*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit | Beta: Wis
Tốt, sau khi làm người đánh xe, hắn lại có thêm một thân phận mới ——
– –Ác ma nở nụ cười.
Quốc vương không nghĩ nụ cười của ác ma là thật.
Nụ cười và lời dối trá của hắn như chiếc mặt nạ không thể phá vỡ. Lúc này có một thứ gì đó điên cuồng, đẫm máu, xấu xa đang thấm ra từ chiếc mặt nạ cười đó —— có lẽ đó là bản chất của ác ma.
Trong không trung bộ lễ phục màu đen của ác ma như đôi cánh của quạ đen, trong tay hắn là cây quyền trượng bằng xương mà hắn dùng làm vũ khí để chém giết mọi thứ.
Cuộc chiến này cũng có thể xem là một buổi biểu diễn.
Mà người xem chỉ có một mình quốc vương.
Quốc vương nhìn ác ma cầm quyền trượng bằng xương cắt hết xúc tu này đến cái khác, cậu nhìn những bướm đen bay quanh ác ma, nhìn sương mù xanh thẫm đan xen với sương mù đen.
Lãnh chúa bị ác ma chọc giận, các xúc tu của nó rút khỏi từ những cây cột xung quanh và xà ngang trên đầu, ùn ùn kéo đến khắp nơi trên đường rút lui của ác ma.
“Tham lam.”
Chất giọng òm òm của lãnh chúa vang vọng khắp không gian.
Quốc vương cảm nhận được một áp lực vô hình, dù đang cầm chiếc ô đen do ác ma đưa cho cũng có thể cảm nhận được, loại áp lực này nặng nề như ngàn dặm biển sâu.
Tốc độ như ảo ảnh của ác ma chậm lại.
Những xúc tu hút kèm theo nhiều vũ khí đó bay về phía hắn, từng thanh đao kiếm có lai lịch bất phàm bay ra từ các giác hút, giống như ngôi sao băng đè lên cơ thể ác ma.
Ác ma đáp xuống đất, hắn khuỵu một gối xuống, quyền trượng bằng xương trong tay cắm thật sâu vào bề mặt đá cứng rắn của cung điện. Vô số bướm đen bay lên từ trên người hắn, chúng nó hội tụ lại, cuốn lên thành cơn lốc như đao, cuốn những đao kiếm bay tới vào bên trong.
“Bất nghĩa ——”
Lãnh chúa còn muốn lên tiếng.
Ác ma nhảy vọt lên từ trên mặt đất, hắn kéo cây quyền trượng bằng xương vẫn còn chống trên mặt đất lao về phía lãnh chúa đang ngồi trên ngai vàng, mặt đất nơi quyền trượng tiếp xúc bắn ra những tia lửa.
Bầy bướm đen xung quanh hắn vẫn chưa tản ra, những xúc tu cản đường đã bị bầy bướm cắt ra từng cái một. Thoáng chốc ác ma lại tiếp cận ngai vàng, tiếng của lãnh chúa bị ngắt quãng, ác ma cầm ngang cây quyền trượng, lấy trượng làm đinh đâm về phía lãnh chúa.
Những chiếc vảy cọ xát vào nhau, vảy đầu của lãnh chúa Manrisk di chuyển ngay lập tức, chúng tập hợp lại với nhau tạo thành một tấm khiên khổng lồ trước mặt —— điểm yếu của nó là ở đầu, nếu chẳng phải ngay từ đầu ác ma không có dấu hiệu tấn công nào, nó cũng không bị ác ma đâm bị thương con mắt.
“Bệ hạ!”
Quyền trượng của ác ma để lại một vết rạch sâu trên vảy rồi lập tức rút ra, thoáng qua mấy chục xúc tu. Hắn lên giọng giữa không trung.
“Cho phép ta mượn dùng sức mạnh của ngài.”
“Ta có thể đánh đồng ân cần và ý đồ xấu của ngươi không!”
Quốc vương cầm ô đen, quần áo bị gió thổi bay.
“Ôi! Bệ hạ! Ta vì ngài cống hiến sức lực đó!”
