Thừa An vội quay đầu đi, ta vịn cằm hắn lại, hung ác gằn từng chữ: “Ngươi thích ta.”
Bên ngoài luôn nói ta xa hoa d@m đãng, đúng, cái khác đều đúng, duy mỗi chữ “dâm” là chưa từng chạm qua.
Ta cười lớn, kéo áo trong của hắn xuống, thân thể đàn ông cường tráng đang đỏ bừng nóng rực dưới tay ta.
“Bổn cung sẽ yêu thương ngươi.”
Nghe vậy, hắn lại vùng vẫy dữ dội hơn, vừa giữ chặt tay ta vừa xoay người bước khỏi giường.
Không màng vết thương trên cơ thể, hắn nhặt áo rồi quỳ xuống.
“Công chúa, nô tài có tội.”
Ta đứng dậy tiến về phía hắn, nhưng hắn từng bước lùi lại, chẳng mấy chốc đã bị ta dồn vào chân tường.
“Ngươi dám trái lời?”
Ta quen diễn vai một công chúa kiêu ngạo, vừa nói xong đã hối hận.
Hắn hèn mọn lắc đầu: “Xin công chúa giáng tội.”
Ta cố gượng cười: “Ngươi vậy là đang chán ghét bổn cung.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió lao xao hồi lâu.
Hắn chủ động giơ tay cởi bỏ y phục, áo ngoài, áo trong, lần mò cởi tới thắt lưng, đôi tay càng run lẩy bẩy.
Ta quay đầu đi, lên tiếng: “Đủ rồi.”
Hắn trầm giọng run rẩy, quỳ rạp xuống: “Công chúa, nô tài thân thể tàn khuyết, chớ làm bẩn mắt người.”
Hắn như một vũng ao tù nước đọng co ro nơi xó xỉnh, lộ ra vết sẹo, tự giêt bản thân, tự tổn thương mình.
Hai mắt ta nhức nhối nhoè đi.
Hắn quên rồi, nhưng ta không quên được.
Bảy năm trước, hắn từng một mình một ngựa cứu ta khỏi doanh trại địch.
Đêm đó, hắn lấy một giêt trăm, khí phách hiên ngang, quả thật là tiểu tướng quân tiếng tăm lừng lẫy bốn phương, cũng là đích tử của Thẩm gia, Thẩm Cảnh Tự.
Ta không chịu nổi nữa, đương sống sờ sờ mà nôn ra một ngụm máu.
6.
“A Giác, cầm kiếm lên, ta dạy muội.”
Thiếu niên múa kiếm xoay vòng, tự do phóng khoáng.
Thiếu niên cùng trường thương, xuất quỷ nhập thần, hẹn người giao đấu trên đỉnh lầu Hoa Ngạc, tuổi trẻ hừng hực, huynh ấy buộc dải lụa đỏ dưới mũi thương, một trận thành danh, muôn người đổ xô ra đường.
Lúc nhặt được ta, ta còn đang giành đồ ăn với lũ chó hoang.
Biết ta là cô nhi, huynh ấy càng không cho phép ta quỳ, mà từ ấy thường dạy ta cầm kiếm, bắt ta viết chữ.
Ta vẫn nhớ rõ, nét chữ ánh vàng mảnh mai của huynh ấy, đẹp đến tuyệt mỹ.
Thẩm Cảnh Tự không thích ta gọi huynh ấy là công tử.
Sau khi cưu mang ta, huynh ấy đã đặt cho ta cái tên A Giác, nói ta là viên ngọc đẹp.
*Giác (珏) nghĩa là ngọc ghép thành đôi.
“Ca ca, viên ngọc đẹp là gì?”
Thiếu niên cười ta: “Là viên đá có thể chạm khắc thành hoa.”
Rồi huynh ấy theo đại tướng quân ra chiến trường, nghe nói đó là một nơi ăn thị.t người, ta cầu nguyện cho chàng thiếu niên ấy suốt đêm dài.
Khi Thẩm Cảnh Tự lại ra trận, ta quyết định cải nam trang, lén lút đi theo huynh ấy. Ta trốn bên ngoài lều, nhìn huynh ấy tranh luận bằng lý lẽ sắc bén, nhìn huynh ấy hai mắt đỏ hoe, vác lên những chiến hữu chêt trận.
Chàng thiếu niên cưỡi ngựa vươn kiếm, tiên phong xông lên, khí phách hiên ngang.
Huynh ấy là vị tướng trẻ bảo vệ quê hương, là ca ca của ta, Thẩm Cảnh Tự.
