muốn thu được lục bảo, bình định đại kiếp, cản trở ngươi sống lại, không ngờ lại nghìn dặm xa xôi, tự tay đưa ngươi đến trong bụng cá côn, lại tự tay giải khai phong ấn, hợp nhất linh hồn và thể xác của ngươi, giúp ngươi sống lại.”

Càng nói, hắn càng thấy hoạt kê hoang đường, thế sự vô thường, bi khổ giao thoa,nhịn không được ha ha phá lên cười to.

Xi Vưu mục quang lấp lánh nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc cổ quái, ngạo nghễ cười nói:

-“Tiểu tử,việc ngươi sinh ra trên đời, lên kinh dự thi, giữa đường cứu được hồ nữ.Nàng lại vì người báo ân, giúp ngươi khi cử,cùng với ngươi bị cuốn vào đạo ma phân tranh, thoát thai hoán cốt, thành tán tiên,sau đó đến Tần Lăng, lấy được dị bảo, tu luyện ngũ thuật pháp thuật, quay lại Trường An, đấu với bọn yêu ma đó rồi cuối cùng đến đây, tất cả, ngươi nghĩ chỉ là cơ duyên xảo hợp sao?”

Sở Dịch lạnh người, trong đầu lóe lên một ý niệm hắn không dám tin, trầm giọng nói:

-“Ngươi nói cái gì? Không lẽ tất cả đều trong tính toán của ngươi? Không lẽ Tiểu Tiên thật sự là đời sau của ngươi cùng Ma Môn Thánh nữ, nàng quen biết ta, yêu ta, đều chẳng qua là vì muốn lợi dụng ta sao?”

Nói đến câu cuối cùng, lòng hắn như vạn đao cắn xé, hơi thở nghẹn lại.

Xi Vưu ngớ người ra, rồi ha ha cuồng tiếu nói:

-“Tiểu tử, thì ra kiến thức của ngươi, chẳng qua chỉ đến như vậy thôi! Tiểu Tiên đích thực là cháu đời thứ sáu mươi chín của ta, nhưng ngươi nghĩ nó thật sự biết hết những chuyện này sao? Bằng vào sức một mình nó, có thể an bài mọi chuyện êm đẹp thế này sao?Đừng nói là nó, thế gian này không ai có khả năng bố trí đến kín như áo trời, giọt nước cũng không lọt thế này.”

Sở Dịch bị hắn cười nhạo như thế, lòng trái lại lại thấy nhẹ nhõm, lòng xông lên cảm giác xấu hổ.Tiểu Tiên đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, đến tính mạng cũng chẳng màng, hắn lại sinh nghi ngờ nàng, thật là rất không phải.

Liền đó hắn định thần, cười lạnh nói:

-“Ngươi nói vậy nghĩa là sao? Không lẽ Sở mỗ xuống đời này,cùng Tiểu Tiên gặp gỡ, cho đến tất cả những chuyện đã xảy ra, đều là thiên ý, để cứu ngươi sống lại một lần nữa sao?”

Xi Vưu cười đắc ý, thản nhiên nói:

-“Thiên thu chỉ là một giấc mộng, thế sự vốn chỉ là một bàn cờ, mọi sự đều tự có thiên ý, nào có riêng gì ngươi, ta? Nguyên thần của Kiều mỗ bị phong ấn trong cơ thể hỗn đôn thú, nhục thân bị dấu trong bụng côn ngư,đều là có người đã tính toán chính xác, để bốn ngàn năm sau ta có thể sống lại.Nhưng người đó cho dù có bản lãnh thông thiên như thế, cũng làm sao có thể tính toán chuẩn xác mọi chuyện phát sinh bốn ngàn năm sau? Đó chỉ có thể là thiên ý mà thôi.”

-“Ngươi nói người đó là ai?”

Sở Dịch kìm không được quay đầu lại nhìn bức tượng nữ nhân bên ngoài động nói:

-“Không lẽ là vị ma môn thánh nữ đó?”

Xi Vưu quay đầu lại nhìn thạch nữ nọ, khuôn mặt như buồn như vui, khẽ mỉm cười,không đồng ý cũng không phủ nhận, xoay người bước từng bước lớn đến bên nàng.

