Bất Không thấy chấm đỏ trong lòng bàn tay, suýt chút nữa là rơi lệ. Rốt cục gã đã hiểu ra mọi chuyện.
Trong mùi hương của Trương Diệu Ca không có độc, ngân châm không có độc, thứ duy nhất có độc chính là trái tim kia của nàng ta. Bất Không tự nghĩ mình không kém, nào ngờ lại ngoan ngoãn chui vào cạm bẫy của Trương Diệu Ca, tự mình nuốt độc dược vào bụng.
Trương Diệu Ca vẫn đang mỉm cười, nhưng sự chế giễu trong nụ cười cứ sắc bén giống như kim nhọn
– Bất Không, ngươi không kém, nhưng ta lại chẳng sợ ngươi.
Bất Không tiến thoái lưỡng nan, nhất thời không biết nên cầu xin thuốc giải tốt hơn, hay là động thủ thì tốt hơn.
Thấy Trương Diệu Ca bình tĩnh như không, Bất Không thở dài một hơi, chỉ cảm thấy dạ dày đau buốt, khan giọng nói:
– Độc dược nàycó thuốc giải không?
Trương Diệu Ca nói:
– Đương nhiên là có .
Trong lòng Bất Không khẽ vui mừng, trong ánh mắt toát lên ý cầu khẩn
– Phi Thiên, tiểu tăng vừa rồi đắc tội. Nếu ta đã thua, chỉ xin người ban cho thuốc giải, tiểu tăng thề, đáp ứng tất cả điều kiện vừa rồi của ngươi, nếu có trái lời, trời tru đất diệt!
Gã lại từ thần tăng biến trở lại thành tiểu tăng, thần sắc trở nên nghiêm trang, thành khẩn vô cùng.
Trương Diệu Ca khẽ thở dài nói:
– Nếu động thủ thật, ta chưa chắc đánh không lại ngươi. Nhưng vừa rồi nếu ngươi thật sự muốn đi, ta cũng không tài nào giữ ngươi lại được. Dù sao ta cũng phải ở lại đây, tạm thời không muốn ra khỏi kinh thành, cũng chẳng muốn bị ngươi phá hỏng kế hoạch, vì thế ta mới cố tình kể một số chuyện thú vị cho ngươi nghe, ngươi thật sự nghĩ rằng ta luyến tiếc Ngũ Long ư? Đại sư à, ta chính là tiếc nuối không muốn để ngươi đi đó.
Bất Không nhìn gương mặt xinh như hoa của Trương Diệu Ca, nhưng cứ như trông thấy rắn độc, run giọng nói:
– Ngươi không nỡ để ta đi à?
– Đại sư, ngươi quá thông minh. Nhưng người thông minh quá thì luôn yểu mạng.
Trương Diệu Ca tiếc nuối nói:
– Đại sư là cao tăng đắc đạo, sao không biết đến tác hại của tam độc tham sân si ư (tham: tham lam quyền quý, sân là sân hận, hờn giận. Si là si mê tham đắm)? Ngươi tham danh lợi thế gian, hận một tiểu nữ tử yếu đuối như ta, si mê Ngũ Long, đã hết thuốc cứu chữa rồi.
Thấy Bất Không nhìn mình một cách căm phẫn, Trương Diệu Ca cười một cái nhẹ nhàng, như hoa rơi tuyết bay.
– Kinh phật có câu “ chư phiền não sinh, tất do si cố”-mọi căn nguyên của phiền não, đều do cố chấp si mê mà ra. Đại sư người phiền não nhường này, chẳng lẽ đến giờ phút này vẫn một lòng si thuốc giải ư? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, ta nói gió nói trăng với ngươi như vậy, chẳng qua là đang chờ cho độc tính phát tác sao?
Bất Không bỗng nhiên biến sắc, trong tiếng quát chói tai, đã bay thẳng lên không, lao về phía Trương Diệu Ca. Trương Diệu Ca tươi cười quyến rũ, nhưng lại không né tránh chút nào.
Đòn tấn công cuối cùng của Bất Không, chỉ cầu bắt cho được Trương Diệu Ca, không ngờ mới tới giữa không trung, chỉ cảm giác lòng ngực đau nhói, sức lực toàn thân đột nhiên tiêu biến mất dạng, gã từ trên không ngã xuống thật mạnh.
