Bên trong Ngọc Ma Sơn Mạch, Dương Thiên Tử tụ khí vào hai cánh tay, đánh ra song chưởng màu đen nghịt, oanh lên trên ngực một con hắc viên cao to, để lại hai vết thương sâu hoắm đến tận xương. Bạo chấn đến từ va chạm giữa ma chưởng và da thịt của cự viên đồng thời chấn nát trái tim của nó, trong khoảnh khắc liền đem nó giết chết.
Dương Thiên Tử tới gần xác cự viên, dùng kiếm đào ra một viên thú đan ngũ giai, vẻ mặt lộ ra một chút hài lòng, nhưng vẫn chưa buông lỏng được. Hắn vội vã vận công bay về nơi tập hợp của tổ đội, lúc đáp xuống dọa cho đám tinh anh Dương gia sợ xanh cả mặt. Một tên nuốt nước miếng hỏi:
– Đại thiếu gia, ngươi thức tỉnh Chân Ma tổ huyết rồi sao?
Dương Thiên Tử liếc nhìn đôi cánh quạ đen tuyền mọc sau lưng mình, gật đầu thờ ơ đáp:
– Ừm, chỉ mới một chút thôi. Mà bỏ chuyện này đi, chúng ta mau trở về Dương gia.
– Đi!
Cả nhóm nhanh chân chạy về gia tộc, ngoài Dương Thiên Tử ra, những người khác cũng có chút thu hoạch: cả đêm đánh nhau với linh thú đã làm cho võ công của bọn họ tăng cao không ít, không chỉ Dương Thiên Tử mới phải cảm ơn bọn họ, mà bọn họ cũng muốn cám ơn lại hắn.
Đến tận trưa nhóm của Dương Thiên Tử mới về tới đại môn Dương gia. Tên lính gác cổng nhìn thấy bộ dạng lấm lem chật vật của cả bọn thì không khỏi ngơ ngác, bị một người trong nhóm quát:
– Ngươi còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau tránh đường cho đại thiếu gia, ngươi có biết đang xảy ra chuyện nguy kịch gì không hả?
– Ối, tiểu nhân có mắt như mù, đại thiếu gia tha mạng!
Tên lính vội vã nhảy sang một bên, dập đầu tạ lỗi, mặc dù hắn cũng không rõ lắm là đang xảy ra đại sự gì, nhưng nhìn mặt người kia giận dữ như vậy, chắc hẳn là chuyện quan trọng lắm, nên hắn cũng không dám cãi lại.
Dương Thiên Tử không bận tâm tên lính gác cổng lắm, nhanh chân chạy vào trong, tay cầm theo nhiều thứ linh dược đã được cả nhóm gom lại đưa cho hắn, để lại một câu:
– Ngày sau nhất định đáp trả ân tình này!
Sau đó hắn mở ma dực bay vèo về biệt viện của mình. Chân Ma tổ huyết của hắn chỉ mới thức tỉnh một ít, không thể duy trì ma dực quá lâu, vừa về tới nhà liền hết tác dụng, nhưng đối với Dương Thiên Tử, như vậy cũng quá đủ rồi.
Hắn đuổi hết hạ nhân xuống, sau đó chạy vào hoa viên tìm một nơi có phong thủy tốt, lấy ra dược đỉnh bắt đầu luyện đan. Ma Hỏa màu đen kịt được hắn thông qua Thiên Ma Chân Quyết dẫn ra, chậm rãi luyện hóa các loại linh dược được hắn ném vào trong đỉnh, không lâu sau liền hóa thành các khối tinh hoa trong suốt đủ hình dạng. Dương Thiên Tử chắp tay, hắc hỏa bùng cháy, đem các loại tinh hoa dung luyện thành một khỏa, nhưng đây mới chỉ là một thành phần trong Điều Dưỡng Đan, ngoài ra còn tới tám thành phần khác, mỗi thành phần lại là sự kết hợp của gần mười loại linh dược khác nhau.
