Dùng bữa tối xong, Phó Suất ở lại tâm sự cùng Nhạc Phàm một lát, rồi sau đó mấy người mới rời khỏi.
Im lặng trong phòng đợi rất lâu, Nhạc Phàm chợt có linh cảm khác thường, vì thế hắn không nghỉ ngơi mà đi ra khỏi căn nhà trúc đi vào vách núi đen bên cạnh, yên lặng nhìn về phía trước, đó là bóng tối vô tận.
Lúc này, tâm trạng Nhạc Phàm phức tạp một cách khác thường. Ở một phương diện khác, hắn cảm thấy hạnh phúc vì Tiểu Băng nhi chấp nhận mình, mặt khác, hắn đối với tương lai tràn ngập lo âu.
Sau này nên làm như thế nào? Ở lại hay rời đi?
Con người có đôi khi rất ích kỷ, Nhạc Phàm cũng không phải là người ngoại lệ, hắn vừa cảm nhận được một chút hơi ấm tình thân làm dịu đi con tim cằn cỗi của hắn, hắn không nỡ cứ như thế mà rời đi.
Nhưng nếu hắn ở lại, Trần Hương nên làm sao bây giờ? Nàng cho tới bây giờ vẫn bị Thánh Ngôn đại tôn giam cầm, chỉ sợ đang đối mặt với sự cô độc cùng tịch mịch, còn có sự tra tấn, thống khổ vĩnh viễn.
Cứ tưởng tượng đến Trần Hương đang chịu khổ, trái tim Nhạc Phàm giống như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.
Hắn không thể bỏ rơi Tiểu Băng nhi, cũng không thể bỏ rơi Trần Hương, nhưng mà đối mặt với lực lượng của Thánh Ngôn đại tôn, thì hắn cần có đủ sức mạnh, lực lượng để thay đổi vận mệnh.
Nhạc Phàm nắm chặt tay, hàn mang trong mắt chợt lóe, tâm càng lạnh lẽo hơn.
Trong lòng suy nghĩ không ngừng, Nhạc Phàm lấy một cây sáo trúc từ trong lòng chậm rãi đưa lên miệng.
…..
Tiếng sáo du dương vang lên, tại bầu trời đêm yên tĩnh có vẻ càng uyển chuyển, nổi bật hơn, tiếng sáo như oán than, xuyên thấu lên những đám mây, giống như cả thiên địa bị bao phủ bởi nỗi bi ai trong tiếng sáo đó.
Trí nhớ hỗn loạn, chợt có bao nhiêu hình ảnh xẹt qua. Cho tới bây giờ, thứ còn lại chỉ là thương cảm.
Trong đêm tĩnh lặng, có một người chưa ngủ, trong mắt chợt hiện lên cái gì đó.
Người đó không nói gì, cũng không làm gì, cứ như vậy mà trải hồn theo thiên địa.
Gió xuân thổi, giấc mộng nửa đêm, ý khó nói hết, tình vấn vương.
Không vì Minh Nguyệt cố, nếu biết ly biệt khổ, mỏi mắt chờ hồng trần, một khúc ly biệt chốn nhân gian.
Là đau xót! Là oán hay là hận?
Trên đỉnh núi xa xa, ngọn đèn đã tắt.
Trong phòng nhỏ, Phó Suất cùng Nhan Nguyệt Thi đang chuẩn bị đi ngủ, chợt bên tai nghe được tiếng sáo.
– Lão Phó, chàng xem có phải Nhạc Phàm huynh đệ đang thổi sáo không?
– Ài! Ngoại trừ hắn thì còn có ai có tiếng sáo thương cảm như thế chứ.
– Tâm trạng vừa rồi của hắn cũng không tệ lắm, như thế nào bây giờ lại biến thành như vậy?
– Có thể là xúc cảnh sinh tình, nhớ tới Trần Hương muội tử.
– Đi, chúng ta đi ra đó xem một chút.
– Ân.
Hai người mở cửa ra đã thấy không biết Tiểu Băng nhi đã đứng đó tự bao giờ, hai mắt đỏ bừng, nước mắt nhỏ từng giọt xuống đất.
– Tiểu nha đầu, con đang suy nghĩ cái gì thế?
Nhan Nguyệt Thi ôm Tiểu Băng nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tiểu Băng nhi.
Tiểu cô nương cố nín khóc, nói:
– Con nghe thấy có người thổi sáo cho nên ra xem. Nghĩa mẫu, người biết là ai thổi sáo không? Tại sao tiếng sáo lại khiến người ta thương tâm đến vậy, làm cho con muốn khóc.
– Chuyện này…
Nhan Nguyệt Thi do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định cho tiểu nha đầu biết:
– Đó là do cha con thổi, hắn rất nhớ mẫu thân con.
Lát sau truyền đến tiếng than thở của Phó Suất:
– Tiểu Băng nhi à, con không nên trách cha con, bọn họ bỏ con là có nổi khổ tâm của bọn họ.
Tiểu Băng nhi gật gật đầu nhìn Phó Suất nói:
– Nghĩa phụ, con còn chưa biết bộ dạng nương thân như thế nào nữa.
Phó Suất xoa đầu tiểu cô nương nói:
– Nương thân con là người rất mỹ lệ, thiện lương, trong thiên hạ khó có thể tìm ra một nữ nhân thứ hai giống nàng.
– Dạ.
