Phò Mã Thượng Công Chúa

Chương 47



Vương Tương Khuynh trên mặt đỏ ửng càng đậm, cũng không phải bởi vì Mộ Dung Mẫn nói nàng là một kẻ giống như tiểu bạch kiểm, mà là bởi vì trong nội tâm nàng muốn nói đó là: “Mẫn Mẫn, ta nghĩ làm tiểu bạch kiểm cũng tốt, nếu có thể làm tiểu bạch kiểm của ngươi, thì ta bằng lòng…”, vừa nghĩ đến trong nội tâm mình dĩ nhiên lại có ý nghĩ như vậy, cảm giác lại càng thêm xấu hổ. Nếu không phải bởi vì có Thư Lan các nàng ở bên cạnh, nàng mới sẽ không có ý tứ nói ra những lời đó. Thấy mộ dung mẫn hỏi mình còn vấn đề gì không, Vương Tương Khuynh chỉ cúi đầu trầm mặc chốc lát, mới nhẹ giọng trả lời: “Không có…”

Tiền thuê phòng ở Đón Khách đều do Mộ Dung Mẫn phân phó hết, đã vậy còn bị người ta nghĩ là tiểu bạch kiểm, nếu như bây giờ hỏi Triệu phủ có đúng hay không là của nàng, nếu như nàng trả lời là phải thì tốt rồi, còn nếu như nàng trả lời không phải, vậy bản thân thật sự không còn mặt mũi nào nữa, dù sao xung quanh rõ ràng còn có ba người ngồi bên cạnh. Vương Tương Khuynh len lén quét mắt nhìn ba người Thư Lan, vừa nhìn sắc mặt các nàng liền biết bây giờ trong lòng các nàng nhất định đang nghĩ mình là tiểu bạch kiểm, liền không dám hỏi Mộ Dung Mẫn cái gì, nghĩ không bằng lát nữa kiếm chỗ không có người hỏi vậy.

Mộ Dung Mẫn vẫn chú ý Vương Tương Khuynh, thấy hắn đầu tiên là lén lét quan sát ba vị thị nữ của mình, hơn nữa cũng không có gì muốn hỏi, liền biết trong lòng hắn đang nghĩ cách, không khỏi mà híp mắt, nói: “Nếu Tương Khuynh không có gì muốn hỏi ta, vậy không bằng đến lượt ta hỏi Tương Khuynh mấy vấn đề đi.”

Bản thân không biết nên hỏi cái gì, thì không nghĩ tới mộ dung mẫn dĩ nhiên lại hướng mình muốn hỏi vài vấn đề, mặt Vương Tương Khuynh không khỏi đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ: “Hỏi mình vấn đề, không chừng hỏi mấy chuyện khiến mình càng xấu hổ thêm đi!”, vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ lại, nếu mình thật sự cự tuyệt, không phải càng chứng tỏ mình làm chuyện có lỗi với Mộ Dung Mẫn sao, liền chỉ có thể nói: “Mẫn Mẫn muốn hỏi cái gì, liền… liền hỏi đi, ta… ta biết thì sẽ trả lời ngươi hết.”

Thấy Vương Tương Khuynh nói năng lắp bắp, Mộ Dung Mẫn hơi sửng sốt, “Tương Khuynh chẳng lẽ có chuyện giấu ta sợ bị ta hỏi tới sao?”, Mộ Dung Mẫn tinh tế hồi tưởng, nghĩ không ra Vương Tương Khuynh có chuyện gì mà sợ mình hỏi, càng nghĩ cũng chỉ có chuyện của Lâm Tú Uyển, mà chuyện của Lâm Tú Uyển, không phải đều đã hỏi rõ ràng hết rồi sao, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi ngời: “Lẽ nào Tương Khuynh ngoại trừ cùng Lâm Tú Uyển ái muội, ở ngoài hắn còn cùng người khác quan hệ dây dưa không rõ ràng sao?”

Mộ Dung Mẫn suy nghĩ một chút, mới mở miệng hỏi: “Tương Khuynh, ta chính là muốn hỏi một chút, ngươi mua vương phủ, sau này còn muốn ở trong phủ công chúa của ta không, hay là muốn ta cùng với ngươi ở trong vương phủ?”

“A, thì ra là hỏi cái này a?” Vương Tương Khuynh ngẩng đầu, “Đều không phải ở trong phủ trưởng công chúa sao?”

