Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
Cầm theo tinh thạch chống ảo cảnh, Đông Phương Tú nhìn thấy trấn nhỏ không còn đèn đuốc sáng trưng nữa, mà là dày đặc những bộ xương khô, tiêu điều hoang vắng.
Nàng đi vào, những bộ xương khô kia lập tức nhìn về phía nàng.
Đông Phương Tú không cho bọn nó cơ hội, một đường giết đi qua.
Thiên Nguyệt và Diêm Tố đi theo sau giúp nàng dọn dẹp bọn nó phía sau.
Thiên Nguyệt nhìn thấy những bộ xương khô đó bị đánh tan rồi hợp lại, lập tức thay đổi đấu pháp.
Trực tiếp công kích đầu xương khô, trong đầu xương khô bị đánh nát là một đoàn hắc khí.
Chỉ cần đoàn hắc khí kia tan rã, thì xương khô sẽ không đứng dậy được.
Đông Phương Tú thấy vậy, lập tức lĩnh ngộ được kỹ năng đó, nhanh chóng vận dụng.
Một đường giết qua, đúng là nhẹ nhàng không ít.
Giết đến trước cửa tòa nhà lớn nhất trong trấn nhỏ, Đông Phương Tú có thể khẳng định, nữ nhân kia và Loan Minh ở đây.
Xương khô ở đây nhiều nhất, rõ ràng là đang bảo vệ người bên trong.
“Kẽo kẹt~…”
Cửa lớn mà đỏ thắm được hai bộ xương khô từ bên trong mở ra, nữ tử vẫn ăn mặc thiếu vải như cũ đi ra, nhìn thấy Đông Phương Tú thì khá sửng sốt.
“Vậy mà ngươi lại không chết.”
“Loan Minh đâu?” Đông Phương Tú mắt lạnh nhìn nàng ta, nữ nhân này…
Nữ tử nhướng mày, không có trả lời nàng, ngược lại nhìn Thiên Nguyệt và Diêm Tố phía bên cạnh.
“Hai vị, tiểu nữ nước sông phạm đến nước giếng đến quỷ tu các người, các người hà tất gì đến đối nghịch với tiểu nữ?”
Thiên Nguyệt kéo Diêm Tố vào trong ngực, khẽ hừ một tiếng: “Người được Tà Thần che chở mà ngươi cũng dám động, to gan đấy.”
Sắc mặt của nữ tử khẽ biến, nàng ta nhanh chóng nhìn Đông Phương Tú liếc mắt một cái, nữ nhân này có quan hệ với chủ nhân Huyền Thiên Chi Cảnh sao?
Vậy hai quỷ tu này là ai?
Tà Thần cũng không có ra khỏi Tiên Lộc Đài, người bên cạnh nàng mọi người đều biết rất rõ, không ai có thể đối chiến trực tiếp với tiểu cô nương đó.
Nhưng còn hai quỷ tu bên kia, cũng là hai vị Quỷ Đế mới tấn vị kia thì có thể đối chiến.
Nữ tử nhanh chóng căn nhắc trong lòng.
“Giao Loan Minh ra đây.” Hiện tại Đông Phương Tú chỉ muốn nhìn thấy Loan Minh có bình an hay không.
“Loan Minh là ai?” Đồ vào tay rồi sao có thể giao ra ngoài, cho dù có là người được Tà Thần che chở thì như thế nào, trời cao hoàng đế xa.
Hạ quyết tâm, nữ tử lập tức phất tay bảo bộ xương khô quấn lấy bọn họ.
Nàng ta chỉ cần rời khỏi đây, những người này muốn tìm nàng ta cũng không phải dễ dàng như vậy.
“Ả muốn chạy.” Thiên Nguyệt nói với Đông Phương Tú một câu.
Đông Phương Tú lập tức nhảy qua những bộ xương khô đó, tấn công về phía nữ tử.
Cả người nữ tử nhoáng lên, giống y như lần trước, một giây sau đã biến mất trước mặt Đông Phương Tú.
Đông Phương Tú dựa vào trực giác đuổi theo.
Vòng qua mấy cái hành lang, Đông Phương Tú nhìn thấy nữ tử kia lắc mình đi vào một căn phòng.
Nàng lập tức phi thân theo sau, chờ nàng đẩy cửa phòng ra thì bên trong lại trống rỗng.
Nàng lập tức đi ra ngoài, trong viện im ắng, căn bản không có cách nào phán đoán được nữ tử kia ở đâu.
Đông Phương Tú, bình tĩnh, bình tĩnh.
Cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, Đông Phương Tú dựa vào cảm ứng của mình với Loan Minh bắt đầu tìm kiếm trong phạm vi toàn viện.
Ở đó…
Nữ tử đang chuẩn bị dẫn theo Loan Minh rời đi, âm thanh sắc bén của vũ khí cắt qua không khí chợt vang lên sau lưng, nàng ta xoay người tránh đi, linh lực quét qua bên tai nàng ta, dừng ở bức tường phía sau lưng nàng ta, ‘ầm’ một tiếng bị đánh thành một lỗ thủng.
“Trả hắn lại cho ta!” Ánh mắt Đông Phương Tú hung ác, nhìn Loan Minh hôn mê trong lòng nữ tử, trái tim co rút đau đớn.
“Tiểu cô nương, ngươi không phải không thích hắn sao? Bây giờ cần gì phải liều mạng đến cứu hắn?” Nữ tử cười duyên.
“Có liên quan gì đến ngươi? Trả hắn lại cho ta!” Đông Phương Tú lại lần nữ tấn công.
