Sau Khi Gả Cho Phu Quân Ốm Yếu

Chương 14: Đau bụng



Lão Cố xốc tấm vải trắng lên, nhìn Đan Quế vô hồn, sau đó lưng đeo hòm thuốc vào chính viện.

Trầm Quân Như đau bụng không chịu nổi, đau đến mức lăn lộn trên giường, Diệp Huy bình tĩnh bồi ở một bên.

Nhìn thấy lão Cố, Trầm Quân Như vươn tay run rẩy: “Làm phiền đại phu khám và chữa bệnh cho ta. Buổi sáng ta chỉ uống một chén cháo, liền đau bụng không chịu được.” Nói xong, sai nha hoàn mang lên chén cháo buổi sáng: “Đây là cháo buổi sáng chưa ăn hết, đại phu có thể kiểm tra một chút.”

Lão Cố đương nhiên biết trong cháo này có gì, giả vờ dùng ngân châm thử độc: “Ngân châm không biến thành màu đen, trong cháo này cũng không có độc. Ta bắt mạch cho phu nhân trước, xem có phát hiện gì không.”

Mạch tượng Trầm Quân Như kỳ thật rất bình thường, đau bụng cũng chỉ là một lần ăn miếng trả miếng của Diệp Mạch.

Lão Cố thu tay, lẳng lặng lau tay.

Sắc mặt Trầm Quân Như khẽ biến, cắn môi khuất nhục. Hành vi cử chỉ của đại phu này, tựa như nàng là thứ gì dơ bẩn vậy.

“Buổi sáng Phu nhân ăn phải đồ ăn cực lạnh, trong cháo này bị thêm một dược liệu.”

Diệp Huy nhíu mày truy vấn: “Vậy nên làm thế nào để giảm bớt đau đớn?”

“Không cần giảm bớt.”

“Không cần giảm bớt?” Trầm Quân Như khiếp sợ, giọng khàn khàn: “Đã đau đến lăn lộn, cứ mặc kệ tiếp tục đau như vậy sao? Đại phu, phủ y (đại phu làm việc trong phủ) không ở trong phủ, còn mời ngươi kê đơn cho ta, giảm bớt đau đớn một chút.”

“Phu nhân. Công hiệu của thuốc này thật là không cần kê đơn cũng thuyên giảm. Là thuốc có ba phần độc, còn nữa thuốc này chỉ là một liều phụ. Bình thường thuốc này là dược liệu điều dưỡng thân mình nữ tử. Không biết vì sao Phu nhân ăn nhiều như vậy, cho nên mới làm cho bụng đau đớn khó nhịn. Nhưng nếu như dùng thêm thuốc khác, khó tránh khỏi sẽ xung đột với đặc tính của thuốc này. Theo kinh nghiệm trước đây, cơn đau của phu nhân kéo dài gần nửa canh giờ, cảm giác đau đớn này cũng nên qua đi.”

Trầm Quân Như cắn răng: “Ý của ngươi là, công dụng của thuốc này sau nửa canh giờ là có thể hoàn toàn biến mất phải không?”

Lão Cố vuốt chòm râu, dưới ánh mắt của Diệp Huy và Trầm Quân Như bình tĩnh đích lắc đầu: “Tác dụng đau đớn của thuốc có thể qua đi, nhưng thuốc này sẽ có hưởng đối với thân mình phu nhân. Uống quá nhiều thuốc này có thể làm cho nữ tử vô sinh cả đời.”

Thần trí Trầm Quân Như đột nhiên trở nên rõ ràng!

Khẳng định là Diệp Mạch, nhất định là Diệp Mạch làm chuyện này. Đan Quế đi đưa thuốc, khi trở về đã nói nàng làm thế nào mê hoặc Vương Như Diên.

“Dưới tình huống Phu nhân không biết đã dùng không ít, về sau nhất định là cả đời không thể mang thai. Nhưng mà thứ cho lão phu nhiều lời một câu, thuốc này dùng trên người Phu nhân dù sao vẫn tốt hơn là dùng trên người Đại thiếu phu nhân. Phu nhân có hai con trai hai con gái, đã là có cả con trai và con gái thật là phúc khí tốt.”

Trầm Quân Như nhìn Diệp Huy, thấy sắc mặt Diệp Huy trở nên tối sầm.

Bà ta đúng thật là không cần sinh con nữa, nhưng truyền ra ngoài cũng không phải chuyện tốt! Hơn nữa bà ta năm nay cũng chỉ ba mươi mấy, vốn dĩ nếu muốn sinh vẫn là có thể sinh.