Thấy Mộ Dung Mẫn mặt ửng đỏ, Vương Tương Khuynh nghi hoặc, “Vấn đề này tựa hồ không cần hỏi, đáp án rất rõ ràng chính là ở trong phủ trưởng công chúa của Mẫn Mẫn a.”

“Khụ khụ” Mộ Dung Mẫn xấu hổ, vấn đề nàng muốn hỏi không phải là cái này, nghĩ đến ba thiếp thân thị nữ ở bên cạnh mình, cho nên mới suy nghĩ ra vấn đề này để hỏi, vậy mà Vương Tương Khuynh dĩ nhiên lại trả lời như vậy, liền chỉ có thể nói: “Án theo lẽ thường, hẳn là sẽ ban tặng một tòa phủ cho phò mã…”

Vương Tương Khuynh hồi tưởng một chút tình tiết trong TV cùng tiểu thuyết, gật đầu trả lời: “Hình như là ngoại trừ phủ công chúa còn có phủ phò mã, vậy phủ phò mã còn cần phải chờ xây dựng sao?”

Mộ Dung Mẫn nhìn Vương Tương Khuynh đang ngây ngốc, bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói: “Phủ phò mã này, nếu như ngươi cảm thấy không vừa ý mình, thì có thể trực tiếp đem vương phủ của ngươi đổi thành phủ phò mã…”

“Mẫn Mẫn, ngươi đây là hãm hại ngôi nhà của ta sao?” Vương Tương Khuynh ngây ngốc hỏi, “Nói cái gì mà nếu ta không thích thì có thể chọn cái khác, ngươi rõ ràng chính là muốn vương phủ của ta đổi thành phò mã phủ!”

“Tuy nói những thứ của ta đều là của ngươi, nhưng phò mã phủ này đều không phải lấy tiền trong quốc khổ ra để xây dựng sao?”

“Ách, một chút việc nhỏ nhoi này có tính là gì…” Mộ Dung Mẫn bình tĩnh trả lời, trong lòng nghĩ.

“Vương phủ của ngươi chính là do ta khuyến mãi đưa cho ngươi đó! Chứ nếu không chỉ bằng một nghìn lượng sao có thể mua được một ngôi nhà tốt như vậy.”

“Vậy tất cả đều nghe Mẫn Mẫn đi, đem vương phủ đổi thành phủ phò mã, cũng có thể làm giảm chút phiền phức.” Vương Tương Khuynh mới nói xong, liền nghe được tiếng xa phu nói rằng.

“Chủ tử, đã tới triệu phủ rồi!” Hoàng cung cách triệu phủ vốn không quá xa, bất quá chỉ chốc lát liền tới rồi.

Nghe được xa phu nói đến rồi, mọi người liền xuống xe ngựa. Trước kia, mỗi lần xuống xe ngựa đều là do Thư Lan tự mình tới dắt Mộ Dung Mẫn, nay đã có Vương Tương Khuynh, cho nên việc này, liền chuyển giao cho Vương Tương Khuynh làm. Ba người Thư Lan dẫn đầu xuống xe ngựa trước, theo sau là Vương Tương Khuynh, sau khi xuống xe ngựa, liền quay đầu lại đưa tay ra cho Mộ Dung Mẫn nắm lấy, Mộ Dung Mẫn sắc mặt ửng đỏ, nhưng cũng đặt tay vào trong lòng bàn của Vương Tương Khuynh để hắn nắm tay nàng xuống xe ngựa.

Gia đinh vương phủ nhìn thấy công tử nhà mình đã trở về, lại thấy được đang cùng chủ nhân cũ của mình cùng nhau trở về, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết đây là tình huống gì. Sửng sốt chốc lát, mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Vương Tương Khuynh cùng Mộ Dung Mẫn hô.

“Vương công tử, chủ tử.”

Vương Tương Khuynh vừa nghe hai người xưng hô “Vương công tử” cùng “chủ tử”, trong lòng lộp bộp, lập tức phản ứng kịp, “Vương công tử là đang gọi ta, vậy còn chủ tử, chắc chắn là gọi Mẫn Mẫn ở bên cạnh mình. Xem ra chủ nhân tiềm nhiệm của triệu phủ này, thật đúng là Mẫn Mẫn a! Nhớ tới khoảng thời gian lần đầu gặp nhau, Mẫn Mẫn có nói nàng gọi là Triệu Mẫn, Triệu Mẫn, Triệu phủ, sao ta không nghĩ ra cả hai cái tên này có liên quan với nhau chứ!” Ngẫm lại mình lúc trước thật sự buồn cười, dĩ nhiên hoài nghi ngôi nhà này không sạch sẽ cho nên mới rẻ còn tiện nghi như vậy, rõ ràng bởi vì ngôi nhà này là của Mộ Dung Mẫnbcho nên mới tiện nghi mà bán cho mình.