Sau đó, chủ tướng tử trận, phu nhân và tiểu thư khóc đến ngất lịm, chính ca ca đã tự mình khiêng linh cữu từ phương Bắc trở về.
Trong đôi mắt ấy có biết bao điều ta không hiểu được.
Ngày chôn cất đại tướng quân, Thẩm Cảnh Tự tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt, tiểu thư nói huynh ấy ý chí sắt đá.
Nhưng A Giác biết, ca ca cho rằng bản thân đã mất đi tư cách yếu đuối, huynh ấy phải một mình chống đỡ vinh quang cho toàn bộ Thẩm gia.
Chiến sự căng thẳng, huynh ấy nhận lệnh dẫn binh ngay lúc giữa đêm, lòng ta như bị cơn cuồng phong xuyên qua.
Thẩm Cảnh Tự dịu dàng xoa đầu ta: “A Giác đừng khóc, ca ca sẽ sớm trở về.”
Bóng lưng huynh ấy nặng trĩu mà vững vàng.
Thẩm Cảnh Tự, một người phóng khoáng tự do như vậy, gánh trọng trách nặng nề từ triều đình, ra chiến trường giêt chóc khổ mười mươi.
Cuối cùng đều rơi xuống bờ vai cô độc của thiếu niên.
7.
Ta lại đi theo nhưng chẳng mấy chốc đã bị phát hiện.
Thẩm Cảnh Tự chiến đấu ngoài tiền tuyến, ngay lúc ta sắp bị xử trảm theo quân quy, giám quân do hoàng đế phái tới đã cứu ta ra.
Hắn nói ta là con gái thất lạc của hoàng đế, đồng thời muốn đưa ta về cung.
Ta không đồng ý, nhưng hắn lại nói với ta, Thẩm gia công cao hơn chủ, chỉ cần trở thành công chúa thì có thể cứu Thẩm Cảnh Tự.
Ngày ta rời đi, từ phía xa xăm ta nhìn thấy Thẩm Cảnh Tự chiến thắng trở về.
Tư thế hào hùng trong tiếng vó ngựa rầm trời, phía sau là đám quân thù đại bại, ánh chiều tà như đang ôm ấp chàng thiếu niên, cảnh tượng ấy đã vĩnh viễn khắc sâu vào tim ta.
Nhưng chẳng lâu sau, bọn ta đã bị đám phản quân phương Bắc bắt đi.
Tên giám quân vì muốn giữ mạng đã khai ra thân phận của ta, người phương Bắc đem ta nạp vào quân kỹ, ta cảm thấy mọi hy vọng đã hoá tro tàn.
Ca ca sẽ không đến cứu ta.
Ta lừa gạt huynh ấy, lén lút ra chiến trường, gạt huynh ấy rằng ta là cô nhi, gạt huynh ấy âm thầm rời đi.
“Thẩm Cảnh Tự tới rồi!”
Giữa không gian ồn ào náo động, ánh sáng xé tan màn mây, bùng lên cơn hỗn loạn.
Thiếu niên gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, người đầy má.u tanh, hai mắt đỏ ngầu, xông thẳng đến chỗ ta.
“A Giác, đừng bỏ rơi ca ca!”
Đó là lần đầu tiên ta thấy huynh ấy rơi lệ.
Thiêu cháy tận tâm can.
Ngày tháng theo huynh ấy rong ruổi khắp chiến trường phương Bắc là những ngày vui vẻ nhất đời ta. Huynh ấy dẫn ta cưỡi ngựa trên thảo nguyên, vì ta múa kiếm dưới núi tuyết.
Ở phương Bắc trồng rất nhiều hồng, huynh ấy lấy bùn đỏ đắp thành bếp lò để hong khô hồng cho ta, dùng chồi non pha trà, đánh thắng trận sẽ mua rượu sữa từ phương Bắc về ăn.
“Một ngày nào đó, ta sẽ đẩy lùi quân thù, lấy lại vùng đất Hà Tây đã mất.”
“Đến lúc đó, thiên hạ thái bình, non sông thịnh vượng, ta chêt cũng nhắm mắt.”
Ta nâng ly kính huynh ấy.
Thẩm Cảnh Tự nghiêm túc nhìn ta: “A Giác, có muội ở đây thật tốt.”
Mấy năm qua, huynh ấy hiếm khi nói những lời trẻ con như vậy.
Ta nhớ đến khí thế hừng hực của chàng thiếu niên trên đỉnh lầu Hoa Ngạc, nhớ đến bao thời khắc huynh ấy chém giêt trên chiến trường, từng hồi ức đều khiến tim loạn nhịp.