Ác ma lại nhẹ nhàng tránh những xúc tu cuốn tới, quyền trượng của hắn cắt ra một vết nứt dài ngoằn ngoèo trên không trung, xúc tu cũng bị vị vết nứt cắt gọn gàng.
“Hãy sử dụng chiếc nhẫn của ngài, ngay bây giờ!”
“Làm thế nào?”
Quốc vương không đứng yên ở đó, cậu bước thẳng lên những của cải chất thành đống như núi. Dường như lãnh chúa đã điên lên, những xúc tu của nó tấn công chẳng có mục đích. Quốc vương vội chạy trên ngọn núi vàng và đá quý, né tránh những xúc tu đang tấn công bừa bãi xung quanh.
“Xin ngài hãy nhân danh hạ lệnh ——”
Ác ma cong người giữa không trung, lễ phục màu đen của hắn tản ra như lông quạ, bướm đen bay xung quanh hắn. Hắn cầm quyền trượng chém không khí, vài cơn gió mạnh hất ra, cắt vài xúc tu đang tấn công quốc vương thành hai đoạn.
“—— xin ngài tướcquyền hành của kẻ phản bội!”
“Nhân danh ta hạ lệnh ——”
Một cây cột đá to lớn ngã nghiêng, quốc vương giẫm lên cột đá nhảy lên, sau đó nửa quỳ xuống núi vàng, ô đen rơi ra ngoài. Quốc vương không để ý đến ô đen, vươn tay chống đỡ nhảy lên. Cậu thấy chiếc nhẫn gia tộc Tường Vi trên tay đang liên tục tỏa sáng.
“Ta tước quyền hành của ——”
Hệt như cảm nhận được điều gì, những xúc tu của lãnh chúa từ bỏ ác ma trước mặt, trái lại lẫn theo cơn gió mạnh lao về phía quốc vương.
Ác ma cúi đầu, lạnh lẽo cười.
Đột nhiên bóng dáng của hắn tản ra, hóa thành một đám sương mù đen kịt bao trùm khắp nơi, vô số bướm đen múa tung trong sương mù. Những xúc tu đó đều bị màn sương đen chặn lại.
Giọng nói lạnh như băng của quốc vương vang lên khắp cung điện.
“—— kẻ phản bội.”
Không khí yên lặng một lúc, khoảnh khắc lời của quốc vương thốt ra, dường như có một sức mạnh cổ xưa đang được thức tỉnh, dường như vinh quang cổ xưa đang rung chuyển. Một uy nghiêm vô hình ập đến, ngai vàng to lớn ở giữa cung điện xuất hiện vô số vết nứt, liên tục phát ra âm thanh giòn giã.
Tất cả các xúc tu xung quanh đều bị thương nặng.
Chúng cuộn tròn run rẩy, hệt như có một loại sức mạnh đang nhanh chóng lướt qua chúng.
Lãnh chúa trên ngai vàng kêu lên một tiếng không thể tin được: “Người ngươi đưa tới là ai!”
Vảy của nó bong ra từng mảng.
Sương đen đột nhiên tản đi, bóng dáng ác ma lại xuất hiện giữa không trung. Không biết từ lúc nào chiếc ô đen mà quốc vương vừa đánh rơi đã lại nằm trong tay hắn. Ác ma nắm cán ô, vừa xoay một cái đã rút ra một thanh trường kiếm mỏng từ nan ô.
“Không thể trả lời, ngài Manrisk.”
Khóe môi ác ma nhếch lên lộ ra nụ cười gằn.
Hắn nắm chặt chuôi kiếm, nhảy lên cao, trong không khí chấn động kiếm xuyên qua không trung.
Máu tươi bắn tung tóe.
Ác ma nửa quỳ trên ngai vàng, thanh kiếm trên tay đâm thẳng qua đầu lãnh chúa.
Quốc vương dẫn theo một chiếc hộp đứng trên núi của cải, cậu có hơi thở gấp, chiếc nhẫn trên ngón tay nóng hổi như không phải đang đeo nhẫn mà là dung nham.
Khi thốt ra câu đó, quốc vương cảm thấy có một sức mạnh nào đó từ trên người mình, bóc ra khỏi mặt nhẫn.