Tình nhân thụ âm vang xào xạc, quả hồng đung đưa, từ xa nhìn lại, bức tượng nữ nhân ấy mỉm cười ngồi một bên, trong ánh sáng mờ ảo,thần tình vừa ôn nhu, vừa tĩnh mịch mỹ lệ,dường như nàng chưa từng ngủ, chỉ mãi ngồi đợi hắn đến đến tận bây giờ.

Bốn ngàn năm xuân thu thay đổi, vật chuyển sao dời, biển cạn đá mòn, tình nhân thụ khai hoa kết quả, nhưng nàng thủy chung vẫn đợi thời khắc này.Chỉ đáng tiếc nàng không nhìn thấy được.

Cảm giác lâng lâng khi về lại cố hương sau nhiều năm xa cách, mùi vị gần một bước chân mà xa thẳm chân trời, vượt qua khoảng cách hai mươi trượng này Xi Vưu tưởng như là một đời. Mà khoảng cách giữa họ, đâu chỉ dừng lại ở đời đời kiếp kiếp.

Đến lúc này, hắn cuối cùng cũng cúi người xuống, vuốt nhẹ lên khuôn mặt kiều diễu như ngày nào của nàng, khóe miệng muốn thầm gọi tên nàng mà cổ họng như bị cái gì chẹn lại.

Ngọt ngào, đau xót, thê lương, bi hỉ, hạnh phúc đan xen thành một khối nhu tình dâng lên trong lòng lắn, chẹn cổ họng hắn lại, thấu tim nhập cốt, khiến hắn không thể nào hít thở.

Bàn tay hắn xoa lên khối đá lạnh lẽo cứng rắn ấy, mà tưởng như vẫn là làn da ấm mềm trơn mịn ngày xưa,bờ mi nhắm chặt ấy, đôi tai bé nhỏ dễ thương ấy, cả bờ môi ngọt ngào ưu mỹ ấy đều sống động như thật, tưởng như mới chỉ ngày hôm qua.

Hắn rờ lên khuôn mặt ấy, những muốn nhìn kỹ hơn nữa, nhưng thị tuyến bỗng biến thành mơ hồ, từng giọt nước mắt lã chã lăn qua bờ má, giống như liệt hỏa thiêu đốt hắn.

Nam nhân Kiều gia có thể đổ máu không rơi lệ, nhưng bốn ngàn năm rồi, bao nhiêu nhớ nhung, bi thương tích tụ trong lòng hắn như dòng nước lũ mùa xuân cuồn cuộn tràn đê,dù là mình đồng da sắt, dù là tam sơn ngũ nhạc, dù là bản thân hắn, cũng không thể chống lại những đau đớn liên miên trào lên trong lòng như vậy.

“Thiếp ở Côn Lôn sơn,

chàng trú nơi đông hải.

Cách nhau xa ngàn dặm,

gặp nhau trong giấc mơ.

Cá bơi truyền tin tức,

xuân thủy gửi tương tư.

bao nhiêu lệ đã rơi,

hỏi chàng nào có biết?”

Trong lúc mơ hồ, dường như hắn nghe thấy lại mấy câu ca xưa cũ.Trong sóng biển lay động, ánh lửa chập chờn, dường như hắn lại được gối lên đùi nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng cười,nghe thấy tiếng nàng hát khe khẽ bên tai.

Hắn dường như nghe thấy gió biển, nghe thấy tiếng tim đập, nghe thấy tiếng càng cười nói:

-“Ngốc ạ, chàng có biết nước biển vì sao lại mặn không? Đó là vì mỗi giọt đều là nước mắt của thiếp nhớ chàng.”

Đến thời khắc này hắn mới biết, không một giọt nước mắt nào chảy đến được đông hải, nó ngưng kết trên khuôn mặt nàng,lắng đọng qua bốn nghìn năm tuế nguyệt, hóa thành tinh thạch,cất dấu sâu nơi đáy lòng hắn, đời đời kiếp kiếp,mãi mãi không bao giờ tan đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.