Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Thần ca nhi về đến nhà, phát hiện tiểu hồ ly đã đi đâu mất, y tìm khắp nơi một lần, khi có chút sốt ruột, liền thấy nó từ trong bụi cỏ đứng dậy, tiểu hồ ly duỗi người, eo dãn dài ra, trên đỉnh đầu có cọng cỏ, một bộ dáng còn đang buồn ngủ.
Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm “Sao lại chạy ra ngoài đây ngủ?”
Tiểu hồ ly khều ống tay áo, rồi bò tới trong lòng ngực y, đôi mắt sáng lấp lánh, hiện lên bộ dạng cầu được ôm ôm sờ sờ, Thần ca nhi đem nó ôm lên, gãi gãi bụng nó, tiểu hồ ly trong lòng ngực y ăn vạ không muốn cử động, thấy nó dính người như thế, đáy mắt Thần ca nhi nhịn không được lộ ra chút ý cười, nhưng mà vẫn có chút lo lắng, cười một chút khuôn mặt nhỏ liền trở nên nghiêm khắc.
“Bên ngoài người xấu không ít, về sau đừng ra ngoài một mình, vạn nhất lại bị người bắt đi lần nữa thì làm sao bây giờ?”
Trong suy nghĩ Thần ca nhi, tiểu hồ ly tuy thông minh, nhưng cũng chỉ là hồ ly, tuổi còn nhỏ như vậy, gặp phải người xấu chỉ có bị thiệt.
Rõ ràng là lời nói y đầy trách cứ, đáy lòng tiểu hồ ly lại ấm áp.
Thần ca nhi nắm lỗ tai nó, bởi vì luyến tiếc nên không dùng nhiều lực, càng giống vuốt ve hơn, tiểu hồ ly bị sờ thật sự thoải mái, một lỗ tai còn lại cũng đưa qua, khuôn mặt nhỏ thích ý không thôi.
Trong lòng Thần ca nhi có chút thán phục, y rũ mắt nhìn tiểu hồ ly, lần này dùng lực mạnh hơn, trên lỗ tai truyền đến một trận cảm giác tê dại, một chút cũng không đau.
Tiểu hồ ly lại đem khuôn mặt nhỏ đưa qua.
Thần ca nhi: “……”
Tiểu hồ ly cười cười, dùng móng vuốt nhỏ ôm lấy cánh tay Thần ca nhi.
*
Buổi tối Thần ca nhi lại nằm mơ.
Lại lần nữa mơ thấy đứa bé trai mặt y phục màu hồng kia, nó để chân trần đứng ở trong một góc, mơ hồ có thể nhìn được đầu tóc đen óng trên làn da trắng bệch, bộ quần áo trên người cũng bị bẩn, chân lạnh đến đỏ bừng, trên mặt nó biểu tình đã ủy khuất lại quật cường. Nhìn ngoại hình mà nói, không hơn 4 tuổi.
Người chung quanh đối nó chỉ chỉ trỏ trỏ, nó mím môi không rên một tiếng, khi Thần ca nhi đi qua người, nghe được âm thanh rộp rộp từ bụng nó phát ra, như là cực kỳ đói, khi ánh mắt hai người chạm nhau, đứa bé trai hung hăng trừng mắt liếc nhìn y.
Thần ca nhi đi về phía trước vài bước, nhịn không được lại quay trở về, cầm cái màn thầu đưa cho nó, đứa bé trai quật cường đứng như cũ, thời tiết dần trở lạnh, Thần ca nhi mặc ba lớp áo, nó lại chỉ mặc một lớp, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người cảm thấy thực lạnh.
Y khom lưng đem màn thầu đưa cho nó.
Đứa nhỏ vẫn luôn nhấp môi nhìn chằm chằm y, không rên một tiếng, cũng không muốn duỗi tay.
Thần ca nhi nghe được thanh âm chính mình thở dài, nói với đứa bé: “Nơi này không phải là chỗ ngươi nên đến.”