Chớp mắt đã đến ngày phải hồi triều, cả hai đều biết rõ, lần này về Ngọc Kinh, là vực sâu thăm thẳm vắt ngang đôi ta.
Ta nắm chặt tay Thẩm Cảnh Tự: “Ca ca, tin tưởng muội.”
Ta muốn sánh vai cùng người, vẫy vùng khắp non sông vạn dặm này.
8.
“Trưởng công chúa ưu tư quá mức, khí huyết ứ đọng, tích tụ lâu ngày thành bệnh.”
Ta mở mắt ra, Thừa An đang quỳ dưới đất thỉnh tội.
Ta một ngụm uống hết chén thuốc, tay Thừa An đưa mứt hoa quả xong liền rút về giấu trong tay áo.
“Đừng quỳ, Thừa An.”
Ta có ngàn câu vạn lời muốn nói với hắn.
Nhưng tim đập nhanh khó chịu, cuối cùng mất đi dũng khí.
Ngay từ đầu ta đã biết rõ, Thừa An chính là Thẩm Cảnh Tự.
Sau sự việc đó, Thẩm gia diệt vong, Thẩm Cảnh Tự mất trí nhớ, chỉ trong một đêm, từ chiến thần trấn giữ biên cương sụp đổ thành nô tài thấp kém nhất trong cung.
Trên đời này, ngoại trừ ta và tiên hoàng, không còn ai biết hắn từng là ai, kể cả chính hắn.
Hắn quên mất Thẩm gia ba đời vinh hiển, quên mất chiến công lừng lẫy, cũng quên mất ta.
Đưa hắn về phủ công chúa là vì lòng riêng, phụ hoàng từng nói: “Buông tay, là cách cứu hắn.”
Nhưng giữa chốn thâm cung ấy, hắn mỗi bước đều chật vật, người người chèn ép, ta không cách nào khoanh tay đứng nhìn.
Phủ công chúa tai vách mạch rừng, mang hắn về lại không thể để người khác nhìn ra manh mối, tra được chân tướng.
Thế nên, ta ra sức lạnh nhạt, cố tình xoi mói bắt bẻ.
Dù vậy, đêm đêm hắn vẫn cầm đèn lồ ng đợi ta về nhà, thậm chí còn đ ộng tình dưới tay ta, khiến ta vui sướng đến đỏ nhoè hốc mắt.
Nhưng ta cũng hiểu rõ, hắn tự thấy bẩn thỉu, cự tuyệt không chịu tiến thêm nửa bước.
Hắn sợ ta đau lòng, nên tự vạch trần vết sẹo, phá vỡ lòng tự trọng mà hắn cẩn thận giữ gìn bấy lâu.
Khoảnh khắc đó, ta liều mạng đè nén ý nghĩ muốn nói cho hắn mọi chuyện, cuối cùng chỉ biết quay đầu đi.
Nhưng hắn vẫn nằm rạp ra đất thỉnh tội, xé nát tim ta thành từng mảnh.
Cố nhân từng quen biết, trùng phùng mà chẳng hay.
Ta cũng không rõ, giữa ta và người, ai càng đáng thương hơn.
Ngọc Kinh lại có tuyết rơi, bầu trời xám xịt, mặt đất một mảnh trắng mênh mang.
Ô giấy che đi hoa tuyết, người đến mặc y phục xanh thô sơ, nhưng mang khí khái bất phàm.
Trong mắt Thừa An nhuốm nỗi lo âu: “Trưởng công chúa, gió tuyết hại thân.”
Ta khoác áo lông cáo, nhìn vào đôi mắt hắn, núi sông tĩnh lặng xuống, không một tiếng gió lùa.
“Thừa An, theo ta đến chùa Hạc Xuân đi, ta muốn thắp hương cho thiếu tướng quân.”
Nghe vậy, Thừa An như hiểu lầm gì đó, sắc mặt trở nên tái nhợt.
9.
Lần đầu tiên đến chùa Hạc Xuân là khi ca ca vừa mới nhặt được ta, huynh ấy nói mệnh ta tựa bèo trôi, muốn cầu Bồ tát ban cho ta phước lành.
Hôm nay ta thắp ba cây nhang to nhất, cắm giữa lư hương, toát lên khí thế hùng vĩ.
“Thừa An, ngươi cầu nguyện gì?”
Hắn mãi mới cất tiếng: “Thiên hạ thái bình.”
Trên đường xuất cung, nơi nơi đầy người chêt đói do chiến tranh liên miên bao năm, bách tính kiệt quệ ngồi bệt ngoài cổng thành, đám trẻ con gầy trơ như mèo.