Nữ tử dễ dàng tránh đi, như đang đùa với Đông Phương Tú vậy.
“Được thôi, cho ngươi này.” Nữ tử bỗng nhiên ném Loan Minh lên không trung: “Tiếp đi.”
Đông Phương Tú cả kinh, theo bản năng đi đón Loan Minh.
Nữ tử vừa chuyển thân đã xuất hiện phía sau Đông Phương Tú, muốn thực thi trò cũ.
Nhưng tay nàng ta vừa mới tiếp xúc đến Đông Phương Tú, cảm giác nóng rực lập tức lan tràn đến trên bàn tay, một hệ phản lực đánh văng nàng ta ra.
“Xèo xèo…” Da thịt trên bàn tay lấy tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy đang từ từ biến mất, lộ ra xương cốt màu trắng xóa.
“Sao lại thế này? Trên người của ngươi có thứ gì?” Nữ tử thét chói tai: “Tay của ta…. A, ta muốn giết ngươi!”
Nàng ta phải ăn bao nhiêu người mới có thể khôi phục được da thịt đây chứ.
Đông Phương Tú đón được Loan Minh, hoàn hồn lại nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng kia của nữ tử, không khỏi cúi dầu nhìn Trường Sinh Tiêu ở bên hông.
Vừa rồi là nói bảo vệ nàng?
Trường Sinh Tiêu có thể đối phó với con quái vật này?
Đông Phương Tú nhanh chóng cắt máu tay ký khế ước với Trường Sinh Tiêu.
Nữ tử vọt đến, Đông Phương Tú vung Trường Sinh Tiêu trong tay lên, một sức mạnh mạnh mẽ đánh về phía nữ tử.
Như cuồng phong thổi quét về phía nữ tử, máu thịt trên người nàng ta mau chóng biến mất, biến thành một bộ xương khô, y phục trên người nàng ta cũng không còn bao trọn thân hình đầy đặn xinh đẹp như trước, rộng rãi treo trên bộ xương khô.
“Đáng giận…”
Xương khô vẫn có thể nói như cũ, chỉ là không còn âm thanh yêu mị kia nữa mà là âm thanh thô ráp khàn khàn.
“Ngươi hủy hoại máu thịt mà ta cực khổ lắm mới thu thập được, ta muốn giết ngươi, giết ngươi.”
Xương khô như bị điên nhằm về phía Đông Phương Tú, nàng muốn che chở Loan Minh, cũng không thể ứng phó toàn lực được.
Có lẽ đã nhận ra được nhược điểm của Đông Phương Tú, xương khô bỗng nhiên bắt đầu tấn công Loan Minh trong lòng nàng.
“Rầm!”
Đông Phương Tú bị đánh bay, Loan Minh trong lòng nàng lăn xuống một bên, xương khô nháy mắt chuyển đến trước mặt Loan Minh, cánh tay trắng xóa bóp chặt cổ Loan Minh, sọ đầu trống rỗng kia tiến đến trước mặt Loan Minh.
Đông Phương Tú đụng vào trên cây cột, ‘phụt’ một tiếng phun ra một ngụm máu.
“Người thơm ngon như vậy… nếu không phải ngươi ta cũng không muốn ăn hắn.”
Đầy mặt Đông Phương Tú kinh hãi: “Đừng mà!”
Xương khô há mồm cắn lên cổ Loan Minh, có máu đỏ tươi nhiễm đỏ khung miệng nó, theo xương miệng từ từ chảy vào những bộ phận khác trong cơ thể.
Đông Phương Tú lảo đảo đứng lên, lại lần nữa tấn công về phía bộ xương khô.
Xương khô ôm Loan Minh, vừa hút máu vừa lui về sau.
Khi nó thối lui đến cạnh cửa, nó bỗng nhiên bất động, động tác hút máu cũng dừng lại.
Như là mất hết sức mạnh, Loan Minh từ tay nó ngã xuống đất.
Thiên Nguyệt từ phía sau lưng nó đi ra, phủi phủi tay, chán ghét giống như chạm vào vật dơ bẩn nào đó.
“Rầm!”
Từng khối khung xương vỡ ra đầy đất, ngay cả một tiếng hét thảm một tiếng mà nó cũng không kịp phát ra.
Đông Phương Tú chạy vội đến bên người Loan Minh, duỗi tay che lại cổ hắn, chất lỏng ấm áp chảy ra từ trong khe hở ngón tay, nhiễm hồng tay nàng.
“Loan Minh…” Đông Phương Tú run giọng, như đang ôm môt báo vật dễ vỡ nào đó.
Đôi mắt nàng đẫm lệ, cuối cùng nàng làm không được.
Thiên Nguyệt đẩy tay nàng ra, làm miệng vết thương trên cổ Loan Minh khép lại, lại cho Loan Minh nuốt một viên đan dược.
“Thiên Nguyệt công tử.” Đông Phương Tú ngẩng đầu nhìn hắn: “Hắn không sao chứ?”
“Không đáng ngại.” Thiên Nguyệt nói một tiếng, sắc mặt khẽ biến, đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.
Những hơi nước trong mắt Đông Phương Tú từng giọt từng giọt chảy xuống má.
Nàng ôm hắn, thật lâu sau cũng không nói tiếng nào.
Chờ Thiên Nguyệt ôm Diêm Tố về, trên mặt đất chỉ còn lại Loan Minh hôn mê bất tỉnh.
Đông Phương Tú không biết tung tích.