Thay Đổi: Try to Forget...

Chương 22: Trưởng phòng và nhân viên tập sự



Hơn một năm cô không ở Nhật Bản, nhưng cảm tưởng như chỉ vừa hôm qua. Sân bay quốc tế vẫn vậy, vẫn đều là những nơi cô từng đến rất quen thuộc. Không có quá nhiều thứ thay đổi…

– Yui, bên này! – Mika hớt hải gọi, còn nhảy lên cao thu hút sự chú ý. Trông không giống một bà mẹ một con, vẫn cứ như thiếu nữ vậy.

Cô đẩy mớ hành lí lỉnh kỉnh lại chỗ bạn, bước chân có chút vội vàng. Giây sau lại thành chạy, hành lí vứt đó, lao vào lòng Mika, ôm chặt lấy.

– Sống tốt không? – Mika lí nhí, giọng nghẹn lại.

– Không tốt chút nào hết. Không có các cậu, đều không tốt. – Yui bật cười rúc vào mặt bạn.

Lát sau, hai người quyến luyến buông nhau ra. Mika nhí nhảnh trỏ ra sau.

– Có Haru cũng tới kìa, mà vất vả quá.

Yui thoáng không hiểu ý Mika, nhìn ra ngoài. Giây sau ồ lên một tiếng, cười tươi tắn.

Haruka đứng cạnh Kuro, nhìn cô cười dịu dàng, ánh mắt lại rưng rưng lên sắp khóc. Nhưng điểm đáng nổi bật là cái bụng Haruka đã to lên, không lâu sau thì chắc chắn sẽ có con bồng. Kuro đứng bên nhìn Yui với cái vẻ mặt kênh kiệu tự hào phổng mũi.

Akito đẩy hành lí giúp cô, cô liền chạy lại chỗ Haruka, xoa bụng bạn.

– Okawa Haruka, kết hôn lâu chưa? Mấy tháng rồi? Trai hay gái đấy?

– Đồ ngốc này, phải gọi là Otaka Haruka. – Haruka cốc đầu bạn, giọng vẫn chưa hết nghẹn vì cảm động. – Tháng sau là kỉ niệm một năm, đứa bé sáu tháng rồi. Là con trai.

– Xong đứa này phải kiếm một đứa con gái nữa đấy, bà xã. – Kuro mỉm cười hạnh phúc.

– Tích cực ghê ha. – Yui trêu ghẹo.

– Anh ấy cứ thích con gái. Mình là con trai trưởng mà cứ muốn con gái, biết sao không? Anh ấy muốn biết tiểu Haruka trông thế nào. – Haruka tuy làm bộ phiền phức nhưng gương mặt vẫn ửng hồng lên không dấu nổi hạnh phúc. – Ê, tớ đặt tên thằng bé là Otaka Hoshi, “Hoshi” nghĩa là ngôi sao ấy, được không?

– Được. – Yui gật đầu cười. – Cái tên rất đẹp. Chúc Hoshi lớn lên vừa đẹp, vừa tài giống bố, nhưng đừng não rỗng giống mẹ nó là được.

– Quá đáng!!

– Yui, bây giờ em về nhà anh sống chứ? – Akito vừa lái xe, vừa hỏi.

– Không, em có nhà rồi. Anh chở em đến quận Suginami.

Hai người thoáng nhíu mày. Họ biết thừa toàn bộ tài sản của tập đoàn Satake đều bị tịch thu. Yui lại vừa từ Pháp trở về, lo sao kịp một căn nhà khác.

– Bọn tớ không phiền đâu. Cậu ở nhà thuê lại bất tiện.

– Ai bảo nhà thuê? – Yui tròn mắt. – Nhà đứng tên tớ hẳn hoi từ khi còn học cao trung cơ. Chung cư Sunshine anh nhé.

Mika liền ồ lên kinh ngạc. Cô vẫn nhớ căn hộ đó, cũng loáng thoáng đoán ra.

– Yui, cậu…

– Không phải Yui, là Miyamoto Rei. – Yui cười tít mắt, chìa quyển hộ chiếu và chứng minh thư lên. – Như thế này, tớ có thể thoải mái theo đuổi Shukasa bằng một thân phận khác.