Đó là gì?
………
Một luồng khí lạnh bao trùm trong cung điện đổ nát.
Chủ nhân của cung điện chết trên ngai vàng của mình.
Những xúc tu đó mềm oặt rủ xuống.
Ác ma buông tay ra, hắn lảo đảo đứng dậy.
Như Manrisk nói, trận chiến này chắc chắn không hề dễ dàng với hắn, đó là lý do vì sao trong địa ngục hiếm khi có một trận chiến trực tiếp nổ ra trên một lãnh địa —— dưới sự phù hộ của “quyền hành”, sức mạnh của lãnh chúa không thể coi thường. Một lãnh chúa gần như bất tử và bất khả chiến bại trong lãnh địa quyền uy mà nó nắm giữ.
Ác ma lùi khỏi ngai vàng, lưng chạm vào cột đá lạnh lẽo.
Hắn dựa vào cột đá, chậm rãi trượt ngồi xuống.
Hắn đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau: “Bệ hạ, ngài giúp đẹp lắm.”
Tiếng bước chân đến gần.
Một tiếng “bang” rõ ràng.
Ác ma ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào đã thấy quốc vương mở hộp ra, cậu rút ra một dao găm xương rồng nhạt màu từ bao kiếm bằng vàng.
“Này này này! Bệ hạ!”
Giọng điệu của ác ma đột nhiên cất cao, vì quốc vương đưa dao găm về phía trước, đưa nó tới cổ hắn.
“Việc ngươi làm tối nay cũng đẹp lắm, ngài ác ma.”
Quốc vương từ tốn nói.
Giọng cậu dịu nhẹ đến lạ thường, nhưng tốc độ cầm dao găm đưa về phía trước cũng ổn định đến kinh ngạc.
“Ta chỉ cống hiến sức lực vì ngài thôi mà… Ngài không phải muốn đặc xá cho những quý ông hải tặc đó sao?”
Ác ma thấy dao găm lại di chuyển xa hơn chút, hắn sáng suốt không nói dối nữa.
“Hiến dâng cho ngài, bệ hạ.”
Dao găm đã dừng lại.
Ác ma giơ tay lên, mở ra.
Chiếc nhẫn xương tượng trưng cho sức mạnh “tham lam và lợi lộc bất chính” nằm yên trong tay ác ma.
“Một cơ hội để giải thích.”
Quốc vương không đưa dao găm về phía trước nữa, nhưng cũng không rút lại.
“Kỹ năng bổ đao (*) của ngài cũng xuất sắc lắm.” Ác ma lẩm bẩm: “Mong sau này khi ngài chỉ trích ta thừa cơ hãm hại, hãy nghĩ đến cách đối xử với kỵ sĩ trung thành và tận tâm của ngài.”
(*) 补刀: Khi một người nào đó rơi vào tình huống xấu hổ hoặc đã bị người khác làm tổn thương thông qua ngôn ngữ, người đó sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc bị tổn thương thông qua ngôn ngữ một lần nữa. Hoặc kiểu ai đó bị dìm hàng, troll rồi đăng lên mạng hành động này gọi là đâm đao, dân mạng vào bình luận mang tính chất trêu chọc thì gọi là bổ đao.
“Kỵ sĩ địa ngục trung thành và tận tâm? Vậy được thôi, mời ngài giải tích.”
Quốc vương vẫn nắm vững đao.
Ác ma:…
“Là như vậy…” Ác ma đứng dựa vào cột đá một cách bất lực: “Làm kỵ sĩ trung thành của ngài, tất nhiên phải cố gắng hoàn thành mọi tâm nguyện của ngài. Ngài đã muốn đặc xá những quý ông hải tặc đáng bị nguyền rủa đó thì còn có thể triệt để hơn việc kiểm soát trực tiếp quyền hành tham lam và lợi lộc bất chính?”
“Tại sao ta phải tước quyền hành của nó?”
“Tất nhiên là do bây giờ ngài đã là gia chủ của gia tộc Tường Vi.” Giọng điệu của ác ma chân thành.
“Kẻ phản bội nghĩa là sao?”