Trương Diệu Ca nhìn Bất Không dưới mặt đất, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:
– Dụ ngươi uống thuốc, quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
——————————
Lúc Địch Thanh lờ mờ tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trắng bệch. Hắn nhìn tấm rèm mềm mại, ngửi mùi hương thơm ngát, nhất thời không biết mình đang ở đâu, khoảng thời gian gần đây, hắn như mơ như tỉnh, chỉ mong giấc ngủ ngàn thu, đừng tỉnh lại nữa.
Vừa mới mở mắt, nỗi đau trong lòng liền trỗi dậy, Địch Thanh chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi xem mình đang ở đâu, vật vã đứng dậy.
Trong phòng sạch sẽ, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, Bất Không cũng đã sớm mất tích.
Địch Thanh căn bản không có chút ấn tượng gì đối với tất cả sự việc xảy ra đêm qua lúc gặp Bất Không. Hắn chỉ nhớ là, hình như trong giây phút tỉnh táo, thấy một người cõng hắn chạy đi trong mưa đêm, lúc đó hương thơm thoang thoảng truyền tới…
Nhưng rốt cuộc là mơ hay là ảo, hắn cũng không rõ, cũng không muốn tìm hiểu.
Bức rèm kêu lên, có một nha hoàn bưng bát đi vào, thấy Địch Thanh ngồi dậy, nha hoàn đó mừng rỡ nói:
– Ngươi tỉnh rồi à?
Địch Thanh cảm thấy nha hoàn đó có chút quen thuộc, hỏi:
– Nàng đã cứu ta ư? Nàng là Liên Nhi cô nương?
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra cô bé này là nha hoàn của Trương Diệu Ca.
Liên Nhi do dự nói:
– Không phải ta, là tiểu thư nhà ta…bảo ta cứu người…
Nói chưa dứt lời, Địch Thanh đã vén màn bước ra ngoài. Liên Nhi vội vàng nói:
– Này, ngươi đi đâu thế? Thuốc của ngươi còn chưa có uống mà.
Địch Thanh chẳng màng tới, bước ra khỏi phòng trong, thấy Trương Diệu Ca đang ngồi bên cạnh chiếc đàn ngọc, đôi mắt đẹp nhìn hắn, tay gẩy dây đàn.
Đàn ngọc lại đổi cái mới rồi, nhưng điệu nhạc không thay đổi.
Địch Thanh lại lần nữa tỉnh dậy, tim vẫn đang đau, nhưng bớt điên cuồng một chút. Có lẽ sự đau khổ xưa nay là vậy, sau mỗi lần gậm nhấm tiêu hóa, đáy lòng không còn lại gì, thế nhưng lại thêm cái khắc cốt ghi tâm.
Địch Thanh thi lễ với Trương Diệu Ca, dùng sự bình tĩnh mà ngay cả bản thân hắn cũng khó lòng tin được nói:
– Cảm ơn nàng.
Sau đó liền đi ra ngoài.
Trương Diệu Ca nói:
– Địch Thanh.
Giọng nói của nàng ta cũng rất điềm tĩnh.
Liên Nhi trông hai người biểu hiện rất kỳ lạ. Địch Thanh không để tâm đến Liên Nhi, thậm chí chẳng xoay người, chỉ hỏi rằng:
– Trương cô nương, nàng có chuyện căn dặn à?
Trương Diệu Ca nói:
– Là ta đã cứu ngươi, nếu ta không cứu ngươi, nói không chừng ngươi đã chết đuối trong khe nước thối đó. Nếu ngươi là hán tử, thì không nên cứ thế mà đi.
Nàng ta nói một cách hời hợt qua loa, đem sự việc chém giết đến hồn bay phách tán tối qua nói nhẹ như lông hồng.
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
– Thế nàng muốn ta phải làm gì?
Hắn còn có thể làm được gì? Hắn không biết;
Trương Diệu Ca mỉm cười nói:
– Ngươi phải cảm ơn ta, ít nhất cũng phải uống hết chén thuốc này chứ?