Vừa dứt lời, đứa bé một phen đánh rớt màn thầu trong tay y, biểu tình vẫn lạnh như băng, quay đầu liền rời đi.
Thần ca nhi có chút lo lắng cho hắn, rõ ràng không quen biết, cảm giác lại như quen biết rất nhiều năm.
Cảnh trong mơ lại chuyển.
Thần ca nhi nhìn thấy bờ sông có một cái thi thể, một thân áo vải thô, ngón tay có bọt nước sưng vù, một trận mùi hôi thối từ thi thể truyền đến. Gương mặt thi thể như thế nào y không thấy rõ, chỉ có thể nghe được âm thanh xung quanh ồn ào cảm thán.
“Thật đủ đáng thương, xem miệng vết thương trên người, đây không phải là sống sờ sờ bị đánh chết lại đem xác vứt bỏ trong sông?”
“Cũng không phải do mụ ngày thường không biết giữ mồm giữ miệng, lại làm nhiều việc thiếu đạo đức, không biết đắc tội bao nhiêu người, cũng khó trách chết thảm như vậy.”
“Thôi thôi, đều tránh đi, làm gì thì làm, người chết là lớn nhất.”
Thanh âm bên tai không hiểu sao có chút quen, Thần ca nhi cố gắng phân biệt, không biết vì cái gì, đều thấy không rõ mặt bọn họ, xung quanh như có một tầng sướng mù dày đặc. Cái áo vải thô kia hình như cũng có chút quen mắt, Thần ca nhi mở to mắt, muốn nhìn rõ ràng rốt cuộc người chết là ai.
Trong đầu đột nhiên đau đớn kịch liệt.
Thần ca nhi từ trong mộng tỉnh lại, y há miệng thở dốc một chút, tim bang bang đập loạn mới dần khôi phục bình thường, áo vải thô màu xanh lá…… Vì cái gì lại quen mắt như vậy? Thần ca nhi nhịn không được nhéo huyệt Thái Dương một chút, khi bình tĩnh lại mới phát hiện tiểu hồ ly đang nhìn chằm chằm y, mày nhíu chặt, như đang trầm tư cái gì.
Y bị bộ dáng đáng yêu của tiểu hồ ly chọc cười, nhịn không được đem nó ôm lên.
Tiểu hồ ly lại đem lòng bàn tay ấn tới trước ngực y, thấy trái tim nhảy lên nhanh chóng dần dần khôi phục bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly nhắm hai mắt lại, lần này lại có chút không ngủ được, trước kia y rất ít nằm mơ, gần đây cũng không biết sao lại thế này, nằm mơ tần suất càng ngày càng cao, thường xuyên mơ thấy một đứa bé trai cũng thôi đi, hôm nay thế nhưng cứ vô duyên vô cớ mơ thấy một thi thể.
Thần ca nhi cọ cọ gương mặt tiểu hồ ly, đem nó ôm lên, hoảng loạn trong lòng ngực mới dần dần tiêu tán, ánh mắt tiểu hồ ly có chút ngơ ngác, không nhịn được lại nhìn thoáng qua móng vuốt nhỏ của mình, biểu tình có chút nghi hoặc.
Nó so với Thần ca nhi tỉnh lại trước một bước, đồng dạng cùng một giấc mộng, nó mơ thấy chính mình biến thành một đứa bé trai, vẫn là đứa bé mà Thần ca nhi không quá thích kia.
Tiểu hồ ly mày nhíu chặt lên, nhịn không được hừ lạnh, liền tính nó thật có thể biến thành người, cũng là người quan trọng nhất của y, sao có thể không thích?! Tiểu hồ ly nhịn không được nhìn chằm chằm vào móng vuốt nhỏ của chính mình, xem a xem…… Chỉ cảm thấy giấc mộng này cho nó mở ra cánh cửa của thế giới mới. Hay là…… Nó thật có thể biến thành người?
