Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
___
“Tí tách… tí tách…”
Âm thanh của giọt nước rõ ràng vang vọng bên tai Đông Phương Tú.
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một cái sơn động, trên vách đá ẩm ướng, đang từng giọt từng giọt nhỏ giọt xuống đất.
Đây là đâu?
Đông Phương Tú thử động ngón tay, phát hiện cũng không có cảm giác mềm mại vô lực như trước, đôi mắt nàng nhanh chóng thay đổi vài lần.
Có người cứu nàng?
Nàng chống người ngồi dậy, nhìn ngoài sơn động, bên ngoài sơn động là một mảnh hoang vu, trong cỏ hoang cao nửa người, có thể rõ ràng nhìn thấy hai bóng người trong đó.
Trong đó có một người đứng không nhúc nhích, một người đang chạy nhảy trong cỏ hoang, không biết là đang làm gì.
Là bọn họ…
Thiên Nguyệt như có điều phát hiện, quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó đón Diêm Tố đi vào sơn động.
“Ngươi tỉnh rồi.” Diêm Tố dạo vòng quanh Đông Phương Tú một vòng.
“Cám ơn các ngươi đã cứu ta.” Bọn họ đã đi rồi lại quay lại.
“Không phải bọn ta cứu ngươi.” Diêm Tố lắc đầu: “Bọn ta trở về ngươi đã nằm ở bên ngoài trấn nhỏ.”
Đông Phương Tú kinh ngạc nhìn về phía Diêm Tố, sau đó như là muốn chứng thực nhìn Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt lạnh mặt gật đầu.
Không phải bọn họ, vậy đó là ai?
“Thần Khí hộ chủ.” Thiên Nguyệt giật giật khóe môi: “Ngươi với cô cô có quan hệ gì?”
Trên người nàng có hơi thở của Thần Khí, đó là Trường Sinh Tiêu của cô cô.
Đồ trên tay cô cô chắc chắn người khác không thể nào cướp đi được, chỉ có thể là tự mình đưa.
Có thể làm cô cô đưa đồ, hắn cũng không thể nhìn nàng chết.
“Trường Sinh Tiêu…” Đông Phương Tú nỉ non một tiếng: “Nhưng mà ta đâu có ký khế ước với Trường Sinh Tiêu đâu…”
Lúc trước khi đến Tiên Lộc Đài, Vu Hoan cô nương đưa Trường Sinh Tiêu cho nàng, nhưng mà nàng không có ký khế ước với nó.
Thiên Nguyệt thấy phản ứng kia của Đông Phương Tú, rõ ràng đã sớm biết thân phận của hắn và Diêm Tố, nhưng mà lúc ở bên ngoài trấn nhỏ kia, lại không có nói bảo bọn họ giúp đỡ.
Cũng khó trách cô cô sẽ đưa Trường Sinh Tiêu cho nàng.
“Đồ cô cô đưa đương nhiên đã dặn dò rồi, cho dù ngươi không có khế ước, nó cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
Đông Phương Tú hé môi, nhưng cũng không nói gì.
Nàng lấy Trường Sinh Tiêu trên người ra, cẩn thận nhìn một lần, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
Vu Hoan cô nương…
Lát sau Đông Phương Tú như nghĩ đến gì đó, sắc mặt gấp gáp: “Loan Minh…. Loan Minh bị nữ nhân kia bắt đi, ta phải đi cứu hắn.”
Nói xong nàng lập tức đi ra ngoài.
Diêm Tố và Thiên Nguyệt cũng không cản, Diêm Tố chậm rãi đi theo phía sau Đông Phương Tú.
“Vị công tử ở cùng với ngươi đó sao? Ta còn cảm thấy kỳ lạ sao không thấy hắn, thì ra là bị bắt đi.”
“Hắn là vì ta mới bị bắt đi.” Bàn tay cầm Trường Sinh Tiêu của Đông Phương Tú chặt lại đến mức nổi gân xanh, trắng bệch.
“Ngươi đi cũng vô dụng, không nhìn thấy trấn nhỏ kia nữa.”
Đông Phương Tú dừng lại, quay đầu nhìn Thiên Nguyệt đứng cao hơn nàng một chút.
Diêm Tố phụ họa gật đầu: “Khi bọn ta tìm được ngươi, đã không nhìn thấy trấn nhỏ kia nữa.”
Đông Phương Tú chạy đến nơi đó nhìn thấy chỉ là một mảnh đất trống, nơi có không có trấn nhỏ gì, chỉ có một mảnh cỏ hoang.
Tại sao lại như vậy…
Đông Phương Tú chạy đến trong đồng cỏ hoang kia, muốn tìm dấu vết trấn nhỏ đã từng tồn tại.
Nhưng mà không có, cái gì cũng không có.
Ở đây căn bản không tồn tại trấn nhỏ gì cả.
Nữ nhân kia mang Loan Minh đi đâu rồi?
“Thiên Nguyệt, chúng ta giúp nàng ta một chút đi.” Diêm Tố có chút không đành lòng, tay ôm cánh tay Thiên Nguyệt càng thêm chặt.
Thiên Nguyệt sờ đầu Diêm Tố: “Nếu là người cô cô nhìn trúng, có thể giúp ta cũng sẽ thử.”
Diêm Tố hôn một ngụm trên mặt Thiên Nguyệt, chạy đến trước mặt Đông Phương Tú: “Ta và Thiên Nguyệt sẽ giúp ngươi tìm vị công tử kia, ngươi đừng vội.”
“Cảm ơn.” Đông Phương Tú miễn cưỡng cong môi nở nụ cười.