Địch Thanh đột ngột xoay người, giành lấy chén thuốc của Liên Nhi, một hơi uống cạn chén thuốc đó, hỏi:
– Trương cô nương, còn có căn dặn gì nữa không?
Cơ mặt của hắn co giật, trở nên có chút đáng sợ.
Trương Diệu Ca gật đầu nói:
– Hết rồi, ngươi đi đi.
Nàng cúi đầu xuống, khều nhẹ dây đàn, không nói thêm gì nữa. Đợi sau khi tiếng bước chân xuống lầu của Địch Thanh đi xa, lúc này mới khẽ thở dài, thần sắc ngập tràn thương cảm.
Một nỗi cô đơn biết tỏ cùng ai? Khó thành lời, cứ mình khổ.
Liên Nhi cẩn thận từng li từng tí nói:
– Tiểu thư, tối hôm qua muội đã làm gì? Sao giờ muội cảm thấy toàn thân gân cốt nhức nhói?
Trương Diệu Ca nhìn nàng ta một cái với ánh mắt sâu xa, nói:
– Tối qua ngươi trượt ngã, ngất đi.
Sau khi nàng cứu Liên Nhi tỉnh lại, Liên Nhi đã quên hết tất cả sự việc xảy ra trước đó, Trương Diệu Ca cũng không giải thích.
Liên Nhi có chút không tin tưởng nói:
– Vậy sao?
Thấy Trương Diệu Ca không nói, Liên Nhi lại nói tiếp:
– Tiểu thư, đêm qua muội thấy tiểu thư rơi lệ nữa….
Trương Diệu Ca thần sắc biến đổi, quát lớn nói:
– Ngươi muốn nói gì hả?
Liên Nhi lén thè lưỡi, hạ giọng nói:
– Muội vốn cho rằng, tiểu thư sẽ không để Địch Thanh đi như vậy.
Trương Diệu Ca buồn tẻ cười cười:
– Hắn sẽ không ở lại đâu.
Trong lòng đang nghĩ, ta có thể dùng thủ đoạn giữ Bất Không ở lại, nhưng ta biết rằng, thế nào đi nữa cũng không giữ chân Địch Thanh được. Địch Thanh có thể uống chén thuốc đó, chứng đỏ ý muốn tìm cái chết của hắn đã nhạt, không cần phải lo lắng quá. Từ nay về sau, ta và hắn mỗi người một phương, là người qua đường, không gặp nhau nữa.
Tiếng cầm cùng tình thâm, lại vang lên như thường lệ.
Trương Diệu Ca khuấy động dây đàn, bỗng nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, mặc dù Địch Thanh trong cơn mê, vẫn luôn không ngừng gọi cái tên Vũ Thường. Ngắm nhìn cây cao ngoài cửa sổ, đôi yến bay tới bay lui, đột nhiên nàng nghĩ, cả đời của mình, nếu như chết đi, sẽ có chàng trai nào như Địch Thanh vậy, nhớ nhung ta khắc cốt ghi tâm? Vừa nghĩ đến đây, bất giác trong lòng đau xót, lại suýt rơi lệ lần nữa.
Lúc Địch Thanh ra khỏi Trúc Ca lâu, mặt trời đang lên, sức sống đất trời dạt dào, nhưng trong mắt của Địch Thanh, chẳng qua chỉ một màu xám xịt.
Đi hoàng cung, gặp Vũ Thường!
Ý nghĩ này lại lần nữa trổi dậy, không thể ngăn lại. Hắn vừa mới nhớ ra, đêm qua lúc xông ra ngoài, chính là muốn đi tìm Vũ Thường. Hắn hơi hận Quách Tuân, hận Quách Tuân tại sao lại cứu sống hắn, hận Quách Tuân tại sao lại đưa hắn trở về Quách phủ.
Sau khi hắn nhớ ra mình muốn làm gì, đang muốn cất bước, liền thấy một người đứng ngay trước mặt.
Người đó trông sắc mặt có chút tiều tụy, đôi mắt sâu thẩm, bản sắc khôi ngô vẫn không thay đổi. y nhìn vào đôi mắt của Địch Thanh, muôn ngàn hàm ý.