Dương Thiên Tử ngồi trong hoa viên chăm chú luyện đan hết sáu giờ đồng hồ mới thành một viên Điều Dưỡng Đan, nhưng mà cũng chỉ có sáu phần tác dụng, do hắn thiếu nguyên liệu cùng thực lực để luyện ra Điều Dưỡng Đan chân chính, vốn là một loại đan dược cứu mệnh có phẩm cấp là Thất Tinh. Nếu Dương Thiên Tử có một viên Điều Dưỡng Đan chân chính, hắn sẽ chỉ dám để Mộ Tích Vân ăn nửa viên, bằng không nàng sẽ bị dược lực mạnh mẽ phản phệ, gây ra nội thương còn nghiêm trọng hơn cả dương khí mà nàng bị nhiễm phải.
Thời điểm hắn chạy vào phòng để chăm sóc Mộ Tích Vân, một trong những Ma Ảnh dưới trướng Dương Thành đã bay về báo cáo. Dương Thành nghe xong thì muốn trực tiếp tự mình đi tới biệt viện của Dương Thiên Tử để hỏi chuyện, nhưng lão còn bận chút việc triều chính nên tạm thời chưa đi được, chỉ cho Ma Ảnh tiếp tục theo dõi tình hình.
Trong phòng, Dương Thiên Tử đã cho mẫu thân uống Điều Dưỡng Đan vào, sau đó đặt tay lên ngực nàng, để một đạo ma khí xâm nhập vào thể nội Mộ Tích Vân, giúp nàng phân giải dược lực của Điều Dưỡng Đan. Dần dần, cỗ dương khí đang đi lại lung tung trong nữ thể của nàng bị dược lực tóm gọn, cuối cùng là bị bóp chết, hóa thành trọc khí được nàng hắt xì một cái thở hết ra ngoài, chỉ còn lại một phần dược lực của Điều Dưỡng Đan ở lại chữa trị nội thương do dương khí gây ra.
Mộ Tích Vân nhìn thấy bộ dạng lấm lem chật vật của nhi tử thì nước mắt khẽ lăn xuống gò má, nhưng mà nàng không chống cự nổi nữa, lập tức nhắm mắt thiếp đi, hơi thở trở nên đều đặn, chứng tỏ vừa vào giấc là đã ngủ say.
Dương Thiên Tử đắp chăn cho mẫu thân, cúi xuống hôn lên má nàng một cái rồi đi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ. Tiếp đó, Dương Thành còn chưa kịp tới gặp hắn, hắn đã xuất hiện trước cửa thư phòng của lão, chỉ nghe tiếng lão vang lên từ bên kia cánh cửa:
– Là Tử nhi sao? Vào đi.
Dương Thiên Tử vừa đẩy cửa tiến vào thì đã nghe Dương Thành hỏi:
– Tích Vân xảy ra chuyện gì rồi?
Hắn cũng đang muốn báo cáo cho Dương Thành, nên không che giấu bất cứ điều gì, tận tình miêu tả chi tiết bệnh tình của Mộ Tích Vân lại cho lão, sau đó nghiêm mặt hỏi:
– Gia gia, có phải là ngày trước gia tộc cho nàng uống thuốc lạ gì để chữa hiếm muộn không?
Dương Thành suy nghĩ một chút, sau đó híp mắt nói ra:
– Hình như gia tộc có mời về một lão dược sư đến từ Đông Minh thế gia…
Dương Thiên Tử không lấy đó làm lạ, chỉ hỏi lại:
– Là một trong ba đại thế gia y dược của đế quốc?
Dương Thành gật đầu kể lại:
– Không sai, ở Tiên Ngọc Ma đế quốc, lão ta chính là người tinh thông lĩnh vực sinh nở nhất, thuốc tráng dương, thuốc hồi xuân của lão ta rất được các đại gia ăn chơi ưa chuộng. Ta nhớ năm đó hình như Tích Vân có mời lão đến bắt mạch chẩn đoán, sau đó uống một thang thuốc của lão.
– Gia gia có còn giữ đơn thuốc không?
