Bà Giang “A” lên
một tiếng, giọng đầy vui sướng: “Mấy tháng nữa hả con?” Ông Giang ngồi
trên xô pha như đang chăm chú đọc báo, nhưng lỗ tai vẫn dựng lên thẳng
tắp. Thằng nhóc này mỗi lần gọi điện về, chẳng có khi nào tìm ông cả.
Thỉnh thoảng ông bắt máy, nó chỉ gọi “ba” một tiếng qua loa, sau đó hỏi
ngay “Mẹ con đâu?” Từ nhỏ nó đã thân với mẹ, hễ gặp ông là lại cãi, cứ y như nó không phải ruột thịt của ông vậy, nghĩ mà tức. Khi nghe được
lời nói đó của vợ, ông lập cập ngỏng đầu lên khỏi tờ báo, dỏng tai nghe. Một lát sau, bà Giang cười tít mắt cúp điện thoại, ngẩng đầu lên chỉ
thấy ông chồng vội vội vàng vàng cúi đầu làm bộ đang đọc báo, bà nghĩ
thầm: “Để tôi xem ông nhịn được tới lúc nào mới chịu mở miệng.”
Ông xem báo mấy lần, làm bộ hắng giọng mấy tiếng, nhưng vẫn thấy bà
vợ chẳng có phản ứng nào. Trong lòng ngứa ngáy, bán tín bán nghi, rõ
ràng mới vừa nãy còn nói điện thoại với thằng nhóc kia, nào là mấy tháng rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, gì gì đó. Nhất định là sắp sinh rồi, nói
cách khác là ông sắp được bế cháu. Ông lại làm bộ ho vài cái.
Bà Giang uống vài ngụm trà, cuối cùng không kềm được nữa, bật cười:
“Cái ông già này, thôi đừng giả bộ nữa, có phải muốn biết con gọi điện
về nói gì không?” Ông ngẩng đầu lên, gỡ mắt kính xuống, làm ra vẻ thờ ơ: “Nói cái gì?” Bà đáp: “Con nó nói Tử Mặc có thai, được hơn một tháng
rồi, nói là hết năm nay có thể bế cháu.” Ông “Ừ” một tiếng, lại đeo mắt
kính vào đọc báo. Động tác, vẻ mặt chẳng có gì khác hồi nãy, nhưng miệng khẽ ngâm nga một điệu hát dân gian. Bà Giang cẩn thận lắng nghe, rõ
ràng là “nước Hồng Hồ, sóng sau xô sóng trước…” Bà khẽ mỉm cười, đã
lâu không thấy ông vui như vậy, thế mà còn giả bộ. Vợ chồng bầu bạn đã
mấy chục năm, lúc nào ông vui là lại thích ngâm mấy câu này, bà biết.
Trên bàn ăn, ông vừa ngồi xuống lại đứng lên. Bà nói: “Sao vậy? Ăn
cơm đi.” Thấy ông lấy từ tủ ra một chai Mao Đài, bà vội ngăn lại: “Bác
sĩ Vương nói ông huyết áp cao, không thể uống rượu.” Ông đẩy tay bà ra:
“Chỉ một chén nhỏ thôi.” Lúc này bà mới đồng ý: “Đã nói một chén nhỏ là
một chén nhỏ thôi đấy, không được uống thêm!”
Ông hớp một ngụm nhỏ, “khà” một tiếng, quay đầu nhìn bà: “Mai kêu
thằng nhóc sang ăn cơm đi.” Bà đáp lại một tiếng. Ông vừa hớp thêm ngụm
nữa, như lại nhớ ra cái gì đó: “Bao giờ kêu họ hàng thân thích làm hai
bàn? Đúng là trật tự đảo điên rồi, thằng nhóc này chuyên môn làm mấy
chuyện bừa bãi, chẳng ra quy củ gì.” Bà Giang cũng không phản bác, chỉ
“Ừm” một tiếng, trong đầu nghĩ: “Còn không phải tại ông không chịu tỏ
thái độ, chỉ biết trách người khác!”
Từ phòng ăn nhìn ra xa xa, thấy trong vườn cây cối um tùm, hoa cảnh sum sê. Trong hồ, hoa sen duyên dáng đua nở…