Xác định được chủ nhân của triệu phủ chính là Mộ Dung Mẫn, Vương Tương Khuynh càng thêm xác định một việc, đó là Liên Hoa cùng Mười Ba ở bên cạnh mình chắc chắn đã biết thân phận Trưởng công chúa của Mộ Dung Mẫn, “Biết được thận của Mẫn Mẫn, dĩ nhiên còn dám gạt mình! thật sự là bạch nhãn lang! Như vậy nha đầu này không cần mình nói thì từ lâu đã đi theo Mẫn Mẫn rồi!” Vương Tương Khuynh ở trong lòng tức giận mắng, cũng không ngẫm lại, lúc trước Liên Hoa muốn nói cho nàng biết thân phận của Mộ Dung Mẫn, bản thân nàng còn tức giận với nàng ấy a. 

Mộ Dung Mẫn nghe đến mấy tên gia định gọi mình là “chủ tử”, hơi ghé mắt nhìn Vương Tương Khuynh một chút, thấy hắn hơi giận rồi lại mang theo biểu tình ủy khuất, liền biết Vương Tương Khuynh nhất định là nghĩ vương phủ nguyên bản là của mình, đợi chốc lát, cũng không thấy hắn có phản ứng gì, liền nói: “Tương Khuynh, chúng ta đi vào trước đi, đừng đứng mãi ở chỗ này…”

Vương Tương Khuynh ngây ngốc mà đứng ở trước cửa vương phủ, nghĩ Liên Hoa cùng Mười Ba dám giấu mình chuyện này, thì nghe được tiếng Mộ Dung Mẫn nói mới hoàn hồn: “A, nga, đi vào trước đi.”

Trong lòng lại nghĩ, “Chờ lát vào trong, nhất định phải tìm hoa nhỏ cùng Mười ba tính sổ! Hai cái đứa tiểu bạch nhãn lang này, dĩ nhiên dám làm gián điệp!”

Ngay lúc Vương Tương Khuynh bước vào vương phủ, gia đinh mới nhớ tới một chuyện, hô: “Công tử chờ một chút!”

Vương Tương Khuynh quay đầu lại: “Có chuyện gì?”

Gia đinh gật đầu, nói rằng: “Sáng nay có hai vị tiểu thư xinh đẹp tới, nói là tới tìm người, một vị hình như là nhị tỷ của công tử, vì ta nghe Liên Hoa cô nương hướng nàng hô nhị tiểu thử, còn có một vị cô nương xinh đẹp hình như gọi là Tử Yên, Tử Yên cô nương kia lớn lên thật sự đẹp tuyệt vời!” Vừa nói trong ánh mắt dĩ nhiên sáng lấp lánh.

Vương Tương Khuynh nhìn Mộ Dung Mẫn một chút, nghĩ thầm: “Mẫn Mẫn, ngươi ở đâu tìm được đám hạ nhân tốt như vậy a! Ở trước mặt ngươi làm trò khoa trương nữ nhân khác đẹp! Khoa trương người ta còn chưa tính, đã vậy còn khen ngợi không ngớt như vậy, còn nghĩ ta cùng người ta dây dưa… Chờ một chút! Hình như mình thật sự cùng Tử Yên có chút gì đó! Ngọc bội của ta còn ở trong tay nàng, vẫn không chịu trả lại cho ta!” Vương Tương Khuynh hít sâu một hơi, trong lòng chỉ có thể cầu khẩn Tử Yên cô nương nghìn vạn lần đứng có mà ăn nói lung tung, sau một khoảng thời gian quen biết, mới biết Tử Yên cô nương kia tuy bên ngoài nhìn có vẻ tri thức hiểu lễ nghĩ tâm địa thiện lương, nhưng bên trong chính là cực kì phúc hắc, một ngày hướng mình đùa giỡn thì mình cũng không có khả năng chống đỡ, lúc nào cũng bị nàng ấy đùa giỡn, bản thân chính là vẫn chỉ có thể cười ngây ngô.