– Ma Ảnh, ngươi nhờ Hòa lão đi nhìn thử một chút.
– Tuân lệnh.
Hai ông cháu ngồi uống trà, suy nghĩ về những chuyện khác nhau, có thể có liên quan tới Mộ Tích Vân, cũng có thể không. Một lúc lâu sau, Ma Ảnh không biết như thế nào trở lại, chỉ thấy một tờ giấy khẽ đung đưa rơi xuống trên bàn Dương Thành. Lão cầm lên nhìn qua toa thuốc một chút, thấy không có vấn đề gì, đưa qua cho Dương Thiên Tử xem thử.
Dương Thiên Tử đọc thật kỹ càng xong, chậm rãi nói ra:
– Ngay cả một tên dược sư ngu cũng không dám cùng lúc đặt Long Dương Thảo và Tử Liên Hoa vào trong cơ thể một nữ nhân. Loại hỗn hợp này may mắn chỉ chiếm một phần nhỏ trong phối phương, nếu không mẫu thân đã chết trước khi mang thai ta rồi…
Dương Thành cả kinh hỏi:
– Thật sao? Vì sao lại như vậy?
Dương Thiên Tử thở dài đáp:
– Hai thứ này nếu phối đúng tỷ lệ, sẽ bổ trợ cho nhau rất tốt, có thể đem một tên liệt dương biến thành long quân bách chiến bách thắng trên giường. Lão già họ Đông Phương kia tưởng rằng có thể dùng nguyên lý âm dương tương sinh tương khắc mà tăng cường âm tính cho mẫu thân, nhưng thật ra là chẳng có tác dụng gì khác ngoài tàn phá nữ thể của nàng theo thời gian. Rất may là nàng có một thân tu vi Ma Vương trung kỳ, nếu không đã sớm chết trong lúc ngủ…
Ánh mắt Dương Thành lạnh đi, lại hỏi:
– Việc này ngươi nắm chắc chứ?
Dương Thiên Tử gật đầu:
– Ta nắm chắc. Gia gia hãy gọi lão gia hỏa kia tới đây, chỉ cần hắn có thể dựa trên dược đạo biện luận thắng ta, gia gia có thể trách phạt ta thế nào cũng được. Nhưng nếu lão gia hỏa kia không biện thắng được ta…
Nói tới đó, Dương Thiên Tử nở nụ cười sát thần, ngay cả Dương Thành cũng muốn lạnh sống lưng.
– Được rồi, trước mắt cứ để gia gia lo liệu Đông Phương thế gia, Tử nhi ngươi về chăm sóc cho mẫu thân của mình đi, nên nhớ ngày mai ngươi còn phải đánh một trận Danh Dự Chiến với Tôn Ma.
– Tạ ơn gia gia.
Nếu hắn là Dương Thiên Tử của kiếp trước, hắn có lẽ đã bắt đầu tính toán đi diệt tộc Đông Phương thế gia, sau đó tiện tay kéo luôn cả mấy gia tộc đối địch khác vào vũng sình rồi. Nhưng mà kiếp này hắn chỉ muốn thả lỏng, sống một đời nhàn hạ, cũng không muốn làm khó Dương gia, nên hắn tạm thời giao chuyện này cho lão quốc sư gia gia của hắn xử lý trong bóng tối. Hiện tại, thay vì dây dưa với đám lão già thối kia, Dương Thiên Tử lựa chọn ở bên cạnh chăm sóc cho Mộ Tích Vân.
Về tới nhà, Dương Thiên Tử thấy nàng vẫn còn ngủ nên cũng không có làm gì nhiều, mà chỉ âm thầm đặt tay lên ngực nàng, vận dụng Thiên Ma Chân Quyết giúp nàng tiêu hóa hết dược lực còn sót lại trong cơ thể. Sau một lần nội thị qua tình trạng thể nội của nàng, Dương Thiên Tử cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: toàn bộ dương khí đã bị ép ra ngoài rồi.