Mika nghe thấy liền đỏ mặt mừng rỡ. Nhìn nụ cười của Yui, cảm giác rất nhẹ nhàng, như thể không còn bất cứ gánh nặng nào.

Một năm trước, lúc còn ngồi trên cương vị chủ tịch tập đoàn tài phiệt Satake, mỗi lần Yui mỉm cười với cô thì nhìn cũng chỉ là gượng gạo, bây giờ nhìn lại, cách ăn mặc rất năng động, không còn bộ đồ công sở chật chội khó chịu. Mái tóc đen óng thẳng dài rất tự nhiên, gương mặt mộc chỉ điểm chút son gió.

– Yui, nhìn cậu giống như là cậu của mười năm trước ấy. – Mika cười tươi. – Đôi mắt rất đẹp, rất ngây thơ, cậu đừng kẻ xếch lên nữa nhé.

Yui gật đầu lia lịa, phút chốc nghẹn ngào.

– Bây giờ Shukasa chính là hoa không chủ. Em theo đuổi cũng không sao, chỉ có điều đừng tự làm tổn thương mình. – Akito im lặng nãy giờ để tập trung lái xe bây giờ mới lên tiếng. – Nhưng Akako thì sao? Con bé vẫn là con em…

– Akako là em gái em. – Yui hít sâu một hơi thản nhiên tuyên bố.

Đương nhiên, câu nói của cô khiến cả chiếc xe hét ầm lên kinh ngạc.

– Em và Sewashi là kết hôn giả, với cả, em vẫn còn là xử nữ. – Yui điềm đạm nói. – Thời gian qua dấu mọi người quá nhiều rồi.

Mấy người bắt đầu nói chuyện, cũng bắt đầu tháo gỡ hết mọi hiểu lầm trong suốt thời gian qua.

Năm đó, là Kahara Mami thuê người hãm hại cha cô, đổ tội cho Shukasa, còn mình thì đứng sau kích bẩy mâu thuẫn, khiến cô căm hận gia tộc Hanagato, muốn tự tay đạp đổ tất cả.

Sau đó, tại bữa tiệc thượng lưu, cũng là Kahara Mami tấn công Hanagato Junkasa, sau đó ngụy tạo bằng chứng đổ tội cho Yui. Vì là thư kí thân cận nên dấu vân tay của Yui cũng có thể lấy rất dễ.

Rồi cũng là Kahara Mami đột nhập hệ thống dữ liệu của tập đoàn Hanagato, lấy cắp dự án đem bán cho tập đoàn đối thủ, khiến cho tập đoàn Hanagato suýt bước vào chỗ diệt vong.

Sau vụ bắt cóc Akako và tấn công Yui, Mami hiện đang hưởng án tù ba mươi năm. Cả tập đoàn Satake sụp đổ, gia đình chuyển sang Pháp định cư. Tập đoàn Hanagato phát triển rất thuận lợi, tuy là đã từ hôn với tập đoàn Kanami.

– À, Sewashi thì sao? – Yui ái ngại hỏi. – Năm xưa tớ phụ anh ấy nhiều, không biết bây giờ ra sao nữa…

– Tớ không rõ anh ấy có người yêu chưa, nhưng hiện vẫn chưa kết hôn đâu. Vì thiên hạ cứ đồn hai bông hoa đẹp nhất Hanagato Shukasa và Oga Sewashi cùng vì một người con gái mà đến giờ vẫn độc thân.

Yui phút chốc lại lặng người đi, trong lòng nặng trĩu.

