– Ở căn teen của trường học.
Vừa tan học tụi nó liền xuống căn teen, vì có chuyện gần bàn. Yến Nhi đưa mắt đầy tò mò nhìn nó và hỏi:
“Lại có chuyện gì quan trọng nữa à?”
Tiểu Yến nó đang uống trà sữa, lúc này đặt ly trà sữa xuống bàn và nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Nãy tao vô tình nghe được, dạo gần đây mới xuất hiện một người nguy hiểm. Người đó đeo mặt nạ chó sói hay cướp mấy tiệm vàng nhỏ, trên áo người đó có chữ Evil.”
Nghe đến chữ “Evil” thì mọi người đều nhìn nhau, lại là bọn người Evil đáng ghét đó nữa. Nó đưa chiếc điện thoại của mình đến giữa bàn để mọi người xem hình người Sói đó. Huỳnh Thủy nhìn nó mà vội hỏi:
“Nãy tao nghe Vy nói anh Phong có chuyện cần nói với mày, vậy có phải là chuyện này không?”
Nó bối rối nhìn Hạ Vy rồi lại nhìn Huỳnh Thủy mà lắc đầu:
“Không, không phải chuyện này đâu.”
Huỳnh Thủy vẫn nghi ngờ nhìn nó:
“Thật không đó.”
Nó gật gật đầu:
“Thật mà…tao xạo mày làm chi…”
Hạ Vy cảm thấy nó hình như đang muốn giấu chuyện gì đó, đừng có nói là nó đã mang chuyện về hội cho Thế Phong biết rồi nha.
Lùn lúc này lên tiếng hỏi:
“Thế nên mày muốn bắt tay điều tra người Sói này hả?”
Nó gật đầu mạnh:
“Chính xác rồi đó. Nghe nói người đó ra tay rất tàn bạo.”
Hạ Vy lạnh nhạt hỏi:
“Tính khi nào đi điều tra?”
“Hôm nay.” – Nó vừa nói vừa nháy mắt.
Hạ Vy khẽ nhíu mày:
“Nhưng nhà tao hôm nay có việc rồi”
Nó khẽ lắc đầu:
“Không sao đâu, mày cứ về đi. Tao đi cùng với anh Văn Thiện và Huỳnh Thủy cũng được mà.”
Rồi nó xoay sang nhìn Yến Nhi với Lùn mà nói:
“Song Nhi tụi mày hôm nay giúp tao quan sát tình hình phòng khám nha.”
Yến Nhi và Lùn đồng thanh nói:
“Tuân lệnh. Hì hì.”
Hai cô bạn vui cười đã khiến không khí trở nên thoải mái hơn. Hạ Vy nhìn Huỳnh Thủy mà nói khẽ:
“Nhớ cẩn thận đấy.”
Huỳnh Thủy hiểu Hạ Vy đang lo sự an toàn của nó, nhỏ nhẹ gật đầu:
“Tao biết rồi, tao sẽ bảo vệ Tiểu Yến thật tốt mà.”
Nó hờn dỗi nói:
“Sao nghe tụi mày nói giống như tao yếu ớt lắm vậy?”
Nghe xong cả bốn cô bạn đều bật cười, nó mà không yếu ớt thì trên đời này chẳng còn ai yếu ớt nữa. Lúc này lớp 11. 12 mới tan học, tất cả đều vội chạy xuống căn teen ăn trưa.
Thấy người yêu của mình từ lầu thang bước xuống và đang đi đến thì Hạ Vy liền đứng dậy hỏi:
“Nghĩa, anh có thể chở em về ngay không? Tại nhà em hôm nay có việc.”
Khánh Nghĩa vui vẻ gật đầu:
“Được, chúng ta đi.”
Rồi cả hai xoay lưng đi rời khỏi.
Lúc nó đang tính nói cho Văn Thiện biết hôm nay có nhiệm vụ mới thì anh lại vội nói:
“Tiểu Yến à bà của anh mới báo cho anh, bà đang không được khỏe nên giờ anh phải về ngay.”
Vừa dứt câu thì Văn Thiện liền chạy đi, chẳng để nó kịp nói gì.