Nhìn thấy trên trán Mộ Tích Vân lấm tấm mồ hôi vì cơ thể nàng phải đấu tranh với dược lực lẫn dương khí lúc trước, Dương Thiên Tử cầm lòng không được, phải đi lấy một chậu nước mát tới cẩn thận lau mặt cho nàng. Tuy rằng làm cho son phấn của nàng trôi hết, nhưng trong mắt hắn nàng cũng không có mất đi nửa điểm xinh đẹp, ngược lại còn trở nên hấp dẫn hơn trước nữa.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: lớp son phấn kia là cản trở, che mất dung nhan tuyệt mỹ của nàng, chứ không hề điểm tô thêm chút nào. Bất quá đây chỉ là tiếng lòng của hắn, hắn không thể bảo nàng ngừng làm đẹp được.
Chiếu cố mẫu thân xong, Dương Thiên Tử tiến vào mật thất, tiếp tục chịu tra tấn, không nhanh không chậm mà tôi rèn Kim Ma Chân Thể. Hắn chỉ còn tối nay để chuẩn bị cho trận Danh Dự Chiến, chỉ cần hắn đoạt Mộ Tích Vân về tay rồi thì chuyện gì cũng dễ làm, hắn tin tưởng nàng sẽ nguyện ý theo hắn rời khỏi Dương gia mà đi chu du thiên hạ, ngắm nhìn nhân sinh đặc sắc muôn màu.
Hắn ở lại trong mật thất cả nửa ngày mới ra ngoài, tình trạng te tua so với hôm trước chỉ có thể nhiều chứ không thể ít hơn, nhưng mà hắn cũng không có vẻ chật vật lắm, ánh mắt vẫn giữ vững kiên định cùng quyết tâm, nụ cười nhàn nhạt kia thỉnh thoảng vẫn treo ở trên môi, nhiêu đây khổ luyện còn chưa đủ làm khó hắn.
Vừa bước ra khỏi mật thất, một bóng hồng mảnh khảnh cao gầy đã lọt vào tầm mắt của Dương Thiên Tử. Dáng dấp nàng thon thả săn chắc, mái tóc đen dài búi lên thật gọn gàng, bộ y phục màu xanh lục ôm sát người triển lộ đường cong đầy dụ hoặc: nếu đây không phải Dương Thu Vân yêu kiều tinh nghịch thì còn có thể là ai khác nữa?
Thu Vân vừa thấy Dương Thiên Tử bước ra, liền lon ton chạy tới dùng khăn vải mà nàng mang theo lau mồ hôi trên mặt cho hắn, nhỏ giọng hỏi:
– Nhạc mẫu không sao chứ?
Dương Thiên Nhạc mỉm cười gật đầu:
– Hiện tại thì không sao rồi, nàng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là khỏe lại.
Thu Vân dùng hai tay nắm lấy bàn tay thô to của hắn; nàng nói:
– Ngươi cứ yên tâm đánh một trận thống khoái, giao việc chăm sóc nhạc mẫu cho ta.
Dương Thiên Tử cười đến híp cả mắt, đưa tay lên định nựng gò má phấn hồng của nàng một cái, nhưng chợt nhớ ra tay mình cát đất bám đen nên đành rụt về; hắn gật đầu đáp:
– Ừm, có tỷ chăm sóc mẫu thân, ta rất an tâm.
Dương Thu Vân hơi ngượng ngùng cười một tiếng, nắm tay Dương Thiên Tử, theo hắn về, dọc đường nàng kể đủ thứ chuyện, nói đến ba hoa chích chòe: nào là cha mẹ nàng kinh ngạc ra sao, nào là vẻ mặt tam trưởng lão trông buồn cười thế nào, vân vân mây mây.
Sau đó nàng lại thủ thỉ với hắn về những năm qua khổ tu bên trong Tiên Ngọc Ma Viện: tuy nàng rất được mọi người quý trọng, nhưng ai cũng không thành thật, nếu không phải muốn cưa cẩm nàng vì lợi ích gia tộc, thì cũng là cười nói kết bạn với nàng chỉ vì sinh tồn trong môi trường cạnh tranh khắc nghiệt trong tông. Tính cách hòa đồng hướng ngoại của nàng lúc đầu bị xem là ngu ngốc, vô pháp vô thiên, phải trải qua thật nhiều cay đắng mới có thể mài dũa được tới tình trạng như bây giờ.