– Nhưng em định theo đuổi Shukasa bằng cách nào? – Akito thắc mắc. – Anh không có ý gì đâu, nhưng anh không chắc chắn lắm về tình cảm của tên đó nữa. Năm xưa là nó tự nguyện kết hôn với cái cô Kanami Sakurako kia, cũng phụ bạc em nhiều…

– Anh biết vì sao năm đó em lại từ chối lên giường cùng Wiatt Lambert không? – Giọng Yui bình thản. – Lúc đó, để cứu tập đoàn Hanagato em đã đồng ý trao thân cho ông ta. Nhưng trước khi em đến đó, thì Shukasa đã hộc tốc chạy tới công ti em. Nhìn anh ấy mồ hôi ròng rã, nói không nên lời, chỉ đứng đó nhìn em, rồi lại bỏ đi. Lúc đó, tuy không nói với nhau lời nào, nhưng nhìn anh ấy như vậy, em lại có dũng khí đứng dậy…

Nhìn Yui hồi tưởng lại lúc đó, chẳng hiểu sao trong lòng Mika bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn.

– Anh hỏi em theo đuổi Shukasa bằng cách nào… – Yui rút điện thoại trong túi ra, thao tác vài lúc, rồi chìa ra cho họ. – Phòng thư kí tập đoàn Hanagato tuyển nhân viên mới, sáng mai bắt đầu phỏng vấn. Em đã gửi hồ sơ rồi. Là hồ sơ của Miyamoto Rei, nên không lo về bất cứ trục trặc nào.

Hai người họ liền ồ lên kinh ngạc.

– Cậu tính toán thế rồi à? – Mika không dám tin.

– Thói quen từ khi còn ở trong thương giới thôi mà. – Yui tắt điện thoại, cất lại vào túi quần. – Với cả tớ không định theo đuổi lại Shukasa. Anh ấy xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn. Tớ chỉ cần được ở cạnh anh ấy thôi, dù sao giờ tớ cũng không hề môn đăng hộ đối với anh ấy. Trong quá khứ tớ làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh, tớ không đủ tự tin nhận tình cảm của anh ấy.

Mika chẳng dám nói gì nhiều, cứ yên lặng nghe lời bạn, rồi cổ vũ. Vì hơn ai hết, cô muốn tôn trọng quyết định và suy nghĩ của Yui nhất.

Sau cả một buổi tối Yui mới dọn dẹp xong căn hộ. Cô soạn hết đồ đạc, rồi nằm dài xuống giường nghỉ ngơi thư giãn.

“Làm một Miyamoto Rei thế này vẫn thật thoải mái…”

Cô không nhớ bao lâu rồi mình mới có thể thoải mái thế này, hồi xưa lúc nào cũng phải gồng mình lên mạnh mẽ chèo chống cả công ti, làm việc xuyên đêm là điều rất bình thường. Cuộc sống lúc còn là Miyamoto Rei của cô cũng thật dễ chịu, lúc cô trở về gia tộc Satake thì lại có đủ thứ rắc rối xảy ra. Nên từ giờ phút giây yên bình này cô muốn tận hưởng thật tốt.

Sáng ngày hôm sau, trụ sở tập đoàn Hanagato phút chốc nhộn nhịp hẳn. Cũng phải hơn năm mươi người tới phỏng vấn. Đương nhiên rồi, chân thư kí ở tập đoàn lương cao còn hơn cả giám đốc ở mấy công ti nhỏ khác. Cũng có không ít cô gái có ham muốn trèo cao vươn được tới giám đốc Hanagato Shukasa.

Chẳng hiểu sao dù cha cô không nói gì, nhưng bên bộ phận giấy tờ vẫn chuẩn bị cho cô bộ hồ sơ quá đẹp. Dù lúc đó chẳng cần dùng gì tới thân phận Miyamoto Rei, họ vẫn đề cho cô rất rõ ràng việc cô tốt nghiệp trường cao trung Stars II, rồi du học Anh Quốc các thứ, nên việc hồ sơ của cô lọt vào vòng trong là việc rất bình thường.

Kì phỏng vấn qua đi, cô vẫn làm rất tốt, bây giờ chỉ việc về nhà nằm nghỉ ngơi, mấy ngày sau sẽ có thông báo chính thức được nhận hay không.

Thế nhưng, nhìn đồng hồ vẫn còn sớm. Cô thực sự không muốn về nhà, lại muốn đi dạo một chút.

Yui tìm về tư gia cũ của cô, sẽ buồn một chút nhưng cô vẫn muốn nhìn căn nhà đó.

