Hạ Thanh Khê ngồi xổm xuống bên cạnh giường, đưa ngón tay vuốt nhẹ lên chân mày Cố Yên Chi.
Đôi mày thanh tú của nàng giãn ra, lông mi dày khẽ run run, mí mắt dần mở, gương mặt phóng đại của Hạ Thanh Khê đập vào mắt nàng đầu tiên, Cố Yên Chi giật nảy bật ngồi dậy.
Hạ Thanh Khê cười cười rồi đứng lên.
_ Tôi định cho cậu ngủ thêm một lúc nhưng thức ăn hâm đi hâm lại sẽ không ngon, cậu xuống ăn đi rồi ngủ tiếp.
Cố Yên Chi dụi dụi hai mắt, sau đó đi đến phòng tắm rửa mặt rồi cùng Hạ Thanh Khê xuống phòng ăn dùng bữa.
_ Yên Chi, cậu không ăn rau sao?
_ Không thích.
Cả buổi Cố Yên Chi đều không động đũa vào món salad mà Hạ Thanh Khê làm.
Cô nhớ lại, hôm đó ở nhà nàng mấy ngày cũng không nhìn thấy Cố Yên Chi chịu ăn rau, cùng lắm chỉ là ăn mấy món cải xào.
Hạ Thanh Khê nhếch miệng cười cười.
_ Cậu là con nít sao? Thảo nào cậu không thể cao lên được!
_ …! – Cố Yên Chỉ không biết nói gì, Hạ Thanh Khê tưởng nàng ngốc sao, ăn rau thì liên quan gì đến việc nàng có cao hơn hay không?
Hạ Thanh Khê chuẩn bị thức ăn thì sau khi ăn xong Cố Yên Chi rất biết điều mà rửa bát đũa.
Sau khi nàng rửa xong lau khô tay, Hạ Thanh Khê đi đến tủ lạnh lấy hai que kem rồi kéo Cố Yên Chi đi vào phòng trà ngồi ở bên cạnh cửa cùng ăn kem.
Mùa hè thời tiết oi bức, que kem rất nhanh bị tan chảy nhiễu xuống phần đất ở bên ngoài, đàn kiến đánh hơi được hương vị ngọt ngào của kem liền kéo nhau tới chực chờ.
Cố Yên Chi nhìn xuống những giọt kem tan chảy dưới đất đã bị kiến bâu vào liế.m láp.
Nàng nằm sấp xuống, hai chân cong lên đung đưa.
Hạ Thanh Khê quay sang nhìn Cố Yên Chi lại cong môi cười.
_ Yên Chi, sau này cậu muốn làm gì?
_ Sau này? – Cố Yên Chi đang cúi đầu nhìn đám kiến dưới kia lại ngẫng đầu đưa đôi mắt trong veo nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Ừm, ý tôi là tương lai, cậu muốn làm nghề gì?
Cố Yên Chi dùng tay phải chống cằm, hai chân vẫn giơ lên đung đưa.
Nàng nhìn bầu trời trong xanh cao vút ngày hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
_ Tôi cũng không biết.
Tôi chỉ nghĩ mỗi ngày đều giống như ngày cuối cùng tôi được sống mà cố gắng thôi, tôi không nghĩ xa như vậy.
Hạ Thanh Khê đang ngước nhìn bầu trời liền cau mày, rồi nghiêng đầu sang nhìn Cố Yên Chi.
Cô thật sự muốn biết trong đầu Cố Yên Chi suy nghĩ những gì, nàng đôi khi rất dễ hiểu, cũng có đôi khi Hạ Thanh Khê cảm thấy nàng giống như không thuộc về thế giới này vậy.
_ Tôi tưởng cậu sẽ nói nếu không có nghề nghiệp thì sẽ lấy chồng như những người khác.
_ Nhất định phải kết hôn sao? – Cố Yên Chi liếc nhìn Hạ Thanh Khê.
_ Không nhất định, tôi tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ tương lai sẽ kết hôn.
– Hạ Thanh Khê chống hai tay xuống sàn, hơi ngã lưng ra sau, toàn bộ trọng lực đều được hai cánh tay chống đỡ.
_ Vậy cậu muốn làm gì? – Cố Yên Chi dùng hai khuỷu tay chống lên sàn, hai bàn tay đan vào nhau, đặt cằm lên mu bàn tay.
_ Tôi muốn kiếm tiền, tôi muốn giàu có, đến lúc đó tôi sẽ tự do làm bất cứ điều gì tôi thích.
– Hạ Thanh Khê ngước nhìn trời rồi cười cười.