Dương Thiên Tử nở nụ cười, ôn nhu nói với nàng:
– Trưởng thành là tốt, nhưng mà ở bên cạnh ta, tỷ không cần gò bó quá mức, vui vẻ là được rồi.
Dương Thu Vân chống nạnh ưỡn ngực lên, tươi cười nói:
– Ngươi không cần dặn dò ta cũng sẽ làm vậy!
Hắn buồn cười cái thái độ thật quen thuộc này của nàng, lại chợt cảm thấy nữ tử giảo hoạt như vậy cũng có điểm thật đáng yêu, không nhịn được mà vòng tay qua ôm lấy eo thon của nàng. Dương Thu Vân bất ngờ bị hắn kéo vào lòng, khẽ kêu lên một tiếng, thái độ lém lỉnh kia lập tức bị đánh bay, chỉ còn lại rặng mây đỏ hồng trên gương mặt xinh xắn của nàng; nàng nhỏ giọng càu nhàu:
– Tự dưng ngươi lại muốn giở trò gì a? Chúng ta còn chưa có làm lễ thành thân, ngươi không được đụng chạm bậy bạ.
Dương Thiên Tử nở nụ cười tà, thò tay xuống, khẽ sờ mông nàng một cái, khiến Dương Thu Vân giật nảy cả mình, hét lên một tiếng như tiểu miêu bị giẫm lên cái đuôi. Nàng ai oán trừng mắt liếc hắn, nghe hắn thật bá đạo nói:
– Thu Vân tỷ tỷ, tỷ là của ta, có thông qua lễ nghi hay chưa, thì chuyện này cũng không thay đổi được.
Thu Vân hừ lạnh nói ra:
– Ngươi có bản lĩnh chiếm hữu được ta sao?
Dương Thiên Tử cười tự tin đáp:
– Có, rất đầy đủ nữa là khác.
– Vậy phóng ngựa tới đây đi!
Dương Thu Vân làm ra một tư thế phòng thủ, hướng vị hôn phu của nàng ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích, vẻ mặt cực kỳ tự tin là nàng mạnh hơn hắn. Nhưng mà Thu Vân đúng là có bản lĩnh này: nàng là một trong những đệ tử tài năng nhất Tiên Ngọc Ma Viện, được rất nhiều đồng môn ngưỡng mộ, càng có hằng hà sa số các loại thiếu gia công tử danh gia vọng tộc theo đuổi. Vì vậy mà sự tự tin của nàng không phải là sáo rỗng, mà là dựa trên tình huống thật.
Dương Thiên Tử nhìn tiểu nương tử trước mặt, vừa cười ha ha vừa vận công khẽ lướt tới. Thu Vân phòng thủ chặt chẽ, đưa tay đánh ra một chưởng cực kỳ hung hiểm, nếu hắn không đối phó được, nhất định sẽ bị nàng đánh bay.
Nhưng mà cái viễn cảnh kia cuối cùng cũng không có xảy ra. Dương Thiên Tử nhẹ nhàng đánh vào cổ tay nàng một cái, lập tức phá vỡ toàn bộ thế thủ của nàng, sau đó nhanh tay ôm nàng vào lòng. Để hắn ngạc nhiên ở chỗ là Dương Thu Vân rất dễ dàng để cho hắn lôi kéo, đôi môi đỏ mọng cũng hết sức nương theo tự nhiên mà ngã vào trên môi hắn. Mọi chuyện xảy ra như thể đã được sắp đặt từ trước.
Dương Thiên Tử trong bụng thầm cười, cũng không có chống cự, thuận theo Thu Vân mà ôm hôn nàng, thật lâu sau mới tách ra. Hắn nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nhu tình của nàng, hỏi:
– Làm sao tỷ biết ta sẽ đánh vào cổ tay mà không phải là vai tỷ?