Thật lạ, sau một năm cũng chẳng có ai phá đi. Cả cơ ngơi đồ sộ như thế nhưng nhìn lạnh lẽo, tan hoang. Cánh cổng khóa chặt lại, đây từng là nhà cô, nhưng bây giờ lại không còn nữa rồi.

Bỗng dưng, ở góc khuất, cô thấy bóng dáng một người.

Vóc dáng ấy cao lớn, vai rất rộng, gương mặt khuất trong bóng tối xế tà. Làm sao cô không nhận ra được con người cô rất quen thuộc, rất yêu thương ấy.

“Shukasa… Sao anh ấy lại tới nhà mình?”

Nhưng anh không thấy cô, cứ thế đi thẳng, ngồi lên xe rồi phóng đi.

Yui vừa chạy theo, vừa hét gọi tên anh, nhưng quá muộn, anh chẳng nghe thấy, cứ thế mất hút.

“Chắc là… ảo ảnh…” Yui tự nhủ rồi tiếc nuối nhìn theo. Làm sao có chuyện người như anh tìm tới căn nhà đã bỏ hoang của cô chứ.

Cô cười buồn, rồi rảo bước chân rời khỏi chỗ đó.

Tiếng chuông điện thoại reo lên. Yui bỏ phần cơm hộp cô vừa gọi ship từ quán ăn gần đó xuống, nhấc điện thoại lên.

Trước nay cô không bao giờ dùng mạng xã hội, điện thoại chỉ sử dụng hai chức năng duy nhất là nghe gọi và nhắn tin, còn các trao đổi qua mạng xã hội đều có thư kí lo. Bây giờ thì là một cô gái bình dân hoàn toàn, hai tháng vừa rồi Mai bày cô dùng mạng xã hội, nhưng giờ cô chỉ dùng mỗi Instagram và Twitter, cả Gmail để tiện liên lạc. Với cả giờ cô đang đi xin việc, mấy thứ kia sau này còn làm hộ giám đốc chứ không phải có người làm nên cũng mày mò học hỏi.

Vừa lướt mở khóa màn hình, vào mục mail vừa mới tới, giây sau Yui tung hết điện thoại lên vì quá sung sướng.

Là Mail từ phòng nhân sự của tập đoàn Hanagato, báo cô trúng tuyển vào phòng thư kí của tập đoàn, ngày mai bắt đầu ngày thực tập đầu tiên.

Không cầm nổi mình, Yui chạy vào chat box với hai cô bạn, nhắn liến thoắng. “Tớ trúng tuyển rồi. Mau chúc mừng tớ đi.”

Haruka reply lại nhanh chóng. “Chúc mừng cô thư kí trẻ. Sắp có chuyện tình cẩu huyết giữa tổng tài bá đạo nuôi cô thư kí bé bỏng rồi.”

Yui bật cười đọc đống tin nhắn hai cô bạn lém lỉnh trêu mình. Lát sau quăng điện thoại lên bàn, cô liền ngả lưng xuống, vươn vai.

Đêm đó, cứ nghĩ đến ngày mai, cô lại háo hức trong lòng ngủ không nổi.

– Xin chào mọi người, tôi là Miyamoto Rei, nhân viên thực tập mới. Mong mọi người giúp đỡ. – Yui cúi đầu lễ phép, nở một nụ cười tươi tắn.

Mọi người trong phòng thư kí cũng mỉm cười chào lại cô.

Phòng làm việc này có khoảng hơn 10 nhân viên chung một phòng đặt ở tầng sát với tầng của lãnh đạo để tiện làm việc. Nhân viên đều trông rất thân thiện, phần đa đều dưới bốn mươi, đông nhất vẫn là độ tuổi từ 24 đến 34 tuổi.

– Aizz, trưởng phòng đến muộn rồi. – Một nữ nhân viên khác chép môi. – Cậu gì ơi, chỗ làm việc của cậu đây này.

Cô ấy vẫy vẫy tay kêu Yui lại bàn ngay cạnh. Bàn làm việc khá sạch sẽ, có đủ máy tính và các vật dụng căn bản, hẳn là chỗ của cô.

