Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 29: Nhật ký tiểu Cường 02



Trong khoảng thời gian này, Vưu Hòa liền giống như trạch nam (người đàn ông lười) cả ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa, khi không có việc gì vẫn ngồi trên ghế, giống như ghế dựa cũng là một phần thân
thể, ngẫu nhiên quá mót, hắn mới đứng dậy giật giật……

“Cục cưng a, em tới xem tên nhân vật ta mới đặt này dễ nghe không?”
Trình Tư mang theo quái khang nói, nhất thời, sau khi nghe đến hai chữ
‘cục cưng’, tôi liền rùng mình.

“Anh không thể đổi xưng hô sao? Kêu cục cưng, người không biết còn
nghĩ anh là cha của tôi!” Tôi nhịn không được hung dữ một phen.

“Cha em, làm cha em cũng không tệ a, toàn thế giới chỉ đứng hàng thứ
hai thôi.” Trình Tư nói tới đây liền quay mặt qua: “Có một người mẹ là
tỷ phú giàu có nhất nhì thế giới, một người cha là người đứng thứ hai
thế giới, ngươi thật đúng là có số tốt nha.”

Tôi dứ dứ nắm đấm, chạy qua, anh ta trốn, tôi lại ra một chiêu, hai
người liền đùa giỡn náo loạn một hồi, hi hi ha ha rất vui vẻ, Vưu Hòa từ trong toilet đi ra, vừa vặn liền thấy được một màn như vậy, vốn không
biết là cái gì, lại nhìn đến vẻ mặt tươi cười sáng lạn của tôi, nhất
thời trong lòng căng thẳng, liền lên tiếng mang vẻ trách cứ nói: “A, hai người khi nào thì cảm tình tốt như vậy.” Nói xong, Vưu Hòa liền hối
hận, rõ ràng là muốn cô ấy ngừng cười, kết quả nói ra lại có hương vị ê
ẩm.

“A, anh yêu, anh ghen tị?” Trình Tư học cách gọi ‘anh yêu’ của tôi mấy ngày nay, đùa giỡn nói.

Tôi nhất thời vừa tức vừa thẹn, sắc mặt Vưu Hòa cũng vừa đỏ vừa trắng, cuối cùng khép miệng, trở lại chơi máy tính.

Tôi nhất thời nhụt chí, Vưu Hòa kia cả ngày đều thân thiết với máy
tính như vậy, vì sao đối với tôi lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ anh ấy
thích không phải nam cũng không phải nữ, mà là máy tính?

Nhất thời, tôi nhìn trừng trừng ‘Tình địch” của tôi, trong lòng thầm
nghĩ có thể làm cho máy tính kia diệt vong hay không. Nhưng mà ý niệm
trong đầu này vừa mới bắt đầu sinh lại bị chính mình tươi sống bóp chết, ai, nơi này là chỗ nào a, tiêu diệt một cái máy tính, anh ấy có thể dời mục tiêu đến một máy tính khác a, tiếp tục như vậy, tôi chẳng lẽ phải
đem toàn bộ máy diệt hết?

Lục Hạo Nhiên kia chẳng phải muốn giết tôi?

Tôi nhịn không được run lên, Trình Tư thấy tôi phát run, nghĩ là tôi lạnh, tùy tay liền quăng cho tôi cái áo vừa bẩn vừa thối.

Trình Tư nói: “Cục cưng yêu dấu, lạnh hở, mặc nhiều thêm một chút đi.” Nói xong liền cho tôi một ánh mắt mê hoặc.

Tôi xem thường, đem áo khoác để qua một bên, không để ý tới anh ta,
sau đó đi đến bên người Vưu Hòa, mềm giọng nói: “Anh yêu, em lạnh.”

Vưu Hòa hai mắt khẽ chớp, nhịn dục vọng đang muốn thoát ra như điên, nói: “Tư không phải cho cô cái áo khoác sao? Mặc vào đi.”

“Áo kia vừa đen lại thối, phỏng chừng một năm không giặt……” Tôi
vạn phần ủy khuất, đáng thương hề hề nói: “Anh yêu, em thích mặc quần áo của anh.”

Trình Tư ở một bên nói thầm: “Làm gì có một năm không giặt, chỉ là hai tháng không giặt mà thôi a!”

Vưu Hòa mắt trợn trắng, tôi thầm nghĩ, ánh mắt anh có phải có tật hay không, sao cứ phải đảo tới đảo lui? “Tôi không có áo khoác, chỉ có quần áo trong, cho cô mặc tôi phải mặc phân à!”

Phân cũng có thể mặc? Đại gia anh thực sự hay nói giỡn!

“Kia……” Tôi chuyển chuyển mắt, trong lòng âm thầm đắc ý: “Chúng
ta đây hai người ôm nhau, có hơi ấm thân thể em sẽ không lạnh.”

Ở đây không người nào không xấu hổ, cô lại dám nói ra miệng, con gái như thế nào lại không có một chút cảm giác thẹn thùng chứ?

Vì phối hợp cho bọn họ cơ hội ở chung, chưa tới mười hai giờ, nhóm
bạn đều lấy cớ đi ra ngoài ăn Fastfood để lưu lại hai người bọn họ ở
cùng một chỗ, nhưng mà hôm nay, cô nói như vậy, vài người bạn lập tức
hành động: “Cái kia, giữa trưa, bụng đói rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn
Fastfood ha, hai người các ngươi cứ từ từ mà tán gẫu.”

Vài người bạn rất phối hợp đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai
người chúng tôi, không khí trầm lặng đến máy tính cũng không một chút độ ấm, kỳ thật tôi cũng không lạnh, cũng chỉ là muốn mượn cớ phát uy, cho
nên tôi không ngừng dựa vào người Vưu Hòa.

“Cô có chơi hay không?” Vưu Hòa quát.

“Nha!” Tôi kinh ngạc vạn phần quay đầu nhìn Vưu Hòa, trên mặt Vưu Hòa có vẻ kỳ quái nghi hoặc, theo bản năng quay đầu nhìn nhìn, phát hiện
phía sau cái gì cũng không có, lúc quay đầu còn chưa kịp hoàn hồn, tôi
nhân cơ hội tiến lên một chút, liền nhắm ngay đôi môi khêu gợi của Vưu
đại soái ca ‘cạch’ một tiếng, vang lên ‘Tư tư’.

Vưu đại soái ca bị tôi đùa giỡn như vậy, màu da trắng nõn nhất thời
đỏ ửng, đẩy tôi ra, mắng to: “Tiểu quỷ cô có tật xấu, cả ngày trong đầu
toàn nghĩ trò quỷ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.