Bằng không nó vì sao có thể nghe hiểu bọn họ nói, vì sao có thể học được chữ? Vì sao còn có một ít năng lực đặc thù?
Một đêm này, đối với nó mà nói nhất định là không yên.
*
Ngày hôm sau lúc Thần ca nhi đi tới học đường, nghe được một tin tức.
Bà nội y Triệu thị, ngày hôm qua ở thôn Vương gia đã xảy ra chuyện.
Thôn Vương gia có một cái hố to không sâu không cạn, vốn dĩ tính toán ở bên trong nuôi cá, còn chưa kịp thêm nước, khi có người đi ngang qua, lại phát hiện Triệu lão thái nằm ở đáy hố, chân bị ngã gãy, người cũng có chút điên khùng, vẫn luôn la hét thấy quỷ, nói Vương gia thôn không sạch sẽ, có đồ vật dơ bẩn.
Người Vương gia thôn nghe xong có thể cao hứng mới là lạ, lúc đầu còn muốn đem mụ đưa trở lên, cuối cùng cũng mặc kệ, vẫn là Vương địa chủ nghe được tin tức, cho người đem mụ đưa trở về.
Để cho người khó hiểu chính là, chân mụ đều bị ngã gãy, Vương địa chủ thế nhưng không thông báo chuyện chậm lại hôn lễ, thậm chí đem việc thành thân định vào hai mươi ngày sau
Trong khoảng thời gian gần đây có thể xem chuyện này là đề tài bị bàn luận lớn nhất, đến Lý Uyển cũng đã biết, nàng cùng Triệu Đại Niên đã hòa li 5 năm, cùng Triệu gia đã sớm chặt đứt liên hệ, tự nhiên không có phản ứng quá lớn.
Lý Minh cùng Thần ca nhi về đến nhà, thấy nàng thần sắc như thường đều thở phào nhẹ nhõm.
*
Ngày ngày không nhanh không chậm trôi qua, bất tri bất giác* Lý Cẩn bọn họ đã rời đi mười ngày, còn tính mất ba ngày đường để về đến nhà, còn lại ba ngày, Thần ca nhi cùng Lý Minh chính là đếm từng ngày một.
*Vô thức, không hiểu nguyên nhân.
Rốt cuộc ngày về cuối cùng cũng tới, hai đứa nhỏ đều có chút không muốn đi học.
Ngóng ngóng trông trông thật vất vả tới thời gian tan học, hai người mới vừa dọn dẹp xong cặp sách, liền thấy Nghiên tỷ nhi cùng Thịnh Thịnh vọt lại đây, Thần ca nhi mới vừa ngẩng đầu, liền thấy một bóng hình hướng chính mình nhào tới, vang dội mà hô một tiếng, “Ca!”
Thần ca nhi bị đâm lui về phía sau một bước, sau đó bị muội muội nhà mình ôm cái, đầy cả cõi lòng, tiểu cô nương hơn chín tuổi đúng là thời điểm yêu làm nũng, Nghiên nhi ôm y, rồi lại bổ nhào vào lòng ngực Lý Minh, một đôi mắt to đen nhánh sáng lấp lánh, “Ca, ta rất nhớ các ngươi!”
Thịnh Thịnh cũng chạy lại đây, nhóc mới bốn năm tuổi, tay chân lại thực nhanh nhẹn, ôm chặt rồi nhảy lên lưng Lý Minh, ở trên đầu hắn hôn một cái, hôn xong lại nhảy xuống hướng Thần ca nhi nhào tới.
Huyên nhi cũng theo lại đây, chỉ an an tĩnh tĩnh nhìn bọn họ, ngũ quan nàng giống Vân Liệt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp không thôi, thấy Lý Minh hướng nàng nhìn qua, nàng cười nhợt nhạt, gọi, “Nhị ca.”
Thần ca nhi xoa xoa Huyên nhi đầu, “Huyên nhi sao lại gầy như vậy?”