“Công chúa thì sao?”
Ta cười ranh mãnh: “Tất nhiên là cầu cho thế gian trời yên biển lặng, thái bình thịnh vượng.”
“Ngươi tin không?”
Thấy hắn đứng sững ra, ta nhếch môi: “Giả thôi, ta chỉ cầu hoàng đế chêt sớm, để bổn cung đăng cơ.”
“Trưởng công chúa lại nói dối.”
Hắn đứng trước mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta: “Thừa An sẽ ở cạnh công chúa, đến khi nghênh đón thái bình thịnh thế.”
“Trưởng công chúa mong cầu, cũng là điều Thừa An mong cầu.”
Trước mắt ta dâng lên sương mù, phảng phất bên tai lời thề son sắt năm xưa: “Ca ca mong cầu, cũng là điều A Giác mong cầu.”
Ta quay đi như trốn chạy, nhưng vừa đến chỗ rẽ thì đụng mặt một người không ngờ đến.
“Trưởng công chúa thật hào hứng.” Sở Vân Dật cười nghiền ngẫm.
Hắn vốn là tâm phúc của hoàng đế. Nhưng vì nợ ta một ân tình nên đã đồng ý ba điều kiện. Ta cùng hắn trao đổi bí mật quân sự và lòng ngờ vực của đế vương, hiện giờ chỉ còn lại một điều kiện.
“Sở tướng quân, lần này về, ngươi phải trả cho bổn công chúa.”
Sở Vân Dật cười to: “Có gì mà không được?”
Tiếng tre gãy vỡ vang vọng bên tai, Thừa An tái mặt đứng phía sau ta.
Sở Vân Dật hất cằm: “Đồ chơi mới?”
Ta lóe lên sát ý: “Hắn tên Thừa An.”
Sở Vân Dật không buồn để tâm, vẫy tay bỏ đi.
“Một tháng sau, thần sẽ tự đến cửa cầu thân. Trưởng công chúa chỉ cần yên tâm đợi gả.”
Ngày hôm sau, dưới sự châm dầu vào lửa của ta, tin tức trưởng công chúa và Sở tướng quân định thân đã trở thành tin nóng hổi khắp Ngọc Kinh, có người ghen tị, cũng có người mắng mỏ.
Còn chưa qua buổi chiều, đã có khẩu vụ của hoàng đế truyền đến, triệu ta vào cung yết kiến.
Khi trở về thì trời đã khuya, đường dài tối tăm nhưng chẳng có bóng dáng của Thừa An, không những thế, nửa tháng liền hắn cáo ốm xin nghỉ, còn hiếm khi xuất hiện.
Ta biết hắn chán ghét việc ta ép buộc, nên ta càng không dám quấy rầy.
Sở Vân Dật chê ta lười nhác nên đã phái mấy ma ma đến lo liệu hôn sự, treo đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng ta chẳng buồn bận tâm, định thân với hắn vốn chỉ là kế hoãn binh, chỉ vì châm thêm cơn giận của đế vương.
Hôn sự trong mắt ta, chẳng qua chỉ là thủ đoạn.
Có điều, đôi lúc ngẩn ngơ một mình, ta lại nhớ đến nhiều năm trước, ngày ta định thân với Thẩm Cảnh Tự, huynh ấy vui mừng đến mức khoe khoang khắp nơi, còn vì ta tìm kiếm một cây trâm phượng, thứ mà ngàn vàng không sánh được.
Trong trâm giấu một mảnh giấy: “A Giác cài lên, hơn cả mùa xuân, xuân còn chưa đến, cảnh đã nồng nàn.”
Vào đêm thử hỷ phục, Thừa An lặng lẽ mang cháo bột đến.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, hắn đã tiều tụy đi rõ rệt, vừa nhìn thấy đã khiến ta hốt hoảng.
“Bọn chúng lại bắt nạt ngươi? Nói ta biết, ta giêt sạch bọn chúng.”
Thừa An nặng nề quỳ xuống, ánh mắt bùng lên nỗi đau giãy giụa, hèn mọn sa lầy.
“Trưởng công chúa, xin người.”
Lúc này ta mới phát hiện, hắn vậy mà lại mặc áo vải sa trắng mỏng, ngẩng đầu lên, đuôi mắt phiếm hồng, bên dưới lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng nửa mảng da thịt.
Hệt như một tiểu hồ ly tinh ranh, mê người đến mất hồn.
Thừa An dùng lực kéo góc váy ta đến khi khớp xương trắng bệch, từng giọt lệ trong veo rơi lã chã xuống đất, âm thanh run rẩy nghẹn ngào.