Nàng muốn tìm được Loan Minh…
Thiên Nguyệt gọi tiểu quỷ du đãng ở vùng phụ cận, hỏi về chuyện trấn nhỏ kia.
“Ở đây đâu có trấn nhỏ gì đâu.”
Nhóm tiểu quỷ đều có đáp án giống nhau.
Từ trước đến nay bọn họ không có nhìn thấy trấn nhỏ gì ở đây cả.
“Nhưng mà ở đây có người thường xuyên mất tích, có đôi khi bọn ta nhìn thấy có người đi tới đi tới rồi không thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa…” Tiểu quỷ du đãng ở đây thời gian dài hơn một chút cũng chỉ biết nhiều như vậy.
Bọn họ cũng không nói rõ những người đó đi đâu, dù sao biến mất từ hư không như vậy, rồi cuối cùng không hề xuất hiện.
“Cái trấn nhỏ kia có lẽ chỉ có loài người mới có thể thấy.” Thiên Nguyệt đưa ra kết luận, nhưng vì sao hắn và Diêm Tố có thể nhìn thấy?
Thiên Nguyệt lại đi vùng phụ cận tìm bọn quỷ tu có thật thể, lần này lại có nhiều điểm thu hoạch.
“Đó là một cái huyễn trấn, có một con tà tu tọa trấn.” Một quỷ tu cao gầy kiêng kị nói: “Đại nhân, các ngươi không có chuyện gì đi hỏi chuyện này làm gì? Nó cũng không dễ trêu chọc, hơn nữa nó cũng sẽ không xuống tay với quỷ tu…”
“Một con?”
Thiên Nguyệt lạnh nhạt nhìn quỷ tu cao gầy.
Dùng một con đến hình dung chính là cái gì?
“Nó không phải người, nhưng mà là cái gì, bọn ta cũng không biết.” Quỷ tu cao gầy kia nhanh chóng lắc đầu.
“Như thế nào mới có thể tìm được trấn nhỏ kia?” Đông Phương Tú rât nôn nóng, Loan Minh bị bắt đi lâu như vậy, có khi nào bị ăn luôn rồi không?
Quỷ tu cao gầy kia đánh giá Đông Phương Tú một cái, gãi gãi đầu nói: “Quỷ tu bọn ta không có chuyện gì đi trêu chọc nó làm cái gì, cho nên không biết tìm nó như thế nào.”
Tìm không thấy trấn nhỏ là tìm không được Loan Minh, nữ nhân kia sẽ làm gì Loan Minh? Ăn sao?
Những nghĩ đến thái độ của nữ nhân kia, trong lòng Đông Phương Tú lại có chút bất an.
Quỷ tu cao gầy không cho được tin tức hữu dụng, đã bị Thiên Nguyệt đuổi đi rồi.
Trước khi đi còn khuyên giải bọn họ không nên đi tìm trấn nhỏ kia, chọc phải con tà tu kia thì sẽ không có kết cục tốt.
Đông Phương Tú không chịu từ bỏ, tìm kiếm ở gần đó.
Nhưng mà cũng không có tác dụng gì.
Vào đêm, Đông Phương Tú dựa vào thân cây nhìn không trung, vẻ mặt bi thương.
Diêm Tố ngồi bên cạnh Thiên Nguyệt, chống cằm nhìn Đông Phương Tú, giữa mày có chút không đành lòng.
“Đại nhân đại nhân…”
Quỷ tu cao gầy ban ngày bỗng nhiên từ phương xa bay đến, trên mặt tràn đầy vui sướng.
“Đại nhân, các ngươi không phải muốn tìm trấn nhỏ kia sao, có quỷ tu nhìn thấy, ta dẫn các ngươi qua đó.”
Đông Phương Tú lập tức nhìn về phía quỷ tu cao gầy kia: “Ở đâu?”
Quỷ tu cao gầy không nhìn Đông Phương Tú, mà nhìn Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt hơi hơi gật đầu, quỷ tu cao gầy mới dẫn đường đi ở phía trước.
Bay khoảng hơn một canh giờ, Đông Phương Tú mới nhìn thấy trấn nhỏ kia.
Từ bên ngoài nhìn xem vẫn là trấn nhỏ đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa như cũ.
“Cô nương, cô nương, ngươi đừng vội vào bên trong!” Quỷ tu cao gầy thấy Đông Phương Tú đi vào bên trong, lập tức ngăn cản lại trước mặt nàng: “Con tà tu kia rất khó đối phó, ngươi là loài người, nó càng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi vào trong trấn nhỏ sẽ lâm vào trong ảo cảnh.”
Đông Phương Tú nhìn hắn, tựa như đang đợi hắn nói tiếp.
Quỷ tu cao gầy cũng không nói nhảm: “Đây là thứ ta cướp được từ trong tay của một tên quỷ tu khác, có thể chống được ảo cảnh.”
Trong tay hắn cầm là một viên tinh thạch có ánh sáng âm u màu lam: “Ngươi cầm cái này đi vào, có thể làm ngươi chống được những ảo cảnh đó, nhưng mà nếu ngươi muốn tìm con tà tu kia, còn phải dựa vào tự thân thực lực của ngươi.”
Đông Phương Tú nhìn tinh thạch kia không nhận, vô duyên vô cớ vì sao lại cho nàng tinh thạch?
“Ta là nhìn vào mặt mũi của Quỷ Đế đại nhân mới cho ngươi.” Quỷ tu cao gầy như biết Đông Phương Tú đang nghĩ gì.
Quỷ Đế khác với quỷ tu, bọn họ có thể lệnh cho tất cả quỷ tu trong thiên hạ, hắn đương nhiên muốn ôm đùi.
Hơn nữa tinh thạch này đối với hắn mà nói, cũng không có tác dụng gì.