Dương Thu Vân lộ ra nét cười tinh nghịch, chu môi đáp:
– Vì lúc nào ngươi cũng chỉ nhắm vào chỗ hiệu quả nhất thôi, ta còn không hiểu ngươi quá rõ hay sao?
Hắn bật cười, gõ lên trán nàng một cái, lại hỏi:
– Tốn nhiều công phu như vậy chỉ vì một nụ hôn, tỷ có bị ngốc không a?
Thu Vân xoa xoa cái trán nhỏ, ai oán đáp:
– Ta không có ngốc, nếu ngốc thì đã không lừa được một nụ hôn của ngươi!
Dương Thiên Tử cười hắc hắc, nắm tay kéo nàng về biệt viện của mình, khiến Dương Thu Vân kêu oa oa, nhất định muốn hắn phải công nhận “diệu kế” của nàng. Kêu ca được một lúc, nàng bị hắn đè lên một thân cây gần đó mà hôn cho tối tăm mày mặt, cuối cùng ngơ ngơ ngác ngác theo hắn về, hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn không quấy nhiễu hắn nữa.
Về tới nơi, hai người thấy Mộ Tích Vân đã tỉnh lại; nàng đang ngồi trên giường nhắm mắt nội thị cơ thể. Dương Thu Vân vội rón rén tới bên cạnh nàng, ngồi xuống mép giường.
Cảm nhận được khí tức quen thuộc trong phòng, Mộ Tích Vân khẽ mở mắt, trong nhãn thần dường như có thêm một tầng mị lực thần bí. Trong lòng Dương Thiên Tử khẽ động, hắn biết nàng đã đạt được cơ duyên gì. Bằng chứng là thời điểm nàng nở nụ cười với hắn, nét thanh xuân đầy sức sống hiện ra thật rõ, đem toàn bộ ba hồn bảy phách của hắn đều câu đi mất.
Thêm vào đó, hiện tại Mộ Tích Vân chỉ mặc một bộ đầm ngủ bằng vải mỏng, đường cong mê người ẩn hiện bên dưới càng tỏa ra khí tức kiều mị mạnh mẽ hơn. Mỗi cử chỉ của nàng đều mang theo tuyệt thế phong tình, yêu kiều đến mức khó tin; chỉ cần một động tác đưa tay vén tóc liền có thể mê hoặc đến cả Dương Thu Vân.
Mộ Tích Vân khẽ vươn tay vẫy vẫy, gọi Dương Thiên Tử đến:
– Tử nhi…
Hắn ho khan một tiếng, cố gắng đè nén dục vọng xuống, đến ngồi cạnh mẫu thân trên giường, cười rồi nói:
– Mẹ, chúc mừng người trực tiếp bỏ qua một tiểu cảnh giới mà đột phá tới Thiên Ma Chân Quyết đệ thập nhị tầng. Võ công của mẹ hiện tại đã có thể thách thức phụ thân rồi.
Mộ Tích Vân bị nhiễm dương khí đã rất lâu rồi, vì vậy mà tu vi nàng trễ nải không tăng trưởng, nữ thể lại mỗi ngày một yếu hơn trước. Nhưng mà trong những năm tháng đó, nàng cũng không có lười biếng tu luyện, mỗi ngày đều cần cù luyện công. Chính vì vậy mà một khi dương khí trong người nàng được hóa giải, tiềm lực tích tụ hơn mười mấy năm nay đồng thời thoát vây, trực tiếp đẩy nàng thẳng lên cảnh giới Ma Vương đỉnh phong, mà Thiên Ma Chân Quyết cũng nhờ nước lên thuyền lên mà xông vào đệ thập nhị tầng.
Cho dù là Dương Tôn Ma thiên tài tuyệt diễm thì đến nay cũng chỉ mới đạt tới đệ thập tứ tầng, chứng tỏ Mộ Tích Vân cũng là một dạng thiên chi kiêu nữ, thiên phú luyện công không thua Dương Tôn Ma bao nhiêu. Về phần mấy tên yêu nghiệt như đương nhiệm Ma Đế hay lão quốc sư Dương Thành thì không thể đem ra so sánh được, bọn hắn có nội tình rất đặc biệt.
