Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 23: Rỉ thai



Trên đường về nhà tôi không dám mở miệng khóc thành tiếng.

Anh tôi chịu đựng một đường không nói tiếng nào, đưa Tô Mộng về tới nhà xong, anh giẫm mạnh chân ga, lao nhanh.

“Đừng khóc, anh cũng không biết an ủi em hay là cảm thấy may cho em nữa.” Anh tôi hiếm khi nói chuyện bằng giọng nghiêm túc như thế.

“Thanh Tiêu, rốt cuộc là vì sao em khóc? Nếu như cái linh thai đó là do hắn ép buộc em mà ra, thì chẳng phải em nên vui mừng khi đứa nhỏ đã mất sao?”

Anh tôi vỗ mạnh lên tay lái, tiếng kèn chói tai tỏ rõ tâm trạng phiền não của anh.

“Em không vui..” Tôi khàn giọng nói, cố nén tiếng nức nở.

“Chúng ta và hắn không cùng đẳng cấp, em hiểu không? Hắn có thể đối xử vô tình với em như một công cụ, hắn là tôn sư minh phủ! Em nghĩ hắn sẽ để ý đến một tế phẩm nhỏ nhoi như em sao?” Anh tôi thở phì phì nói.

“Hơn nữa, chưa biết chừng hắn còn có bao nhiêu người phụ nữ khác ngoài kia, dù có em hay không cũng không có khác biệt gì! Chẳng qua thể chất của em đặc biệt có thể mang thai cho hắn mà thôi!”

Tôi cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.

Đúng, lúc chúng tôi kết hợp, hắn chẳng có vẻ gì là thương hương tiếc ngọc, có lẽ đối với hắn, vuốt ve một chút đã là quá đỗi từ bi.

Có lẽ đều là người khác hầu hạ hắn? Cho nên hắn mới có thể bất mãn với tôi như vậy.

Hắn cũng đã nói rằng, qua bảy ngày, cầu xin hắn hắn cũng không muốn động đến tôi, thân thể cứng ngắc của tôi làm hắn chán ghét.

Nghĩ như vậy, nước mắt tôi nhỏ từng giọt trên mu bàn tay.

Mười sáu tuổi, hắn phá thân tôi.

Mười tám tuổi, hắn phá trái tim tôi.

Hắn nói tôi là người vợ làm đám cưới ma với hắn, đến chết cũng phải theo hắn, nhưng mà hắn cũng có thể không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi để tôi có thể sống bình yên suốt quãng đời còn lại.

“Anh… Hắn giận em… Hắn có trả thù nhà chúng ta không? Tôi hít hít mũi, nghĩ rằng cùng lắm thì sống cô độc suốt quãng đời còn lại cũng được, cũng không có gì đáng sợ.

“Tùy hắn, nhà ta còn thiếu mấy thứ nghiệp chướng đó sao?” Anh tôi không lo không sợ nói: “Có anh với em đây, không cần sợ, chờ bố khỏe lên rồi ba người chúng ta lại sống với nhau thôi.”

Anh đưa tay ra xoa rối mái tóc tôi.

Xe đi vào một tòa chung cư trong thành phố, đây là một khu nhà ba tầng kiểu cũ, lầu một là cửa hàng, lúc này vẫn còn sáng đèn.

Trên cửa kính dán bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân”, đây là phòng khám ma sao?

Tôi nhìn về phía anh tôi, anh dẫn tôi tới đây làm gì?

“Đi, ở đây có một bác sĩ lâu năm chuyên khám mấy thứ bệnh khó nói.” Anh quen thói lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, dùng thế Tam sơn quyết nắm lấy nó, gõ hai cái lên cửa kính.

Trong phòng khám vang lên tiếng mèo kêu như tiếng khóc của trẻ con, tôi nhịn không được mà run rẩy.

Hơn nửa đêm, lại trải qua nhiều chuyện như thế, anh tôi dẫn tôi đến đây làm gì?

“Tôi vào nha!” Anh tôi nắm tay tôi, đẩy cửa ra.

Bên trong toàn là mùi dược liệu, đồ đạc trong phòng khám đông y chất đống chật chội, chỉ có tủ đựng thuốc coi như là gọn gàng nhất.

Một bà lão với mái tóc bạc trắng nằm trên xích đu, trên người khoác áo bông, dường như là đang ngủ.

“Bà già dơ, bà thăng thiên rồi sao! Phản ứng một chút được không!” Anh tôi làm ồn không chút khách sáo.

“Khà khà khà…” Bà lão phát ra tiếng cười quỷ dị, thân thể vẫn không nhúc nhích mà đầu đã xoay về hướng chúng tôi..

Tôi hoảng hốt hét lên, anh tôi lập tức mắng: “Giả thần giả quỷ nữa là tôi gọi cho cục công thương đến kiểm tra giấy phép của bà đấy!”

Bà lão sửng sốt một chút, khẽ hừ một cái: “..Chẳng có khiếu hài hước chút nào.”

Mặt bà lão đầy nếp nhăn, lưng còng, miệng chỉ còn mấy cái răng, cười lên vô cùng đáng sợ, thật sự y như một bà đồng!