Cố Yên Chi nhìn Hạ Thanh Khê chăm chú, nàng có thể nhìn thấy 10 năm sau Hạ Thanh Khê sẽ giàu có như thế nào không? Nàng không biết nữa, nàng không chắc chắn.
Có lẽ một ngày nào đó Hạ Thanh Khê sẽ tìm được một người bạn tốt hơn nàng.
Hoặc có lẽ khi lên cao trung Hạ Thanh Khê và nàng sẽ không còn liên hệ với nhau nữa.
Cố Yên Chi quay mặt đi cố gắng nặn ra một nụ cười trên môi.
_ Vậy từ giờ cậu phải cố gắng học thật giỏi.
Buổi chiều, sau khi học xong, Cố Yên Chi định ra về lại ngay lúc Ôn Noãn Noãn đưa Hạ Thiên San đi bơi về.
Ôn Noãn Noãn một mực giữ Cố Yên Chi ở lại ăn cơm tối.
Cố Yên Chi ngoan ngoãn nghe lời.
Ôn Noãn Noãn đưa Hạ Thiên San đi bơi sẵn tiện đi siêu thị mua rất nhiều đồ tươi ngon.
Bà đang rửa rau ở bồn rửa, Cố Yên Chi đi vào bếp đứng bên cạnh bà.
_ Dì, có cần con giúp không ạ?
_ Không cần, con mau lên xem phim cùng Thanh Khê, dì tự chuẩn bị được rồi.
– Ôn Noãn Noãn quay sang nhìn nàng rồi mỉm cười từ chối.
_ Thật ra con biết nấu ăn, còn làm được rất nhiều món, con có thể giúp dì một chút.
– Cố Yên Chi cảm thấy mình ngồi đợi là bất lịch sự nên một mực muốn phụ giúp Ôn Noãn Noãn.
_ Được, vậy con biết nấu canh rong biển không? – Ôn Noãn Noãn thấy nàng rất kiên quyết nên không từ chối nữa.
_ Biết ạ.
– Cố Yên Chi tự tin gật đầu.
_ Vậy món canh hôm nay giao cho Yên Chi được không?
_ Vâng!
Cố Yên Chi nhanh chóng lấy rong biển khô thả vào nước ngâm nở.
Sau đó nàng lại lấy thớt và dao cắt thịt bò, băm nhỏ tỏi.
Rồi thành thục lấy một cái nồi cho ít dầu bỏ tỏi vào xào thơm lại cho thịt bò, rong biển và thêm nước để nấu chín.
Ôn Noãn Noãn nhìn thấy Cố Yên Chi nấu ăn đâu ra đó, có vẻ ở nhà đã làm rất nhiều liền mỉm cười, chẳng bù lại với đứa con gái lười biếng chuyện nhà của bà.
Hạ Thiên San vì thấy Cố Yên Chi ngồi ở sofa xem phim hoạt hình nên vui vẻ cầm theo túi bánh ngồi vào sofa cùng nàng và Hạ Thanh Khê xem TV.
Cô bé mải mê xem hoạt hình đến lúc quay sang thì phát hiện Cố Yên Chi đã không còn ngồi ở giữa nữa.
Đầu bên kia của sofa là gương mặt lạnh lùng của Hạ Thanh Khê.
Hạ Thiên San muốn đi xuống bếp tìm mẹ nhưng sợ nếu tạo ra tiếng động liền sẽ làm Hạ Thanh Khê tức giận.
Cô bé cúi đầu nhìn túi bánh, lại không dám thò tay vào lấy bánh ăn sợ tiếng nhai của mình gây chú ý với Hạ Thanh Khê.
Hạ Thiên San thật sự không biết nên làm gì trong tình huống này, cô bé muốn khóc cũng không dám khóc, chỉ đành bất lực ngồi co người trên sofa cố gắng biến mình thành không khí.
Hạ Thiên San chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, mãi mà chưa thấy mẹ đên gọi ăn tối.
Hai mắt cô bé đã bắt đầu rưng rưng, Cố Yên Chi vừa kịp lúc xuất hiện.
_ Cơm tối xong rồi, Thanh Khê, Thiên San đi rửa tay rồi ăn thôi.
Hạ Thiên San nghe thấy không kịp đợi Hạ Thanh Khê lên tiếng, cô bé liền bật nhảy khỏi sofa chạy như tên lửa đi xuống phòng bếp.
Cố Yên Chi nhìn theo cô bé, Hạ Thanh Khê cũng đưa mắt nhìn theo.