Tiểu Băng nhi không tiếp tục hỏi nữa, ngẩng đầu nhìn về vách núi xa xa, nơi đó Văn Tông Thanh đang đứng đó cùng Tuyền Thanh, cũng đang nhìn về phía vách núi, xem ra thầy trò bọn họ cũng bị tiếng sáo của Nhạc Phàm hấp dẫn.
– Sư phụ, tiếng sáo của Lý đại ca sao lại thương tâm như vậy, huynh ấy rút cuộc đang bị làm sao vậy?
Tâm trạng Tuyền Thanh đang nổi lên sóng gió, giống như một hồ nước yên ả, đột nhiên có một hòn đá rơi xuống, khiến cho từng gợn sóng lan ra.
– Hắn đang phát tiết sự nhớ nhung trong lòng hắn.
Văn Tông Thanh bình tĩnh nói:
– Đã bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên trong Vấn Tâm Nhai có tiếng sáo, tuy rằng thổi không được tốt lắm, nhưng cũng đã truyền tình cảm của hắn vào đó, người trẻ tuổi trong lòng có yêu có hận, cần phải phát tiết, nếu để tích tụ lâu ngày, sẽ làm tổn thương tới thân thể.
Tuyền Thanh nghe vậy, vẻ mặt ảm đạm nói:
– Sư phụ, chẳng lẽ không có cách nào chữa trị cho Lý đại ca sao?
Văn Tông Thanh lãnh đạm nói:
– Mọi biện pháp ta đều đã nghĩ qua, nhưng không có biện pháp nào, ta tuy rằng là Y tiên nhưng không có bổn sự cải tử hồi sinh, cho nên ta nói, cuối cùng nên làm như thế nào, có thành công hay không, hết thảy là dựa vào ngộ tính của Lý Nhạc Phàm.
Tiếng sáo quanh quẩn bên tai, Tuyền Thanh nghe như say mê, tiếng sáo đột nhiên ngừng lại.
Trên vách núi, Nhạc Phàm thổi xong nửa khúc, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại.
Nhạc Phàm hiểu được, hiện tại không phải thời điểm để thương cảm, còn có rất nhiều chuyện chờ hắn đi hoàn thành, hắn cần quyết tâm và sự kiên định, còn lực lượng cường đại hơn nữa.
Đương nhiên, vấn đề quan trọng trước mắt mà hắn cần phải giải quyết là làm sao mới có thể khôi phục sinh cơ? Như thế nào mới có thể chữa trị mệnh hồn bị tổn hại? Có biện pháp nào có thể tăng cường lực lượng của chính mình.
Sức mạnh nguyên khí thiên địa hôm nay được Vân Tông Thanh hiện lên trong đầu hắn, Nhạc Phàm như có chủ ý gì đó, lập tức chìm vào trong suy nghĩ.
Sinh cơ trong cơ thể tan rã, chỉ còn một chút hơi thở mỏng manh đang chạy trong kinh mạch, tuy rằng rất nhỏ bé, nhưng cũng vô cùng tinh khiết.
Nhạc Phàm biết, đó chính là nguyên lực sau khi hắn thiêu đốt sinh mệnh lực, không biết vì nguyên nhân gì mà nó còn sót lại. Bạn đang đọc truyện tại – www.Truyện FULL
Dựa theo thuyết pháp của Văn Tông Thanh, sinh cơ chính là do sinh mệnh nguyên khí diễn hóa ra, mà sinh mệnh nguyên khí lại xuất phát từ thiên địa nguyên khí.
Đó có nghĩa là, Nhạc Phàm muốn hồi phục sinh cơ trong cơ thể, ít nhất cũng phải bảo trụ sinh mệnh nguyên khí, khiến cho nguyên lực trong cơ thể hắn chuyển biến tốt.
Cẩn thận nhớ lại những lời giảng giải của Văn Tông Thanh, Nhạc Phàm cuối cùng cũng hiểu được, rút cuộc nguyên lực trong cơ thể hắn đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà hắn có thể luyện hóa thiên địa nguyên khí mà không bị tẩu hỏa nhập ma.
Nguyên lực chính là do sau khi hấp thu giữa thiên địa mà tạo thành ngoại lực, ngoại lực này cùng loại với chân nguyên, đều khiến cho lực lượng của con người cường đại hơn, chỉ có điều, hắn luyện hóa thiên địa nguyên khí, còn kẻ khác là luyện hóa thiên địa linh lực, hai người có vẻ giống nhau, nhưng về bản chất lại khác biệt hoàn toàn.
So sánh mà nói, thiên địa nguyên khí chính là gốc rễ của vạn vật, cho dù có cưỡng ép hấp thu, cũng rất khó có thể luyện hóa.
Nhưng mà phương pháp tu luyện của Nhạc Phàm là đi theo đường tắt, lấy thất tình dẫn dắt, đem thiên địa nguyên khí hóa thành thất tình lực, kể từ đó, hắn có thể thông qua đó lĩnh ngộ cảnh giới, làm cho thất tình lực qua luyện hóa trở thành nguyên lực của bản thân.
Nhạc Phàm trước kia không biết điều này, mà hiện tại qua sự đàm đạo với Văn Tông Thanh hắn mới có nhận thức chân chính về phương pháp tu luyện của bản thân.
Có sự hiểu biết này, kế tiếp nên làm gì hắn cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều.