Sư Tử Tổng Giám Đốc

Chương 2



Hạ Ngữ Hàm trên tay mang theo món mà bạn trai cô thích ăn, đến tòa nhà công ty của Vương Trạch Nguyên.

Lúc nãy khi hết giờ làm việc, cô đã gọi điện trước, Trạch Nguyên nói hôm nay anh ấy cũng phải làm ngoài giờ.

Ngay lúc cô lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho anh, gọi anh xuống lầu, lại thấy hai người nam nữ trẻ tuổi từ trong tòa nhà đi ra, cô gái ôm chặt lấy cánh tay chàng trai, chàng trai cúi xuống hôn lên mặt cô ta. Ngữ Hàm chết đứng tại chỗ, toàn thân cứng đờ, túi xách trên tay cũng rơi xuống đất bộp một tiếng.

Là bạn trai cô Vương Trạch Nguyên, không phải anh nói là anh phải làm ngoài giờ sao ?

Xem ra đôi nam nữ đang say đắm cũng đã nhận thấy có chuyện khác thường bên cạnh, dừng bước không đi nữa, nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh, chàng trai ngay lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngữ Hàm, em… tại sao em lại đến đây?” Vương Trạch Nguyên kinh ngạc, cả khuôn mặt hoảng loạn, bởi vì anh không ngờ bạn gái sẽ đến công ty tìm mình.

Đứng ở bên cạnh anh là một cô gái trẻ, vừa thấy cô, vẻ mặt hiện lên vẻ căm ghét, nhưng vẫn không có một chút ý định sẽ buông tay ra, vẫn ôm chặt lấy anh.

Cô cũng biết cô gái trẻ kia là ai, hình như tên là Trầm Đình Đình, năm ngoái khi cô cùng bạn trai đi dự tiệc ở công ty anh từng gặp qua, Trầm Đình Đình là sinh viên mới tốt nghiệp, vừa mới đến công ty làm không bao lâu, lúc ấy cô ta còn nói cảm ơn cô, vì sự chiếu cố của người làm tiền bối là bạn trai cô.

“Trạch Nguyên, rốt cuộc chuyện này là sao?” Hạ Ngữ Hàm toàn thân cứng ngắc, cô chưa bao giờ nghĩ tới bạn trai lại bắt cá hai tay, cho dù hiện tại tận mắt nhìn thấy, nhưng cô vẫn không muốn tin đây là sự thật.

“Chuyện này……”

“Như chị thấy đó, tôi và Trạch Nguyên hiện tại đang yêu nhau.” Đứng bên cạnh Vương Trạch Nguyên, Trầm Đình Đình không hề cảm thấy hổ thẹn, thay anh trả lời.

“Hai người đang yêu nhau? Nhưng tôi mới là bạn gái của anh ấy……” Hạ Ngữ Hàm trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, như thế nào cũng không ngờ tới lại nghe chuyện vừa lộ liễu vừa làm người khác choáng váng như vậy.

“Nhưng hiện tại người anh ấy yêu là tôi.”

“Sao cơ?”

“Được rồi, Đình Đình, em đừng nói nữa, để anh tự nói.” Anh gãi gãi đầu, tự biết mình sai, nhưng nếu đã bị bắt quả tang, thì tốt nhất là nói rõ mọi chuyện .

“Ngữ Hàm, anh xin lỗi, anh biết em luôn rất tốt với anh, nhưng chuyện tình cảm không phải chuyện anh có thể khống chế được, cho nên……”

“Cho nên?” Hạ Ngữ Hàm trong lòng dường như trống rỗng, cô kinh ngạc nhìn anh.

“Cho nên chính là…..chúng ta –”

“Thôi được rồi, để em nói.” Không chịu nổi sự không dứt khoát của Vương Trạch Nguyên, Trầm Đình Đình không kiên nhẫn ngắt lời anh, không hề cảm thấy áy náy mình là người thứ ba, ngược lại lấy tư cách bạn gái chính thức, cho là mình đúng, mạnh miệng nói cô: “Thật ra tôi và Trạch Nguyên đã yêu nhau gần ba tháng rồi, trước đây tôi cũng đã yêu cầu anh ấy nói rõ ràng với chị, nhưng anh ấy một mực nói phải cho chị một chút thời gian, sợ làm tổn thương chị, nếu hôm nay đã gặp như vậy, chị cũng nên từ bỏ đi, bởi vì chúng tôi đã sống chung với nhau.”

“Sống chung với nhau?” Hạ Ngữ Hàm nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại, toàn thân run run. Không ngờ bạn trai cô chẳng những bắt cá hai tay, mà tình yêu mới còn phát triển thật nhanh.

Nhớ tới những khoảnh khắc vui vẻ lúc hai người còn yêu nhau, Vương Trạch Nguyên mặt có vẻ xấu hổ, lại xin lỗi cô,“Ngữ Hàm, anh xin lỗi, anh nghĩ chúng mình từng có thời gian vui vẻ, cũng nên chia tay trong êm đẹp.” Ngữ Hàm là người dịu dàng đáng yêu, nhưng Đình Đình lại nhiệt tình hoạt bát, không cưỡng lại được sự tấn công của đối phương, anh đành phải có lỗi với Ngữ Hàm.

Nghe thấy câu “chia tay êm đẹp” kia , Hạ Ngữ Hàm nghẹn ngào nói không nên lời, cô không ngờ sẽ nghe câu nói đó từ chính miệng bạn trai mình, cô vẫn tưởng là tình cảm giữa hai người rất ổn định.

“Ngữ Hàm, nói thật ra, một hai tháng gần đây anh thường nói anh làm thêm giờ, vả lại cũng không rảnh gặp em, anh vẫn cho là em ít nhiều gì cũng cảm nhận được rồi mới đúng……”

“Đó là bởi vì em nhất mực tin tưởng anh, hơn nữa anh không phải đã đồng ý là lựa lúc nào đó cùng em về nhà sao?” Hạ Ngữ Hàm rơi nước mắt, lòng đau như cắt. Cô đã tin tưởng anh như thế, kết quả lại là bị anh bắt cá hai tay, mà cô thì còn ngốc nghếch định đưa anh về giới thiệu với ba mẹ…..

“Anh thật có lỗi với em, Ngữ Hàm.” Điều Vương Trạch Nguyên có thể nói cũng chỉ là xin lỗi.

“Nói rõ ràng là được rồi, anh yêu à, chúng mình đi nhanh thôi, nếu không lại không kịp giờ xem phim.” Trầm Đình Đình kéo anh muốn rời đi, sợ người bên cạnh vì Hạ Ngữ Hàm khóc mà mềm lòng.

“Chờ một chút, Trạch Nguyên.”

Hạ Ngữ Hàm bước lên định giữ tay bạn trai, họ cần phải nói chuyện với nhau, không ngờ Trầm Đình Đình đẩy cô ngã xuống đất, Vương Trạch Nguyên thấy thế muốn đếnđỡ cô, lại bởi vì bạn gái mới trừng mắt mà không dám làm gì.

Trầm Đình Đình trước khi đi không quên cảnh cáo nói: “Hạ tiểu thư, sau này mong cô đừng gọi điện cho bạn trai tôi nữa, bởi vì như vậy tôi sẽ không vui, biết chưa?”

Hai mắt cô đẫm lệ, không chỉ hình bóng hai người đang rời đi mờ nhạt dần, cảnh tượng bốn phía cũng chìm vào mơ mơ màng màng.

Đàn ông một khi thay lòng, liền trở nên tuyệt tình, phim truyền hình không phải thường xuyên chiếu như vậy sa ? Thấy cô bị đẩy ngã xuống đất, anh chẳng những không đến đỡ cô dậy, còn xoay người đi mất, giống như giữa họ chưa từng có tình yêu, thời gian hơn ba năm trời như trôi theo mây khói……

Hạ Ngữ Hàm chậm rãi đứng lên, cảm thấy tay phải đau nhói, thì ra là khi nãy té ngã bị trầy, nhưng đau thế nào cũng không bằng nỗi đau trongl òng cô giờ phút này.

Cô đứng yên tại chỗ, nhìn vết thương trên tay, đau lòng không thôi, mặc cho nước mắt chảy xuống hai má.

Trạch Nguyên làm sao có thể đối xử với cô như vậy, cô đã tin tưởng anh như thế……

“Cô à, cô không sao chứ? Khăn giấy đây.”

Hạ Ngữ Hàm nhận khăn giấy của một người qua đường đưa cho, phát hiện có không ít người đang nhìn cô, cô lau nhanh đi nước mắt trên mặt . “Tôi không sao, cám ơn chị.”

Hạ Ngữ Hàm đi về phía trước vài bước, cô cúi đầu, không để ý đến người trên đường qua lại, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ hỗn loạn.

Tuy rằng đã lau nước mắt, nhưng vẫn rất muốn khóc, cô cứ như vậy đứng tại chỗ, tới lúc di động đột nhiên vang lên tiếng chuông cô mới sực tỉnh.

Là bạn thân Lý Tư Giai gọi đến. “Alô, Ngữ Hàm, tối nay có rảnh không? Đi uống một ly với tớ không?.”

Vốn đang cắn môi cố không khóc, Hạ Ngữ Hàm nghe được tiếng cô bạn thân, lại tiếp tục rơi nước mắt. “Tư Giai, tớ nói cho cậu biết, Trạch Nguyên, anh ấy có bạn gái mới rồi –”

Tối thứ sáu cuối tuần, quán bar kinh doanh quả thật thịnh vượng, trong quán dường như bạn bè đều kéo nhau đến kín hết chỗ.

Dưới ánh đèn vàng ảm đạm, một cô gái đã uống rượu say, lên tiếng kêu gào “Người tiếp theo nhất định sẽ tốt hơn, tớ quyết định đi tìm người yêu mới.”

Hứa Nhu Ân bị người xung quanh nhìn chăm chú, xấu hổ cười, sau đó lên tiếng, “Tư Giai, con ma men này, cậu nói nhỏ thôi.”

Lý Tư Giai cầm cái ly không, ánh mắt mơ màng. “Hết rượu rồi, giúp tớ kêu tiếp một ly nữa đi.”

“Đủ rồi, cậu say rồi.” Hứa Nhu Ân cự tuyệt, cô quá hiểu tật xấu của cô bạn thân này sau khi uống say, tiếp tục uống chỉ sợ là ngã xuống đất cũng không dậy nổi.

“Tớ còn muốn uống nữa mà, giúp tớ gọi thêm đi.” Lý Tư Giai giật giật tóc, bắt đầu bộc lộ bản tính.

“Cho cậu ly này.” Hứa Nhu Ân đẩy ly nước lạnh trước mặt mình tới trước mặt cô.

“Tớ không cần nước lọc, tớ muốn uống rượu, lấy rượu cho tớ.” Cô la hét.

“Tư Giai, tớ còn nửa ly đây, cho cậu.” Hạ Ngữ Hàm cũng đã uống say, cô chỉ cảm thấy đầu choáng váng nóng bức, nhưng mà cảm giác mơ mơ màng màng cũng không tệ lắm, ít nhất cũng làm cho trong lòng người ta không cảm thấy đau khổ.

“Cám ơn cậu, Ngữ Hàm, vẫn là cậu tốt với tớ nhất, bọn mình không cần chơi với Nhu Ân cũng được.” Lý Tư Giai cầm lấy nửa ly rượu Ngữ Hàm đưa cho, nốc ừng ực một hơi hết sạch, sau đó bắt đầu say xỉn nói, “Ngữ Hàm, tớ nói cho cậu biết, bọn mình quên mấy tên đàn ông xấu xa đó đi, bọn họ có cái gì tốt mà vênh váo, không cần phải vì bọn họ mà tức giận khổ sở. Từ bây giờ trở đi, chúng ta phải tìm người yêu mới thật tốt, giống như người ta nói, người yêu tiếp theo sẽ tốt hơn.”

“Được, chuyện gì cũng quên hết, không khổ sở không đau lòng không tức giận, sau đó tìm người yêu mới thật tốt”

“Đợi chút, Ngữ Hàm, không thể nói nhẹ nhàng như vậy.” Lý Tư Giai nấc lên một cái, lắc lắc đầu đang tràn ngập men say, tiếp tục nói: “Phải nên lớn tiếng la lên — người cũ không đi, người mới không đến, chúng ta phải tìm người yêu mới thật tốt.”

“Được, người cũ không đi, người mới không đến, chúng ta phải tìm người yêu mới thật tốt.” Hạ Ngữ Hàm gào theo.

Hứa Nhu Ân nhìn bộ dạng uống rượu say xỉn mất trật tự của hai cô bạn thân, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Hôm nay bởi vì bận chút công việc, cô đến hơi trễ, kết quả là cô vừa đến, Tư Giai và Ngữ Hàm đều đã có chút men say, vừa rồi lại uống thêm hai ly Vodka, bọn họ định đêm nay ngủ lại quán bar sao?

Tuy rằng người bị bắt cá hai tay là Ngữ Hàm, nhưng vì sao Tư Giai cũng uống rượu? Bởi vì cô và người bạn trai đang sống chung đang có chiến tranh lạnh, giống như người ta nói, yêu nhau thì dễ, sống với nhau thì khó, sống chung với nhau khó tránh khỏi có chút mâu thuẫn.

Ba người bọn họ cá tính hoàn toàn khác nhau, khi học đại học trở thành bạn thân, trong lớp rất nhiều bạn đều cảm thấy thật không thể nào hiểu nổi. Cô cá tính bình tĩnh, Ngữ Hàm như một cô hàng xóm ngọt ngào xinh đẹp, Tư Giai hoạt bát hướng ngoại, có thể làm bạn với nhau quả là không hợp lý chút nào, hoặc có lẽ tính cách hoàn toàn không giống nhau càng thích hợp ở bên nhau.

Chỉ là trước đây, khi Tư Giai say rượu, đều là cô và Ngữ Hàm đưa cô ấy về, nhưng hiện tại ngay cả người thường ngày dịu dàng như Ngữ Hàm cũng uống say, cô phải làm sao mới có thể đưa hai con ma men này về nhà đây? Thật không may là bạn trai cô đã đi công tác xa.

“Nhu Ân, tớ rất hâm mộ cậu, cậu và bạn trai cho tới bây giờ cũng không cãi nhau, thật là tốt, hơn nữa các cậu cũng đã định đính hôn.” Lý Tư Giai mới la hét muốn tìm người yêu mới thật tốt, bây giờ lại bắt đầu có chút sầu não.

“Tớ và bạn trai cũng có những lúc không hợp nhau, nhưng chúng tớ có thể hiểu nhau, cho nên cậu và bạn trai cũng nên hiểu nhau nhiều hơn, có chuyện gì thì cùng nhau thảo luận.” Dù sao họ cũng sống chung, càng cần phải hiểu nhau hơn.

Đúng lúc đó Hứa Nhu Ân mơ hồ nghe được tiếng chuông di động của cô bạn thân vang lên trong chiếc túi da, cô lắc lắc tay Tư Giai. “Tư Giai, cậu có điện thoại kìa.” Cô đoán chắc là bạn trai Tư Giai gọi tới.

“Tớ không muốn nghe.”

“Nghe nhanh đi, chắc là bạn trai cậu gọi đó”

Bạn trai Lý Tư Giai là kiến trúc sư, bình thường công việc bận rộn, thường xuyên làm việc suốt mấy ngày không về nhà. Tư Giai cũng bởi vì như vậy mới quyết định chuyển đến ở cùng anh.

“Mặc kệ là ai gọi tới tớ đều không muốn nghe, tối nay tớ chỉ cần có cậu và Ngữ Hàm là đủ rồi.” Lý Tư Giai hoàn toàn không để ý tới tiếng chuông điện thoại kêu liên tục.

“Tư Giai, cậu cũng đừng đau khổ nữa.” Hạ Ngữ Hàm an ủi nói.

“Cậu cũng vậy, đừng đau khổ nữa, đàn ông bắt cá hai tay không phải là thứ tốt, bởi vậy cậu cũng nên cảm thấy mình thật may mắn, không phải sau khi gả cho anh ta mới biết được anh ta bắt cá hai tay.” Tư Giai cũng cũng an ủi cô.

Sau đó di động của Lý Tư Giai kêu liên tục thêm hai lần nữa, chỉ lát sau di động của Hứa Nhu Ân cũng kêu lên, cô vừa nhìn vào màn hình, liền thấy là bạn trai Tư Giai!

Sợ cô bạn thân giận dỗi, cô đành phải đứng dậy đến bên cạnh nghe, Lý Tư Giai liền tranh thủ cơ hội gọi phục vụ thêm rượu uống điên cuồng.

Cũng trong quán bar đó, Ngụy Thành Tuấn đang mời bạn thân Giang Vũ Thạc uống một ly.

Ngụy Thành Tuấn mặc quần áo may rất vừa người, bộ vest sọc tối màu được ủi thẳng từng ly từng tí, nhìn vừa đơn giản vừa nền nã, lộ rõ phong cách trầm tĩnh của người đàn ông chín chắn, cộng thêm đường nét khuôn mặt vô cùng hoàn mỹ, mặc dù nét mặt lạnh lùng, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của không ít cô gái trong quán bar, cũng có người đi qua đi lại bên cạnh anh, hy vọng khiến anh chú ý, nhưng không có cách nào làm cho anh liếc mắt đến.

“Thành Tuấn, hôm nay ngọn gió nào thổi cậu gọi điện cho tớ rủ đi uống rượu vậy, sao đây, có chuyện gì sao?” Anh và Thành Tuấn từ khi học cùng lớp ở trường tiểu học quốc gia, đã bắt đầu làm bạn, mãi cho đến bây giờ, mà tên chiến hữu này giống như một người nghiện công việc, bình thường rủ Thành Tuấn đi tụ tập cũng đều không chắc là có rảnh hay không.

“Không có gì, đột nhiên muốn tìm một người cùng uống rượu thôi.” Ngụy Thành Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

“Tớ cảm thấy cậu có vẻ như là trong lòng rất bức bối.”

Lại có người nói trong lòng anh bức bối! Ngụy Thành Tuấn nhướng mày. “Vũ Thạc, nhìn tớ giống đang khó chịu lắm sao?”

“Có một chút.” Thành Tuấn hiếm khi tìm anh uống rượu, hơn nữa vừa mới ngồi xuống, đã uống liền ba ly.

“Vậy à?” Trong lòng anh thật sự khó chịu sao?

Mấy ngày trước bị thằng nhóc Chí Kiệt đó nói như vậy, anh phát hiện anh không có cách nào phản bác, bởi vì trong lòng anh thật sự có một sự bức bối không thể nào giải thích được, mỗi lần nhìn thấy thư ký Hạ lại càng thêm mãnh liệt.

“Đúng rồi, Thành Tuấn, Khải Nhi về rồi, cậu biết không?” Giang Vũ Thạc hỏi.

Khải Nhi là em họ Vũ Thạc, cũng là thông qua anh mới quen biết Thành Tuấn, hai người yêu nhau ba, bốn năm, nhưng mà một năm trước đã chia tay, sau đó Khải Nhi đi Mỹ học thiết kế trang sức, mấy ngày trước mới trở về Đài Loan tiếp quản công ty thiết kế trang sức của gia đình, đảm nhiệm thiết kế kiêm tổng giám đốc.

“Tớ biết cô ấy về rồi, tuần trước có đến tìm tớ.”

“Oh, vừa về đã đi tìm cậu, sao đây, hai người đừng nói là tình cũ không rủ cũng tới đó nha?” Giang Vũ Thạc vốn đã hay nói đùa.

“Giỡn không vui chút nào.” Ngụy Thành Tuấn xịu mặt trả lời.

“Đã biết là nói giỡn, thì đâu cần phải nghiêm túc như vậy.” Thật là, Thành Tuấn trước giờ đã như vậy, nói dễ nghe một chút là chín chắn thận trọng, nhưng mà thật ra là già trước tuổi. Giống như bây giờ, rõ ràng là có tâm sự, nhưng lại không chịu nói, anh biết người cùng anh lớn lên này nhất định có chuyện khó nói, nếu Thành Tuấn đã không nói, anh cũng sẽ không cố hỏi.

Thành Tuấn là con một trong nhà, lúc còn nhỏ cha anh bận rộn với sự nghiệp, mẹ anh cơ thể không khỏe thường ra vào bệnh viện, nên anh thường được dạy là phải biết thông minh, hiểu chuyện, khi đó cũng mới tám, chín tuổi, chính là tuổi còn hiếu động ham chơi, bị ép phải trưởng thành, biến thành ông cụ non, lâu ngày đã tạo nên tính tình như thế, hơn nữa sau khi Thành Tuấn tiếp quản công ty, cha anh lập tức về hưu đưa mẹ anh Anh định cư, nghe nói hai người từ lâu đã rất muốn sống ở lâu đài cổ ở Anh.

“Đúng rồi, Khải Nhi sao lại đi tìm cậu? Tớ còn tưởng hai người đã không có liên lạc gì với nhau.”

“Cô ấy biết sắp đến sinh nhật mẹ tớ, nên đem bộ sưu tập trang sức công ty cô ấy cho tớ xem, ép tớ mua một bộ làm quà sinh nhật cho mẹ.” Bất kể là dây chuyền hay lắc tay trong bộ sưu tập đó, toàn bộ đều có giá từ năm triệu trở lên.

Anh và Phương Khải Nhi ngay từ khi bắt đầu yêu nhau, đã biết là hai người có rất nhiều thứ không hợp nhau, bởi vậy thường cãi nhau long trời lở đất. Khải Nhi không thích yên lặng ở bên cạnh một mình anh, cô ấy thích náo nhiệt, sẵn sàng tham gia đủ loại hoạt động. Còn anh lại không muốn lãng phí thời gian tham dự các buổi tiệc thời trang nhàm chán, do đó tình cảm hai người nảy sinh rạn nứt rất lớn. Năm cuối cùng yêu nhau, họ gọi điện cho nhau không quá mười lần, cũng không khác gì so với chia tay, sau đó có một ngày đột nhiên thông báo với giới truyền thông là đã chia tay, bọn họ mới chính thức được coi là đã kết thúc.

Nhớ tới những lời hôm trước Phương Khải Nhi nói với thư ký Hạ, anh cũng không biết làm sao, không lẽ thư ký Hạ thật sự nghĩ anh là người đàn ông nghiện ở nhà đấy chứ?

Nhớ tới thư ký Hạ, thật là một cô gái đặc biệt, cô có một đôi mắt thông minh trong sáng, trên mặt luôn có một nụ cười nhẹ nhàng, khí chất ngọt ngào thanh tao, bất kể là được giao bao nhiêu công việc, cô ấy đều điềm tĩnh, lại chăm chỉ cẩn thận làm tốt mọi việc.

Có một lần anh đột nhiên kiểm tra năng lực của cô, giao cho cô một đống công văn cần gửi đi và xử lý, cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tiếp nhận công việc, nhìn hai tay cô ôm một đống công văn thật dày, anh mới phát hiện sức cô có vẻ không yếu, không hề nhu nhược như anh đã nghĩ.

“Thư ký Hạ, có nặng lắm không?”

“Tổng giám đốc, sếp không cần lo lắng, đừng thấy tôi như vầy, chứ thực ra tôi lớn lên ở nông thôn, vả lại trước đây còn thường xuyên giúp ba tôi vác củi, mớ công văn này là còn nhẹ đó!”

Cá tính tự nhiên đơn thuần, không một chút làm bộ làm dáng, đây cũng là một trong những nét đặc biệt của cô. Rõ ràng bề ngoài của cô có vẻ như vừa nhỏ nhắn mềm mại vừa quyến rũ đáng yêu nhưng lại tuyệt đối không nhu nhược, còn rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, không biết là cô ấy đã giúp tên tiểu tử thối Chí Kiệt đó bao nhiêu lần rồi.

Nhớ tới thư ký Hạ, Ngụy Thành Tuấn không hiểu sao trong lòng lại càng phiền muộn, vùi đầu uống rượu.

“Thì ra Khải Nhi tìm cậu bàn chuyện làm ăn à.” Không làm người yêu, nhưng vẫn là bạn bè, huống chi Thành Tuấn đối với Khải Nhi mà nói, lại là khách hàng ra tay hết sức hào phóng. “Tớ đoán là cậu mua rồi, đúng không?”

“Đúng vậy.” Anh chỉ nhìn liếc mắt nhìn bộ sưu tập một cái, liền chọn một sợi dây chuyền trân châu màu trắng, ở giữa có có ruby, anh thật sự không ngại làm ăn với Khải Nhi, cho dù đã chia tay bọn họ cũng vẫn là bạn bè.

Giang Vũ Thạc khẽ thở dài, “Nói thực ra, gần đây tâm trạng tớ cũng không được tốt.”

“Vì sao?”

“Tuần trước tớ và người nhà Tâm Vi ăn cơm, kết quả bị ép kết hôn.” Vũ Thạc bất đắc dĩ cười gượng.

“Cậu và luật sư Lương yêu nhau đã sáu năm, tình cảm ổn định, cũng đã đến tuổi kết hôn, không phải là cũng nên kết hôn sao?” Bạn gái Vũ Thạc là Lương Tâm Vi, Thành Tuấn đã gặp qua vài lần, là cố vấn pháp luật công ty Vũ Thạc, năng lực không thua kém gì nam nhi, cùng Vũ Thạc bất luận là về mặt tình cảm hay công việc đều là một nửa hoàn hảo.

“Vấn đề chính là ở chỗ đó, tớ và Tâm Vi đã yêu nhau lâu như thế rồi, kết hôn hay không kết hôn có gì khác nhau? Dù sao đi nữa tớ cũng chỉ có cô ấy mà thôi.” Giang Vũ Thạc uống một hơi cạn ly rượu.

“Vì sao cậu lại không muốn kết hôn?”

Vẻ mặt Vũ Thạc kinh ngạc. “Tự dưng tớ kết hôn làm gì?”

“Không phải cậu rất thích luật sư Lương sao?”

“Tớ thật sự rất thích cô ấy, nhưng thích là thích, kết hôn là chuyện khác, hai người vui vẻ ở bên nhau mới là quan trọng nhất.” Nói trắng ra, chính là nói yêu đương có vẻ tự do hơn. “Có điều tớ còn tưởng là cậu đứng về phía tớ…… Đừng nói với tớ là cậu có ý muốn kết hôn nha.”

Bản thân Ngụy Thành Tuấn cũng rất nghi hoặc. Anh có ý muốn kết hôn? Anh không biết, chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy thân hình mảnh khảnh, nụ cười ngọt ngào, liền cảm thấy người đó sau này khẳng định sẽ là một người vợ tốt, sau đó không tự chủ được hâm mộ người đàn ông may mắn kia.

Thấy Thành Tuấn không nói gì, ngược lại vẻ mặt trầm tư, Giang Vũ Thạc thực kinh ngạc. “Không thể nào? Cậu thực sự là có ý muốn kết hôn? Chẳng lẽ cậu có đối tượng rồi sao?”

“Không có đâu, đừng đoán mò nữa.” Ngụy Thành Tuấn đánh trống lảng, không muốn nói thêm nữa.

“Cũng phải ha, không nghe cậu nói có bạn gái mới.”Vũ Thạc vừa mới ngừng chủ đề. “Có điều Thành Tuấn à, mỗi ngày cậu đều chỉ đối mặt với công việc, không cảm thấy ngày ngày thật vô vị, cuộc sống thật nhàm chán sao?” Đặc biệt là hai bác Ngụy đều đã định cư ở Anh, ở Đài Loan chỉ có một mình Thành Tuấn. “Tớ thấy cậu cũng nên giống như mấy câu các cô gái đang ngồi trước mặt uống rượu nói kìa, cũng nên tìm một đối tượng mới mà nói chuyện yêu đương đi”

Khi nãy trước khi Thành Tuấn đến, Vũ Thạc thấy bàn phía trước có ba cô gái đang uống rượu, trong đó có hai cô uống say rồi, hô to người cũ không đi, người mới không đến, thật là đáng yêu.

“Cậu có biết không? Hai cô gái uống say phía trước, cô tóc ngắn rất xinh đẹp, còn cô nàng tóc dài uốn xoăn, làn da rất trắng đó, tơ cảm thấy hình như là thư ký của cậu, nhưng mà không chắc lắm, tớ chỉ nhìn thấy nghiêng một bên mặt thôi.” Anh gặp qua thư ký của chiến hữu rồi, so với cô gái đang uống say kia cảm giác không giống lắm

“Cậu nói thư ký Hạ sao?” Ngụy Thành Tuấn thực kinh ngạc, “Ở đâu?”

“Ở cái bàn trong góc đằng trước kìa.” Vũ Thạc chỉ tay, có điều bởi vì trong quán bar thật sự có rất nhiều người, chặn tầm mắt bọn họ, cho nên hai người đành phải đứng lên, “Cái cô tóc ngắn uống say bị một người đàn ông mang đi rồi, không phải thật sự tìm được một người yêu mới nhanh như vậy chứ?”

Giang Vũ Thạc lúc đang định mở miệng hỏi cô còn lại có phải là thư ký của anh không, đã thấy Ngụy Thành Tuấn đi qua bên kia, tới chỗ cô gái đang uống say kia nói chuyện.

“Sao cô ấy lại uống say vậy?”

“Sao cô ấy lại uống say vậy?”

Hứa Nhu Ân nhìn chàng trai cao lớn đang đứng trước bàn bọn họ, dù đang dưới ánh đèn vàng ảm đạm của quán bar, chàng trai này vẫn rất chói mắt, trên người tỏa ra khí chất tôn quý và uy nghiêm vốn có, làm cho người ta khó có thể làm ngơ được, mà giọng điệu chất vấn của anh ta cũng làm cho người ta cảm thấy có một áp lực vô hình.

Lúc nãy bạn trai Tư Giai vừa mới đến, vác Tư Giai đang say rượu về, giúp cô giảm bớt đi không ít phiền phức, ngày mai chắc là Tư Giai sẽ gọi điện mắng mỏ cô là không có nghĩa khí, nhưng ai bảo Tư Giai và Ngữ Hàm đều uống say, bản thân cô cũng không còn cách nào khác.

Vậy người đang đứng trước mặt này lại là ai? Nhìn mặt hơi quen quen, anh ta biết Ngữ Hàm sao?

Nhưng mà cô chưa bao giờ nghe Ngữ Hàm nói cô ấy quen biết một người vừa uy nghiêm vừa vô cùng quyến rũ như vậy, ngoài sếp Ngụy Thành Tuấn…… Không phải chứ, xui dữ vậy sao? Thảo nào mà cô có cảm giác là gặp anh ta ở đâu rồi, đỉnh đỉnh đại danh tổng giám đốc Ngụy vốn là con cưng của giới truyền thông, lại thường xuyên xuất hiện trên các mặt báo, tạp chí.

Vốn đang cúi mặt xuống, đầu Hạ Ngữ Hàm đang lắc qua lắc lại, mang máng nghe thấy giọng nói của tổng giám đốc, cô ngẩng mặt lên xem, lại đúng là tổng giám đốc, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, cười ngây ngô, dáng vẻ hết bảy phần là đang say. “Hi, tổng giám đốc, tình cờ vậy, anh cũng đến đây uống rượu sao?” Nói xong, đầu choáng váng không chịu nổi, cô ngã xuống bàn.

Không ngờ đúng là tổng giám đốc của Ngữ Hàm! Vẻ mặt Hứa Nhu Ân vẫn bình tĩnh, không để lộ ra sự lo lắng. Cô từng nghe Ngữ Hàm nói về tổng giám đốc của cô ấy, anh ta là người có yêu cầu nghiêm khắc, trong giới kinh doanh còn có biệt hiệu là “sư tử tổng giám đốc”.

“Tổng giám đốc Ngụy, xin anh đừng giận, bình thường Ngữ Hàm rất ít khi uống rượu, chỉ vì hôm nay xảy ra chút chuyện, tâm trạng cô ấy không tốt, cho nên mới uống rượu say.”

“Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy? Hôm nay trước khi tan sở tôi thấy cô ấy vẫn bình thường mà.” Ngụy Thành Tuấn nhìn về phía khuôn mặt đang nằm ườn trên bàn, hai má hồng hào, ánh mắt mê man, rõ ràng là cô ấy uống say rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Chuyện này……” Hứa Nhu Ân sững người. Xem ra để giữ lại chén cơm của cô bạn thân, cô chỉ có thể thành thật nói rõ nguyên nhân. “Bởi vì bạn trai Ngữ Hàm bắt cá hai tay bị cô ấy bắt gặp…… Đây là lần đầu tiên cô ấy uống rượu say.” Những lúc họ họp mặt, Ngữ Hàm cũng chưa từng uống rượu.

Lúc này Hạ Ngữ Hàm vốn đang gục mặt xuống lại ngẩng đầu lên, hai má hồng hồng, mắt say lờ đờ nhìn xung quanh, mặt lộ vẻ hoang mang. “Tư Giai đâu? Không phải đã hẹn là cùng nhau đi tìm người yêu mới tốt hơn sao?”

Thấy sắc mặt Ngụy Thành Tuấn thâm trầm thêm vài phần, Hứa Nhu Ân cười lúng túng. “Anh cũng biết thường ngày Ngữ Hàm rất đoan trang rất đúng mực, không thể nào ăn nói như vậy, anh thấy đấy, cô ấy thực sự say rồi”

Ngụy Thành Tuấn mím môi, không nói lời nào xoay người rời đi.

Thấy anh rời đi, Hứa Nhu Ân lén thở phào, không khỏi lo lắng anh ta có giận hay không đây. Chén cơm của Ngữ Hàm không biết có bị gì không đây? Tóm lại vẫn là đi về trước thì tốt hơn.

Cô lắc lắc cô bạn thân. “Ngữ Hàm, cậu tự đi được không? Chúng ta đi về thôi.”

“Đi về? Được rồi.” Hạ Ngữ Hàm nói xong lại ngồi bất động tại chỗ, miệng còn mơ hồ nói lẩm bẩm, “Tớ buồn ngủ……”

Thấy Ngữ Hàm ngay cả mí mắt cũng nhắm hết lại, Hứa Nhu Ân tiếp tục kêu, “Đứng lên nhanh đi, đừng ngủ bây giờ, chúng ta về nhà rồi ngủ , Ngữ Hàm?” Chết tiệt, không phải là ngủ rồi đấy chứ?

“Để tôi đưa cô ấy về.” Không biết từ khi nào Ngụy Thành Tuấn lại xuất hiện.

“Sao cơ?” Anh ta quay lại Như Ân đã ngạc nhiên lắm rồi, còn nói muốn đưa Ngữ Hàm về, chẳng lẽ khi nãy anh ta quay đi là để dặn dò bạn anh ta một tiếng sao?

Ngụy Thành Tuấn đi đến bên cạnh Hạ Ngữ Hàm.“Thư ký Hạ, đứng lên đi, tôi đưa cô về.”

“Uhm……” Ngữ Hàm đang ngồi trên ghế bị anh kéo đứng lên, hé mi mắt nặng trĩu nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tổng giám đốc? Tại sao anh lại ở đây, Tư Giai và Nhu Ân đâu?”

Thấy người cô không ngừng lảo đảo, Ngụy Thành Tuấn nghiêm mặt.“Thư ký Hạ, cô đứng vững lại đi.”

“Vâng, thưa sếp.” Hạ Ngữ Hàm trả lời một cách rất tự nhiên, nhưng cô cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, cả người không đứng nổi ngã về phía trước, sau đó có người ôm lấy cô, cô ngã vào trong vòng tay rộng lớn đó, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhắm mắt lại một cách tự nhiên.

Hứa Nhu Ân đứng bên cạnh nhìn, trong lòng kinh hãi lo sợ, sợ cô bạn thân lại mang phiền phức đến cho sếp, bởi vậy liền vội vàng nói, “Tổng giám đốc Ngụy, hay là anh giúp tôi đỡ cô ấy lên tắc xi, tôi đưa cô ấy về là được rồi.”

“Không cần đâu, để tôi đưa cô ấy về.”

Lúc này Hạ Ngữ Hàm đang dựa vào lòng Ngụy Thành Tuấn lại đột nhiên cười ha ha. “Tư Giai, tớ nói cho cậu biết, tớ tìm được người mới tốt hơn rồi nè, mùi hương của anh ấy thật là thơm.”

Hứa Nhu Ân nhìn cô bạn thân đang ôm chặt Ngụy Thành Tuấn, trên trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh. Bây giờ thì biết rồi, Ngữ Hàm sau khi uống rượu thì biến thành tiểu sắc ma, nhưng mà cô ấy ăn lại là đậu hủ của sếp, công việc còn giữ được không đây?

Cô lo lắng lén nhìn Ngụy Thành Tuấn, không ngờ lại phát hiện anh ta không hề tức giận.

Có điều cho dù anh ta là tổng giám đốc của Ngữ Hàm, nhưng mà nói như thế nào đi nữa cũng vẫn là đàn ông, Ngữ Hàm bây giờ lại đang say, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lắng.

“Tổng giám đốc Ngụy, Ngữ Hàm say rồi, sợ làm phiền đến anh, tôi nghĩ hay là để tôi chăm sóc cô ấy thì tiện hơn”

Ngụy Thành Tuấn sắc mặt nghiêm túc, giọng điệu cứng rắn thẳng thắn nói, “Nếu cô lo lắng là tôi sẽ đối xử với cô ấy thế nào, thì cô cứ yên tâm đi, bởi vì cô ấy là thư ký quan trọng nhất của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào.”

Người đàn ông này khí thế uy nghiêm khiến người khác chấn động, hơn nữa câu nói “Cô ấy là thư ký quan trọng nhất của tôi”, nghe có vẻ như là đang hứa sẽ bảo vệ Ngữ Hàm thật tốt, giọng điệu khiến người khác phải tin tưởng đó làm cho cô lập tức cảm thấy bản thân mình không cần phải lo lắng, bởi vì anh ta tuyệt đối sẽ không tổn thương Ngữ Hàm.

Ngụy Thành Tuấn một tay ôm Hạ Ngữ Hàm trong lòng, một tay cầm lấy túi của cô, đi về phía cửa.

Hứa Nhu Ân phải mất vài phút sau mới lấy lại tinh thần. Có thể xem như cô vừa trải nghiệm được khí phách của “sư tử tổng giám đốc”!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.