Mộ Dung Mẫn trên mặt biểu bình vân đạm phong khinh, nhưng trong nội tâm từ lâu đã trở nên hỗn loạn, híp mắt, “Xem ra Tương Khuynh thật sự cùng nữ nhân khác ái muội a! Lúc này mới đậu trạng nguyên, liền tìm tới đây!”

“Khụ khụ, ta đã biết, các ngươi tiếp tục thủ tốt ở trước cửa vương phủ đi.” Vương Tương Khuynh giả bộ bình tĩnh, mang theo Mộ Dung Mẫn vào vương phủ.

Còn chưa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy nha đầu Liên Hoa đang hưng phấn nhìn mình chào đón, trong miệng còn hô: “Thiếu gia thiếu gia, ngươi thế nào sớm như vậy đã trở về! Nhị tiểu thư cùng Tử Yên cô nương tới!”

Vương Tương Khuynh nhìn vào trong phòng khách, hỏi: “Nhị tỷ của ta cùng Tử Yên cô nương đâu?”

“Các nàng nói đi đường mệt mỏi quá, cho nên liền đi vào phòng của người nghỉ ngơi rồi.” Liên Hoa trả lời.

“Nga” Vương Tương Khuynh gật đầu, lập tức cả kinh: “Ngươi nói cái gì? Đi gian phòng của ta nghỉ ngơi! Trong phủ không phải còn nhiều phòng trống sao! Vì sao lại muốn đi phòng của ta!”

“Ách.” Liên Hoa nhìn Mộ Dung Mẫn, cẩn cẩn dực dực mà đáp: “Tử Yên cô nương nói xa nhau lâu như vậy, cho nên nhớ người, biết được người hôm nay liền bắt đầu vào triều, nên nghĩ đi vào phòng người đợi người trở về…”

Liếc mắt nhìn sắc mặt của Mộ Dung Mẫn, tựa hồ cũng không có gì, mới nói tiếp: “Không nghĩ tới thiếu gia người nhanh như vậy đã trở về, ta hiện tại liền đi nói cho nhị tiểu thư cùng Tử Yên cô nương rằng người đã trở về, các nàng nhất định vui vẻ chết mất!”

Vương Tương Khuynh hơi giật giật khóe môi, thật muốn nói: “Liên Hoa, ngươi bình thường đều không phải chỉ cần nhìn ánh mắt của người khác sẽ hiểu được sao! Bộ ngươi không nhìn thấy ta nháy mắt muốn lồi ra luôn rồi à! Thế nào hôm nay lại ở trước mặt Mẫn Mẫn nói như vậy, coi như ta cùng Tử Yên cô nương có cái gì thì…! Ngươi.. ngươi sẽ không phải là cố ý đi…”

Liên Hoa nói xong liền chạy thật nhanh tới phòng Vương Tương Khuynh, “Thiếu gia a, ta nếu như phá hư cảm tình của ngươi cùng Trưởng công chúa, ngươi sẽ không trách ta đi! Ngẫm lại tính mệnh quan trọng hơn, thiếu gia a, cùng lắm thì ta còn yêu đời, mệnh nếu như không còn, thì quá éo le rồi!”

Vương Tương Khuynh thật không nghĩ tới Liên Hoa hiện tại lại suy nghĩ như vậy, thấy Liên Hoa chạy vào phòng mình gọi nhỉ tỷ cùng Tử Yên cô nương ra, liền cùng Mộ Dung Mẫn đi tới phòng khách. Chờ Mộ Dung Mẫn gọi xuống, Vương Tương Khuynh mới nghĩ tới nên mở miệng giải thích quan hệ giữa mình cùng Tử Yên như thế nào đây.

“Mẫn Mẫn, Tử Yên cô nương là…”

Vương Tương Khuynh suy nghĩ một chút, “Tựa hồ thật đúng là không biết nên giải thích thân phận Tử Yên cô nương như thế nào a! Nếu như nói Tử Yên cô nương là hoa khôi Bách Hoa lâu, vậy chả khác nào nói lên chuyện mình đi vào thanh lâu a! Tuy rằng bản thân ở trong thanh lâu chưa từng làm cái chuyện kia…”

Thấy Vương Tương Khuynh nửa ngày cũng không nói nên lời, Mộ Dung Mẫn nhịn không được hỏi: “Vị Tử Yên cô nương là ai?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.