“Thân thể em gái tôi không khỏe lắm, bà khám giúp tôi xem.” Anh tôi ôm tôi đến cái giường nhỏ bên vách tường. Bà lão nhìn tôi, trong ánh mắt vẩn đục bỗng léo lên ánh sáng, giống như đang nhìn thịt Đường Tăng.

Bà ngửi ngửi: “Quỷ khí thật nồng… Là bị tên quỷ lợi hại nào để ý đúng không? Chậc chậc, nhìn xem màu da trắng tuyết của cô này, còn trắng hơn người chết mấy phần… Phải giữ vững tinh thần, nếu không linh hồn nhỏ bé này sẽ bị quỷ câu đi mất đó, khà khà khà…”

Bà ta đưa tay lên sờ sườn mặt tôi làm tôi nổi hết cả da gà da vịt.

Sau đó, những ngòn tay gầy khô như chân gà nắm lấy tay tôi, bắt mạch cho tôi.

“Mạch này thật hiếm thất… Tên quỷ kia để lại trong người cô bao nhiêu tinh hoa tâm tà vậy hả? Khà khà khà, có thể hình thành linh thai âm dương, chắc là bỏ rất nhiều công sức nhỉ?”

Mặt tôi nóng lên, xem ra bà lão này là một người trong nghề lợi hại đây.

Anh tôi mắng: “Bà già dơ đã chín mươi mấy rồi, còn quan tâm chuyện của mấy người trẻ tuổi làm gì!”

Bà lão liếc mắt nhìn anh tôi một cái, nhắm mắt lại khám mạch cho tôi: “Có hiện tượng là rỉ thai…”

Tôi nhịn không được hỏi: “Cái gì gọi là rỉ thai? Có phải đã mất, mất rồi không?”

Bà ta nở một nụ cười xấu xa: “Sao vậy? Cô bé lo lắng đứa trẻ đã mất sao?”

“Hôm nay tôi gặp mấy chuyện không may, vừa hoảng sợ vừa bị thương, vừa nãy giống như có gì chảy ra từ phía dưới, tôi sợ là.. máu.” Tôi thành thực khai báo.

Bà cười khà khà: “Cởi ra thử xem.”

Anh tôi xoay người sang chỗ khác, tôi đánh liều cởi quần lót ra, áo vừa đủ che đi bắp đùi.

Bà lão vươn tay nhéo đùi tôi một cái, cười xấu xa nói: “Chân thon dài thật đấy, cái tên quỷ kia thật có phúc.”

Tôi hơi sợ bà, lặng lẽ co rúm lại một chút.

Bà cầm quần lót của tôi nhìn một chút, tặc lưỡi nói: “Cô bé, muốn nghe tin tốt hay tin xấu?”

“Có gì khác nhau sao?” Tôi lo lắng hỏi.

“Đương nhiên rồi, chọn một cái đi.” Bà cười xấu ха.

Tôi rụt hai vai lại, nhỏ giọng nói: “Vậy… nghe tin tốt trước đi.”

Bà nhìn chằm chằm tôi như đang nghĩ gì đó, đôi môi khô quắt nhếch lên một đường cong ôn hòa, lộ ra một nụ cười tương đối bình thường.

“Tin tốt là, đây chỉ là rỉ thai… Có chảy máu một chút, nhưng cái bên trong vẫn còn..”

Tôi nhẹ nhàng thở ra: “Vậy, tin xấu thì sao?”

Bà lão mỉm cười: “Không có tin xấu, nhìn bộ dạng của cô thì thứ trong bụng còn tồn tại chính là tin tốt chứ không phải tin xấu.”

Bà… bà lão này chơi tôi sao?

Anh tôi ngáp một cái, nói: “Xì, sợ bóng sợ gió một hồi, còn khóc lóc thảm thiết như vậy…”

Mặt tôi đỏ lên, khẽ nói cám ơn với bà.

Bà lão nói rằng: “Trong vòng hai tuần phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi, cấm không được sinh hoạt giường chiếu, cấm thuốc cấm rượu cấm ăn cay, hải sản, cà phê. Ừ, còn phải uống hai thang thuốc bổ thai.”

Bà dặn dò xong, vừa run run đến tủ thuốc lấy thuốc vừa nói: “Nhóc con, tiền khám tiền thuốc lần này là một nghìn tỷ.”

“Biết rồi! Về nhà tôi đốt cho bà ngay!”

Cái, cái gì! Một nghìn tỷ? Đốt?

Trả tiền âm phủ! Hóa ra bà lão này là quỷ

Da đầu tôi nổ tung, chẳng trách vừa rồi anh tôi phải dùng tiền Ngũ Đế bấm tay niệm chú gõ cửa.

“Cô bé đừng sợ, ta chỉ muốn tiết kiệm chút tiền… Đúng rồi, nghe nói bố cậu đã xảy ra chuyện?”

“Một bà già dơ không ra khỏi cửa như bà mà cũng biết tin tức bên ngoài sao?” Anh tôi chu chu môi nói.

Bà lão cười khà khà nói: “Đó là chuyện sớm hay muộn thôi… Hắn và mẹ cậu, gan quá lớn, hừ hừ hừ… Lão bất tử Quan Trình Diệu kia không nói gì sao…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.