– Xin chào. – Cô gái kia vẫy vẫy tay. – Tớ tên là Saotome Yukiko, 26 tuổi. Tớ làm việc ở đây được hai năm rồi.

– Vậy thì bằng tuổi rồi. – Yui hào hứng trả lời. – Tớ là Miyamoto Rei, sau này phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi.

Yukiko đáp lại bằng một nụ cười thật tươi tắn, nắng phút chốc bao trùm lấy.

Yui bỗng thấy bình yên đến lạ, cô gái này mang cho cô cảm giác thật giống với Haruka thời cô mới gặp lần đầu.

– Em gái ơi, em đẹp thật đấy. – Một chị đồng nghiệp khác hớn hở chào. – Cẩn thận không lại lọt vào tầm ngắm của mấy ông lãnh đạo giờ đấy.

– Hẳn là đẹp đứt trưởng phòng rồi. – Yukiko bĩu môi. – À này Miyamoto, tớ bảo, cái phòng thư kí này chia làm hai phe. Một phe là trưởng phòng, phe còn lại là tất cả mọi người. Cậu cẩn thận đừng dây vào cô ta nhé.

– Hả? Trưởng phòng nào cơ? Không phải là cô Miller sao? – Yui ngẫm nhớ về cô thư kí riêng của Shukasa ngày trước.

– Chị Miller mấy tháng trước kết hôn nên nghỉ việc rồi, nên cô ta mới có cơ lên làm trưởng phòng chứ. – Một nhân viên khác bĩu môi. – Chỉ là dựa vào cái gương mặt đã phẫu thuật nát ra để leo lên chức trưởng phòng và chân thư kí riêng của giám đốc điều hành, sau đó thì kênh cái mặt lên làm khổ chúng ta.

Yui đứng hình trong chốc lát, ngẩn ra. Sao có vẻ giống cái cô thư kí Qing Jiangjiang hồi trước của cha cô, đều khó chịu như nhau. Nhưng ngày đó Jiangjiang bị cô dằn mặt mấy lần, mấy năm sau lại bị đuổi việc.

Quả nhiên gặp được đồng nghiệp tốt, thì lại gặp phải thứ trưởng phòng khó chịu.

– Miyamoto, chị nói em nghe, đừng có dây vào cô ta. Cô ta thủ thỉ vài câu trên giường giám đốc, sợ là mất việc cũng chưa trả đủ.

Yui như nghe phải tiếng sét ngang tai.

Trên giường? Cô ta có quan hệ chăn gối với Shukasa?

– Ý chị cô ta là đàn bà của Shu… à không, giám đốc Hanagato sao? – Yui mặt mày trắng bệch, lắp bắp quay sang người đồng nghiệp kia.

– Đương nhiên, chứ không em nghĩ sao cô ta dám ngang nhiên đi làm muộn vậy hả? – Chị ta nhún vai.

Yui nhất thời hóa đá, gương mặt tối sầm, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

– Ồn ào cái gì đó? – Chợt một người phụ nữ ngang nhiên bước vào, giọng nói vô cùng chanh chua. – Không chịu làm việc đi, còn ở đó tám nhảm. Đây là nơi làm việc chứ không phải cái chợ.

Mọi người liền nhếch môi im lặng, trở về bàn làm việc của mình.

Yui ngước mặt nhìn cô ta, đúng là toàn nhựa thật. Cái bộ dạng kênh kiệu cùng mớ hàng hiệu trên người thật lố bịch.

Cô ta để ý đến Yui, liền bước lại.

– Cô là nhân viên tập sự mới?

– Vâng, tôi là Miyamoto Rei.

Cô ta quét con mắt xét nét Yui, lại nhếch môi nói.

– Tôi là Yuda Sakura, sếp của cô. Luật lệ ở đây đơn giản lắm, tôi nói thẳng. Cô đắc tội với ai cũng được, nhưng nên biết điều với tôi. Thích leo lên giường ai cũng được, nhưng giám đốc điều hành Hanagato Shukasa là của tôi, tránh xa nghìn bước, nhớ cho kĩ.

___o0o0o___

Hết chương 22.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.