Như Ân lườm xéo anh cái, cô chẳng hiểu thái độ của Nghiêm Thục tẹo gì cả.
Lúc thì anh lạnh lùng, lúc lại trông rất ngẹo đòn.
Bộ dáng như muốn làm nũng khiến cho Như Ân cảm thán.
Gương mặt mang vài sắc thái khí lạnh như anh khi nói ra câu vừa nãy trông thật tấu hài mà.
Như Ân mỉm cười, ngay cả chính cô cũng chẳng hiểu sao mình lại cười ngây ngô như vậy.
Cũng chính cô lại không biết mình đang nói gì.
Là do cái gì?
– Có gì phải không thích chứ.
Anh cũng có gọi tôi là ‘bé cưng’ đâu.
Sợ gì chứ?
Nghiêm Thục bĩu môi.
Anh áp trán mình lên trán cô, anh thì thầm vài câu khiến con tim Như Ân khẽ đập thình thịch.
– Đừng làm một mình vậy nữa, từ giờ tôi sẽ giúp em.
Ba cô gái các em sẽ khó có thể đấu mới gã đàn ông biế.n thái đó đấy.
Ý tôi là sẽ cực hơn khi có tôi giúp.
Như Ân nghe vậy thì cảm xúc trong lòng cô cũng hơi thay đổi thêm một bậc.
Như Ân chăm chú nhìn trực diện gương mặt tuấn tú ấy.
Chưa một lần nào cô nghiêm túc nhìn Nghiêm Thục như vậy.
Có một chút ngại nhưng anh lại giấu diếm nó thật kĩ.
Dưới ánh hoàng hôn xế chiều, hai người nhìn nhau như cặp tình nhân có bao nhiêu cảm xúc yêu thương tràn đầy trong ánh mắt.
Như Ân mím môi.
Cô vươn tay véo cho Nghiêm Thục cái.
Bị véo má nhưng Nghiêm Thục thực sự không thấy đau.
Nhưng anh cũng lại giả xoa xoa má mình tỏ vẻ không vui.
– Sao lại véo anh như vậy?
Như Ân cười, nụ cười rạng rỡ làm cả gương mặt cô tỏa sáng.
Sự tươi tắn ấy của cô khiến cho anh thật sự bị say đắm, muốn chìm vào nó thật sâu.
– Anh lên nhớ chúng ta mới quen nhau chưa được bao lâu đâu đấy.
Nghiêm Thục siết chặt vòng tay ôm eo cô hơn.
– Sao chứ? Một ngày? Hai ngày? Hay một năm? Thời gian là thứ mà chúng ta không thể kiểm soát được, vậy tại sao chúng ta lại phải quan tâm đã được bao lâu chứ?
Anh nhẹ nhàng gạt những ngọn tóc trên trán cô, sự ân cần này chẳng biết từ bao giờ đã thành thói quen của anh và sự quen thuộc không bài xích của cô.
Nghiêm Thục biết vấn đề của cô là rất lớn.
Mẫn gia vốn dĩ biết cháu gái mình đang làm gì nhưng họ muốn thử sức của Như Ân, nhưng anh thì không.
Mới gặp thì sao chứ? Với anh mọi sự chần chừ hay chờ đợi để chúng ta hiểu rõ đối phương thì có khi người ấy đã không còn ở đấy nữa rồi.
Anh không còn muốn tò mò về cô nữa mà là muốn ở phía sau cô, anh sẽ quan sát cô, giúp cô.
Cái cảm giác ấy có thể gọi là gì…anh không quan tâm.
– Ngày mai anh có thể sẽ không thấy em và em cũng vậy…đó là lí do tại sao chúng ta lại phải đợi đủ lâu để hiểu nhau chứ? Chỉ cần anh không hại em là được rồi.
Như Ân tự nhiên thấy hai người thật ngớ ngẩn.
Ngớ ngẩn là vì họ vốn là hai kẻ khác đường nhưng giờ lại xen vào những chuyện không liên quan đến mình.
Quá rảnh chăng…rảnh?
– Haha…vậy tùy anh thôi, nhưng mà có khi anh còn muốn chúng tôi về phe anh đấy nhỉ.
Nato hiện tại cũng loạn lắm đó, à hơn thế nữa…các nước Đông Âu cũng đang loạn mà nhỉ.
Nghe thấy vậy thì Nghiêm Thục chỉ âm thầm cảm thán.
– Em giỏi thật, đoán luôn đến đấy rồi.
Như Ân tỏ vẻ thản nhiên.
Anh giúp cô thì cô giúp lại thôi.
Định mệnh đưa họ vào cuộc sống của nhau thì cũng có nghĩa cô không thể không dây dưa cho được.
– Đương nhiên.
Wee nhìn về phía hai người kia thì nhíu mày.
Có vẻ như bé cưng của cô sẽ rơi vào lưới tình rồi đây.
Cũng may người đó có vẻ như sẽ ổn…Wee lại nhớ đến cái tên gặp ở sân bay.
Wee chửi đổng.
– Đừng để tôi thấy anh lần thứ tư…Hạ Nhẫm ạ.
…
Phía xa xa kia lại là Fon và Khả Như đang lặng im, chính xác là hai người đó như bị câm vậy.
Không ai nói với ai câu gì.
…
Wee thấy Khả Như như không thích Fon cho lắm.
– Này Khả Như đi thôi.
Ra hiệu cho Khả Như rồi Wee lên chiếc du thuyền trên bãi biển.
Khả Như cũng chẳng nói gì, thái độ cũng không còn hoạt bát như trước nữa.
– Ừ đợi tôi tí.
Đến ngay.
Hai thân ảnh lên du thuyền rất cuốn hút nhưng ánh mắt của Fon chỉ nhìn mỗi Khả Như.
Anh ta thầm nói.
– Lại làm gì mờ ám nữa đây?
…
Một bộ dầm dạ hội đơn giản không có điểm gì đặc biệt nhưng khi mặc lên người Như Ân thì lại tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.
Nghiêm Thục ngồi ở ghế lái, anh quay đầu nhìn Như Ân ở bên cạnh.
– Em không thích mặc lộng lẫy tí sao?
Như Ân nhắm hai mắt lại để nghỉ ngơi một lát, tay cô luồn vào chân váy ra một khẩu súng lục cỡ nhỏ, rồi cô lại sờ soạt mọt chút ở tấm vải chân váy ra những loại bom mini.
– Lí do đây nè.
Nghiêm Thục phì cười, anh cười sặc vì sự cẩn thận của Như Ân.
– Em trông như vô dụng cơ mà cũng nguy hiểm đấy nhỉ.
Như Ân nghe anh cười thì cũng chẳng thấy vấn đề gì cả.
– Cười tôi làm gì? Biết đâu tôi là người cứu anh trong vài tiếng tới thì sao?
Như Ân cần suy tính thật kĩ những hành động tiếp theo.
Nghiêm Thục xoa nhẹ tóc Như Ân rồi lại cảm nhận hương thơm trên người cô lan tràn sắp xe khiến anh thật dễ chịu.
– Yên tâm, với những vũ khí của em thì có khi em không rơi nổi một cộng tóc đâu.
Mà tôi tò mò về vũ khí của bên em đấy.
có vẻ rất có tác dụng..