Trầm Quân Như níu chặt khăn trải dường dưới người, nghiến răng nghiến lợi: “Vậy làm phiền đại phu kê cho ta mấy đơn thuốc để điều trị thân mình một chút.”

Lão Cố cười đi ra ngoài kê đơn.

Diệp Huy nhìn Trầm Quân Như, “Nàng nghỉ ngơi cho tốt, chuyện Lật Dương Bá phủ, nàng trước không cần lo.”

“Hầu gia.” Trầm Quân Như giữ chặt tay ông ta: “Hai ngày nữa Thụy ca nhi sẽ xuống mồ an nghỉ, ta còn muốn đi tiễn hắn đoạn đường cuối cùng. Ta dù sao cũng là cô ruột của hắn, nếu ta không đến, những người khác nhất định sẽ nghĩ nhiều.”

“Chuyện của Trầm Văn Thụy, trong lòng nàng và ta đều rõ ràng là chuyện gì xảy ra. Cho dù nàng không xuất hiện, kết cục cũng thay đổi không được gì.” Lật Dương Bá lẳng lặng nhìn bà ta, thấy thần sắc bà ta bi thương, rốt cuộc vẫn đau lòng: “Ngày sau của Thụy ca nhi, hắn phải tự mình trải qua. Ta đáp ứng nàng, hai ngày này ta sẽ ở Lật Dương Bá phủ trông chừng, cam đoan chuyện này không có sơ suất.”

Trầm Quân Như im lặng ngồi trên giường, ngay cả cơn đau bụng của mình biến mất khi nào cũng không phát hiện: “Hầu gia là đang ghét bỏ ta sao? Tuy rằng sau này ta không thể sinh con nữa nhưng ta vì chàng sinh ra bốn đứa nhỏ. Năm đó, nếu ta không ái mộ chàng, vì sao ta phải cùng chàng châu thai ám kết[1], vì sao phải vào lúc Cố Văn Ngọc mới mất không lâu liền gánh lấy thanh danh như vậy?”

[1] (珠胎暗结) châu thai ám kết: Ý là tằng tịu với người khác rồi vụng trộm mang thai

“Ta không trách nàng.” Diệp Huy xoa mi tâm, đau đầu nói: “Mới vừa rồi đại phu nói nàng nên nghỉ ngơi cho tốt, đường lui cho Thụy ca nhi, chẳng phải cha nàng đã an bài tốt lắm sao?”

“Ta không cam lòng! Thụy ca nhi là huyết mạch duy nhất của Lật Dương Bá phủ, hắn chỉ là ngoài miệng nói lời không dễ nghe, Mạch ca nhi liền không quan tâm mà phế hắn đi. Hiện giờ hắn phải vứt bỏ hết thảy thân gia bối cảnh, trải qua cuộc sống của người bình thường. Nhưng Mạch ca nhi vẫn là đích tử của nguyên phối Hầu phủ, hắn có thê tử, về sau còn có thể có đứa nhỏ. Nhưng những thứ này, Thụy ca nhi vốn cũng sẽ có.”

“Không phải Lật Dương Bá đã tiến cung tìm Hoàng Thượng cáo trạng sao?” Diệp Huy rút lại tay đang đỡ Trầm Quân Như, đứng thẳng tắp ở bên giường, trên cao nhìn xuống bà ta: “Diệp Mạch đã làm sai, cũng vẫn là người Lư Dương Hầu phủ. Ta đã đáp ứng đem vị trí Thế tử để lại cho Cung ca nhi, Diệp Mạch chỉ là một phế nhân, ngươi còn không cam tâm lại muốn như thế nào? Sau khi Lật Dương Bá tiến cung, trong cung không có động tĩnh gì, chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng ý tứ của Hoàng Thượng?”

Trầm Quân Như khẽ cười tự giễu, cười cười liền rơi lệ: “Đúng vậy, ngược lại ta đã quên rằng năm đó Hoàng Thượng cũng có tâm tư đối với tỷ tỷ. Không biết có phải vì cảm thấy Mạch ca nhi đáng thương, cho nên mới mặc kệ chuyện này hay không. Mà vị trí Thế tử của Cung ca nhi, có phải cũng bởi vì duyên cớ của tỷ tỷ nên Hoàng Thượng mới không cho phép hay không.”