Đặc biệt là Ma Đế, Chân Ma tổ huyết của hắn đã luyện đến trình độ rất khó lường, người trong thiên hạ suy đoán Thiên Ma Chân Quyết của hắn đã đạt đến tầng thứ hai mươi trở lên. Một khi hắn xông vào tầng thứ ba mươi, hắn nhất định là vô địch trong Ma tộc. Về phần tầng thứ ba mươi sáu cuối cùng kia, trên đời này chỉ có những lão đại năng trên Thượng Giới mới có thể chạm đến.
Mộ Tích Vân cười toe toét nhích đến gần, sau đó ôm chầm lấy hắn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả được cảm xúc của nàng lúc bấy giờ, mà nàng cũng không có ý định nhiều lời, chỉ ôm hắn thật chặt, đặt môi lên cổ hắn khẽ hôn lấy, trong lòng thầm đặt xuống quyết tâm cả đời này chỉ hiến dâng cho hắn.
Nàng tỉnh dậy lúc Dương Thiên Tử không có mặt, vừa vận công một ít thì cảnh giới võ công tự động ầm ầm đột phá bình cảnh, đưa nàng thẳng tới ranh giới Ma Hoàng cảnh, chỉ thiếu một chút nữa là có thể đột phá, nhưng mà dự đoán cũng sẽ không tốn nhiều thời gian cho lắm. Chuyện này khiến Mộ Tích Vân kinh hỉ đến suýt chút nữa rơi nước mắt. Thời điểm nàng nhìn thấy cái dược đỉnh của nhi tử để lại trong phòng thì không nhịn được nữa mà ngồi khóc nức nở.
Có điều, nàng không muốn hắn thấy bộ dạng này của mình, nên trước khi hắn về đã nín khóc, chỉnh chu lại áo ngủ xộc xệch, âm thầm vận công củng cố cảnh giới. Hiện tại nàng có thật nhiều thứ muốn tâm sự với hắn, nhưng nghĩ như thế nào cũng không diễn tả thành lời được, nên chỉ đành dùng cử chỉ ôm chặt hắn, để hắn cảm nhận nhịp tim vô cùng phấn khích của nàng.
Dương Thiên Tử vòng tay qua ôm mẫu thân, dùng ánh mắt thập phần áy náy nhìn Dương Thu Vân. Nhưng mà Thu Vân cũng không còn trẻ con tới mức chua ngoa mấy chuyện này, chỉ cười hì hì gật đầu với hắn, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng. Chỉ có điều nàng không phải tiểu nương tử hiền thục, cho nên cũng không có bỏ đi thật, mà chỉ trốn vào một gian phòng khác bên trong biệt viện của mẹ con Dương Thiên Tử; nàng đang chờ thời cơ để tiếp tục chiếm dụng hắn.
Ôm được một lúc lâu, Mộ Tích Vân dường như từ trong xuân mộng chợt tỉnh, vội vã đẩy Dương Thiên Tử ra; nàng nói:
– Chết, không được, ngươi mau đi bồi tiếp Vân nhi a! Lúc nãy mẹ bị cảm xúc chi phối, đã ủy khuất nàng rồi!
Dương Thiên Tử mạnh tay ôm nàng ngược trở vào, khẽ cười nói ra:
– Người đừng lo, ta cam đoan sẽ bù đắp cho Thu Vân tỷ tỷ đầy đủ. Hiện tại, chúng ta cùng nhau kết thúc một đoạn “nhân sinh” đang bỏ dở kia, ha ha ha…
Một áng mây hồng nhuận dần dần xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt sắc của Mộ Tích Vân, nàng lộ ra nét cười dụ dỗ thật mê người, “ân” một tiếng đáp ứng rồi đứng lên dẫn hắn đi tới phòng tắm.