“Một tu từ không cần để ý, muốn giết ai luôn phải tìm lý do nào đó đúng không?” Ác ma giơ tay lên và nói một cách thành khẩn —— nói xằng nói xiên.
“Nó nói đúng thật, toàn bộ lời nói dối của địa ngục cộng lại cũng không nhiều hơn ngươi nhỉ? Ngài ác ma.”
“Ừm… ta có nên nói cảm ơn đã khen không?” Khóe miệng ác ma hơi nhếch lên, nở một nụ cười với quốc vương: “Đương nhiên…”
Tiếng của hắn bỗng trở nên thất thường, như con rắn độc phun ra từng chữ.
“Nếu ngài thật sự muốn biết, ta cũng sẽ nói cho ngài, bệ hạ thân yêu của ta.”
“Bây giờ ngài muốn biết không?”
Khuôn mặt tái nhợt của ác ma ẩn trong tối.
Quốc vương yên lặng nhìn hắn rồi rút dao găm ra với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không lấy chiếc nhẫn xương. Ác ma niềm nở dâng tặng lễ vật cũng không phải việc gì tốt, ai biết được liệu đó có phải là một cái bẫy khác như đêm nay? Ai biết được nếu cầm lấy chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền hành, có phải cậu sẽ xuống địa ngục ngay lập tức hay không?
“Có cần ta giúp ngài đeo nó vào không?”
“Cảm ơn, không cần.”
Quốc vương từ chối một cách lịch sự và lạnh lùng.
“Ai…”
Ác ma thở dài tiếc nuối, trước mắt chỉ có thể cất chiếc nhẫn xương cho quốc vương. Hắn nhìn con dao của quốc vương rồi uyển chuyển nhắc nhở.
“Cái chết đen sắp đến, bệ hạ.”
“Những thứ này ở đây có thể mang trở lại nhân gian không?”
Quốc vương cắm con dao lại vào bao kiếm, cậu nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào những kho báu rải rác khắp nơi.
Ác ma hiểu ý của quốc vương.
Hắn không khỏi cảm thấy có chút tủi thân… trong mắt quốc vương, chiếc nhẫn bằng xương biểu tượng của quyền hành lại không thể sánh bằng một đống của cải tầm thường? Tin tức này truyền đi sẽ khiến các lãnh chúa của địa ngục tức điên lên đó!
Thấy quốc vương lại có vẻ muốn rút dao ra, hắn vội vàng giải thích: “Có thể có thể, nhưng không thể lấy quá nhiều cùng một lúc, dù sao thì chúng đã bị gắn mác địa ngục, lấy một số lượng lớn sẽ gây chú ý. Tất nhiên, nếu ngài bằng lòng chấp nhận chiếc nhẫn xương này, đó sẽ là một câu chuyện khác.”
“Ngươi có thể tự do ra vào nơi này nhỉ?”
Ác ma đã hiểu quốc vương muốn làm gì.
Tốt, sau khi làm người đánh xe, hắn lại có thêm một thân phận mới ——
Công nhân bốc vác của bệ hạ.
………
Ngày hôm sau.
Nhà kho của cung điện Tường Vi. Công tước Buckingham thẫn thờ nhìn đống vàng trước mặt… ai có thể nói cho ông biết những đồng vàng này từ đâu tới? Sao trên đồng vàng còn có một ít chất nhờn xanh lá đáng ngờ —— thoạt nhìn cũng không phải thứ mà Thánh Đình sẽ dung thứ.
“Chúng ta cần một ít tôi tớ kín miệng.”
Sắc mặt của quốc vương như thường đứng ở bên cạnh công tước Buckingham.
“Trông chúng có vẻ hơi bẩn.”
Công tước Buckingham không thốt nên lời.
Bệ hạ, chúng chỉ trông hơi bẩn chút thật… à?
Tác giả có lời muốn nói:
Đã đạt được thành tựu bổ đao với nhau √
Ác ma: Miệng đầy dối trá.
Quốc vương: Lòng dạ ác độc.
Một người giết người một người vơ vét, dường như hợp tác cũng rất suôn sẻ… [trầm tư]
Lofter: 小星星冰块