“Phanh.” Ghế bên cạnh giường bị đá lăn, thần sắc Diệp Huy cuồng nộ. Làm một người nam nhân, không thể chịu đựng nhất chính là loại chuyện này!

Trầm Quân Như cúi đầu, nhìn chằm chằm khăn trải giường màu trắng dưới người, ánh mắt âm ngoan. Nhiều năm nay bà ta thổi gió bên gối, trong lòng Diệp Huy sớm đã có mầm móng hoài nghi. Dù sao, người nọ là Hoàng Thượng.

Lão Cố kê đơn xong thì trở về Tùng Cảnh viện, đem từng việc nói ra, nói xong lời cuối cùng còn không quên tán dương: “Hảo tiểu tử, thủ đoạn thật độc ác. Bất quá, đối phó loại người trong ngoài không đồng nhất này, nên độc ác như vậy. Đúng rồi, Kì Dương Bá vẫn lo lắng chuyện Trầm Văn Thụy sẽ liên lụy đến ngươi, chuyện này ngươi đã nghĩ ra nên giải quyết như thế nào chưa?”

“Ta bảo Trúc Hoài đi đặt một bộ quan tài tốt nhất.”

Tay Tần Hảo đang đun nước trà run lên: “Phu quân là muốn tặng bộ quan tài cho Lật Dương Bá phủ?”

“Nhưng Lật Dương Bá phủ sao sẽ dùng quan tài ngươi đưa đến? Nếu ngươi xuất hiện ở Bá phủ, bọn họ tuyệt đối sẽ loạn côn đánh ngươi.” Lão Cố uống một ngụm trà, tán thưởng nói: “Nha đầu, này trà ngươi phao (pha trà) thật không tồi, ở nhà thường xuyên luyện tập đi?”

Tần Hảo thêm một ly trà cho lão Cố: “Tổ mẫu thường nói, nữ nhân gia không thể đem tất cả tinh lực đặt ở nữ hồng (việc thêu thùa may vá). Cho nên khi ở nhà, lúc Tổ mẫu không có việc gì sẽ dạy mấy tỷ muội chúng ta phao trà.”

Nói đến chuyện Tần gia, Tần Hảo hơi hụt hẫng. Nàng biết bản thân sớm hay muộn sẽ có một ngày phải rời xa người thân. Cũng không nghĩ đến chính là gả xa đến kinh thành, muốn gặp người thân một lần cũng khó.

Diệp Mạch ho nhẹ hai tiếng: “Đừng buồn, chờ thời tiết tốt hơn một chút, ta cùng nàng về nhà.”

“Với thân mình hiện tại của ngươi, cũng đừng nghĩ đến!” Lão Cố không lưu tình chút nào phản bác lời Diệp Mạch: “Nếu ngươi nghĩ muốn cùng nha đầu kia về nhà mẹ đẻ, trước tiên phải dưỡng thân mình của ngươi cho tốt. Chúng ta tiếp tục nói đề tài vừa rồi, ngươi nghĩ làm thế nào đưa quan tài đến Lật Dương Bá phủ?”

“Không phải Lật Dương Bá phủ nói ta nên phụ trách cái chết của Trầm Văn Thụy sao? Nếu nên phụ trách, tặng quan tài coi như là phụ trách đi?” Diệp Mạch nhìn Tần Hảo phao trà hành vân lưu thuỷ[2], đột nhiên cười khẽ: “Hơn nữa, vì để cho Trầm Văn Thụy chết có thể diện, ta còn sai người chuẩn bị cho hắn không ít thứ tốt.”

[2] (行云流水) Hán Việt: HÀNH VÂN LƯU THUỶ mây bay nước chảy (văn chương) lưu loát sinh động

Trà hương phiêu tán trong sân, Trúc Hoài và Trúc Cẩm cùng nhau đi đến: “Thiếu gia, những thứ ngài bảo chuẩn bị đều đã chuẩn bị thỏa đáng.”

“Thái Tử đã đưa ý chỉ của Hoàng Thượng đến chưa?”

Trúc Cẩm gật đầu, “Đã đưa đến, Thái Tử còn phái người của Đông cung cùng đi.”

Diệp Mạch nâng tay đánh giá chén trà màu nguyệt sắc (xanh nhạt/xanh lơ) trong tay, ánh mắt dần dần lắng đọng lại, nghiêng đầu hướng tới Tần Hảo nhướng mày nói: “Nương tử có hứng thú cùng vi phu đi xem trò hay hay không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.