Lý Minh thuận tay đem Huyên nhi ôm lên, “Chính là, ôm đều thấy nhẹ.”
Huyên nhi nhăn lại lông mày nhỏ, nhấp môi, “Nhị ca, ta đều đã lớn rồi.”
Lý Minh cong cong môi, đem nàng thả xuống dưới, “Hảo hảo hảo, không ôm ngươi. Có phải không ăn cơm tốt?”
Đôi mắt Nghiên nhi sáng lấp lánh, ngạc nhiên không thôi, “Chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra được sao? Chúng ta trở về bằng đường thủy, Huyên tỷ say tàu, hai ngày này cũng chưa ăn uống cái gì.”
Thịnh Thịnh bò lên lưng Thần ca nhi, ôm lấy cổ y cọ cọ, không muốn đi xuống, “Ca, ngươi cố chịu một tí, ta gầy không?”
Thần ca nhi nâng mông nhóc, đem nhóc bế hướng lên, đáy mắt lộ ra một chút ý cười, “Nặng quá, nhận không ra.”
Thịnh Thịnh cười hì hì, hôn hôn gương mặt ca nhóc, “Ta rất nhớ ca ca, nhớ nữa lại tăng hai cân* thịt.”
*1 cân = 1/2 kg
Thần ca nhi cười cười, “Đi thôi, ca ca cõng ngươi trở về.”
Thịnh Thịnh vui vẻ cực kỳ, vươn tay ôm lấy cổ Thần ca nhi, “Ca ca xác thật đã lâu không bế ta, cõng mười bước thôi, cõng về nhà quá xa, sẽ đè hỏng ca ca.”
Nghiên nhi cười hì hì, “Ngươi cũng biết chính mình nặng ha.”
Thịnh Thịnh tinh quái mà chớp mắt, “Ta nặng tốt xấu gì ca ca cũng có thể cõng lên, đổi thành tỷ tỷ thì lại khó nói rồi.”
Nghiên nhi hướng nhóc làm mặt quỷ, “Thôi, không cùng củ cải nhỏ* như ngươi nói chuyện.”
Thần ca nhi mới vừa cõng Thịnh Thịnh đi được hai bước, ngay lúc này tiểu hồ ly lại kéo kéo ống quần y, thấy Thần ca nhi không có ý dừng lại, tiểu hồ ly ủy ủy khuất khuất, đem thân thể nhỏ ngồi xổm trên chân y, cái đầu nó tuy rằng nhỏ, lại rất nặng, Thần ca nhi sau lưng còn cõng Thịnh Thịnh, tự nhiên không đi được .
Nghiên tỷ nhi che môi cười trộm, “Ca, tiểu hồ ly còn thích tranh giành tình cảm như vậy nha?”
Thịnh Thịnh từ trên lưng ca nhóc nhảy xuống, bộ dáng giả vờ tức giận, muốn đuổi tiểu hồ ly xuống dưới, tiểu hồ ly lại vẫn không nhúc nhích ngồi xổm trên chân Thần ca nhi, mí mắt đều không nhấc lên một chút.
Thần ca nhi khom lưng đem tiểu hồ ly ôm lên.
Thịnh Thịnh đi kéo túi sách của y, cười lộ ra hai viên răng nanh, “Ca, ta giúp ngươi cầm.”
Nói xong liền đem túi sách Thần ca nhi đoạt lại, đối tiểu hồ ly chớp mắt, “Ta là đệ đệ tốt nhất thiên hạ, còn ngươi á hả, là thiên hạ đệ nhất tiểu trói buộc, liền lúc nào cũng phải được ca ca ôm mới chịu!”
Thấy tiểu hồ ly tức giận đến mặt đen thui, Thịnh Thịnh mới vui vẻ cười cười, tung tăng nhảy nhót đi phía trước mở đường.
hết chương 9.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu – @ngungbichlaumiiris.