_ Em gái cậu làm sao vậy? – Cố Yên Chi nhíu mày.
_ Chuyện thường thôi, đừng để ý.
– Hạ Thanh Khê lạnh nhạt nói rồi đi khỏi phòng phòng khách.
Cố Yên Chi giúp Ôn Noãn Noãn bày thức ăn ra bàn.
Hạ Thanh Khê và Hạ Thiên San đã ngồi sẵn ở bàn ăn.
Hạ Thiên San ngồi cạnh Ôn Noãn Noãn, đối diện cô bé là Cố Yên Chi.
Ôn Noãn Noãn lấy thìa và đũa đưa cho Hạ Thiên San.
_ Thiên San, canh rong biển hôm nay là do chị Yên Chi làm đó, con ăn thử xem.
Hạ Thiên San ngoan ngoãn gật đầu nhận lấy thìa đũa, rồi đưa chiếc thìa vào bát canh uống một chút.
Sau đó cô bé lại ngước lên nhìn Cố Yên Chi cười cười.
_ Thiên San, có ngon không? – Ôn Noãn Noãn hỏi cô bé.
Hạ Thiên sang gật đầu lia lịa, Hạ Thanh Khê bên cạnh cũng uống canh sau đó liền nhướng mày.
_ Cái này còn ngon hơn mẹ nấu.
_ Khen thì khen, không cần phải lôi mẹ vào so sánh.
– Ôn Noãn Noãn liếc nhìn Hạ Thanh Khê, bà nấu ăn cho con gái 14 năm qua chưa từng được Hạ Thanh Khê khen một câu.
Nhưng mỗi lần Ôn Noãn Noãn muốn làm một món mới liền bị Hạ Thanh Khê đánh giá rất nghiêm túc.
_ Con chỉ nói thật thôi, Yên Chi còn biết làm cả bánh quy.
– Hạ Thanh Khê gắp một miếng thịt bò cho vào miệng vừa nhai vừa nói.
_ Thật sao? Yên Chi còn biết làm bánh quy?
Ôn Noãn Noãn bất ngờ nhìn nàng, Hạ Thiên San đang chăm chú ăn canh cũng ngước lên nhìn Cố Yên Chi.
Cố Yên Chi cười cười rồi gật đầu.
_ Thiên San rất thích đồ ngọt a, nhưng dì không giỏi làm bánh.
Yên Chi lần sau đến có thể mang một ít bánh của con làm đến được không? – Ôn Noãn Noãn và Hạ Thiên San đồng loạt đưa đôi mắt mong chờ nhìn nàng.
_ Mẹ, còn muốn đòi quà? – Hạ Thanh Khê nhíu mày.
_ Vâng, lần sau con đến sẽ mang một ít bánh cho Thiên San, chỉ là không biết có hợp khẩu vị.
– Cố Yên Chi cắn cắn đầu đũa.
_ Thanh Khê kén chọn còn khen như vậy nên chắc chắn Thiên San sẽ thích, đúng không? – Ôn Noãn Noãn nói rồi nhìn Hạ Thiên San, cô bé rất phối hợp liên tục gật đầu.
Ăn cơm xong cũng đã hơn 6 giờ, Cố Yên Chi muốn ở lại rửa bát, Ôn Noãn Noãn không đồng ý liền hối thúc Hạ Thanh Khê đưa nàng về.
Cố Yên Chi cúi chào Ôn Noãn Noãn rồi cùng Hạ Thanh Khê rời khỏi.
Trên đường đưa Cố Yên Chi về nhà Hạ Thanh Khê hỏi.
_ Yên Chi, giữ cậu ở lại cả ngày như vậy, mẹ cậu không trách cậu chứ?
_ Không sao.
– Cố Yên Chi lắc đầu.
_ Mẹ cậu cũng thật dễ chịu.
Cố Yên Chi im lặng không trả lời.
Hạ Thanh Khê đưa Cố Yên Chi đến cổng nhà rồi quay xe đi về.
Cố Yên Chi đi vào nhà, Trương Tĩnh Nhàn đang ôm Cố Yên Hoa ngồi trên sofa xem tin tức.
Cố Yên Chi đi vào chào bà ấy, Trương Tĩnh Nhàn “ừm” một tiếng cũng không quay lại nhìn.
Cố Yên Hoa quay sang nhìn nàng, rồi lại quay mặt đi.
Cố Yên Chi đi vào bếp rót nước uống, trên bàn ăn có mấy đĩa thức ăn được đậy kín, Cố Yên Chi buông ly nước, đem thức ăn cất vào tủ lạnh rồi quay trở về phòng.
.