“Xin người đừng bỏ rơi Thừa An.”
“Trưởng công chúa ban ơn huệ, Thừa An cam tâm tình nguyện.”
Hắn dâng cho ta chiếc túi tiền thêu đôi uyên ương nghịch nước, từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ kỹ càng, nhưng kề bên là mấy đầu ngón tay sưng tấy.
10.
Thật hoang đường, ông trời bày ra trò đùa lớn để trêu cợt ta.
Thẳng tay hủy hoại một thiếu niên cứng cỏi, xóa hết ký ức về lời thề quyết tử để bảo vệ quốc gia, ép huynh ấy quỳ trước mặt ta, suy sụp vỡ nát.
Năm ấy, đích tử Thẩm Cảnh Tự kế thừa sứ mệnh của cha mình, tung hoành khắp chiến trường, đánh cho quân thù tháo chạy tan tác, chỉ thiếu một trận cuối cùng là có thể giành lại toàn bộ lãnh thổ đã mất.
Nhưng đêm đó, mười vạn hùng binh bị bao vây dưới chân núi Hạ Lan, toàn quân bị diệt.
Chỉ còn mỗi huynh ấy được chiến mã vác ra.
Thế nhân chửi rủa, tiên hoàng nổi cơn thịnh nộ.
Là đại tướng quân giả chết tiết lộ quân cơ. Hoá ra ông ta chính là gian tế do phương Bắc cài cắm, che giấu suốt ba đời.
Thẩm gia vinh hiển gì chứ, cuối cùng lại trở thành trò cười lớn nhất thế gian.
Hôn sự của ta và huynh ấy lập tức hủy bỏ, ta bị giam trong cung suốt nửa năm, nửa năm sau, toàn bộ Thẩm gia bị xử trảm.
Trên đời không còn Thẩm Cảnh Tự, chỉ có tiểu thái giám Thừa An đã dùng thuốc mất trí nhớ.
Về sau, nghe một tên đầy tớ kể rằng, lúc bị tra tấn huynh ấy vẫn còn ký ức, nhưng người biết rõ sự tình đều đã bị hành hình.
Trước lúc lâm chung, tiên hoàng dùng tính mạng của Thừa An để buộc ta phò tá ấu đế. Ông ấy biết rõ, ta sẽ thay Thẩm Cảnh Tự trông giữ non sông này.
Vì bảo vệ Thừa An, ta phải thâu tóm quyền lực bằng mọi giá. Nhưng đám lão thần nhất quyết không chịu, còn dùng thủ đoạn hèn hạ, đóng chặt ta vào tấm bảng trinh tiết.
Có rất nhiều kẻ thèm muốn ta, nhưng dần dà, số người e sợ ta lại càng lấn át.
Ta biết thời cơ đã chín muồi.
Nhưng chưa từng nghĩ rằng, hai ta lại đi đến nông nỗi này.
Thế nên, Thừa An tránh mặt ta nửa tháng trời không phải vì ghét ta, chỉ là hắn đã đánh giá thấp tình cảm đôi bên.
Hắn coi bản thân là một món đồ chơi, đấu tranh suốt nửa tháng, cuối cùng vứt bỏ lòng tự trọng, mở ra giá trị duy nhất của mình.
Đánh cược liệu ta có còn cần hắn.
Sao ta có thể nhẫn tâm đây, từng trao nhau hồi ức tốt đẹp nhất thế gian, ta vẫn vì người mà tồn tại, người là chàng thiếu niên ta yêu nhất đời này.
Nước mắt lưng tròng, ta quỳ xuống ôm lấy hắn: “Thừa An, ta không gả.”
“Chúng ta, không bao giờ lìa xa nữa.”
Thừa An kinh ngạc sững sờ, ta nhắm mắt lại hôn lên đôi má ấy.
Trong phòng, đôi trái tim cùng chung nhịp đập mãnh liệt, ta biết hai má mình nhất định đang đỏ bừng.
Hôn sự hủy bỏ, ta gánh thêm tiếng xấu là đồ đàn bà bị ruồng bỏ, nhưng ta không hề bận tâm, vui vẻ kéo Thừa An đi hội đèn lồ ng.
“Cây trâm này thế nào?” Ta cười tươi như hoa.
Thừa An cài trâm phượng lên búi tóc ta: “Trâm phượng rất đẹp, trưởng công chúa càng đẹp hơn.”
Trong ánh đèn nhân gian, hai ta nắm tay nhau như một đôi phu phụ bình phàm.