Yến Nhi nhìn nó và lo lắng hỏi:
“Chỉ có mày với Thủy thôi liệu có ổn không?”
Nó nở một nụ cười trấn an:
“Không sao đâu, mày đừng lo quá. Chỉ đi thăm dò chút thôi mà.”
Yến Nhi biết rõ, dù có cản cũng không được. Và hơn nữa là Huỳnh Thủy giỏi võ không hề kém hơn Hạ Vy, chắc không sao đâu. Nó lên tiếng nói khẽ:
“Chúng ta đi thôi.”
“Được.” – Ba cô bạn khẽ gật đầu cùng lúc rồi đứng dậy xoay lưng đi. Cứ thế cả bốn cô gái xinh đẹp rời khỏi trường học, đi làm nhiệm vụ của mình.
Sau khi gọi điện thoại hỏi một vị cảnh sát về người Sói đó thì nó đã kêu Huỳnh Thủy chở mình đến những tiệm vàng nhỏ đã từng bị người Sói đó đánh cướp, để hiểu rõ hơn.
Trong balô tụi nó lúc nào cũng có áo khoác và nón kết với một mắt kính đã được gắn camera sẵn, thường dùng những lúc có việc gấp như vậy.
Nhưng chẳng biết nên nói là may mắn hay là xui xẻo mà Huỳnh Thủy với nó lại chạy ngang một tiệm vàng đang bị đánh cướp và đã trông thấy người Sói đó. Hắn ta đang đeo mặt nạ sói hung ác và mặc nguyên bộ thun đen ôm sát người, còn đeo bao tay màu đen luôn. Nhưng thứ nổi bật nhất chính là chữ “EVIL” đỏ trên trước ngực trái. Xem ra hắn đúng là người của hội Evil rồi.
“Tiểu Yến, mày mau báo cảnh sát đi.” – Huỳnh Thủy vừa nói vừa nhảy xuống xe.
Nhỏ lao đến cứu đứa trẻ đang trong tay một đàn ông to con.
Huỳnh Thủy học võ vì muốn bảo vệ những người yếu đuối, những người cần giúp đỡ nên trước tình hình này nhỏ không thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Cẩn thận đó.”- Nó lớn tiếng nhắc nhỡ nhưng đồng thời lấy điện thoại từ túi áo khoác ra gọi báo cảnh sát, hy vọng họ sẽ đến kịp.
Huỳnh Thủy lao đến đá vào lưng cái tên đang giữ đứa trẻ uy hiếp để gia đình lấy hết vàng ra, tên đó vừa buông ra thì nhỏ liền ôm lấy đứa trẻ đi, rời khỏi chỗ nguy hiểm.
Thấy cô bạn Huỳnh Thủy đang bế đứa trẻ chạy ra thì nó nhanh chạy đến trợ giúp. Người bế đứa trẻ bây giờ chính là nó, còn Huỳnh Thủy thì xoay lại coi còn cứu được ai không?
Mà hình như đám người Sói đó lần này không phải vì vàng đến, mà vì đứa trẻ đang trên tay nó. Vì vừa thấy có người bế đứa trẻ ấy đi thì bọn Evil liền đuổi theo, cả người Sói nữa.
Tiểu Yến nó và người Sói đang đứng đối điện với nhau giữa đường. Đoạn đường này rất vắng vẻ không ai qua lại, chỉ những cơn gió thổi qua thôi.
Huỳnh Thủy khẽ hoảng hốt khi nhìn thấy nó gặp nguy hiểm nhưng nhỏ đang bận đối phó vài tên ở đây, phải làm sao cứu được nó?
Lúc này người Sói đó chạm rãi lên tiếng:
“Mau giao đứa trẻ đó ra đây.”
Nó càng lúc càng ôm chặt đứa trẻ trên tay mình hơn, nó nhìn và hỏi:
“Mấy người muốn làm gì đứa trẻ này?”
Dường như người Sói đó không muốn ra tay với nó. Nhưng một tên đàn em bên cạnh lại lên tiếng:
“Ông chủ đã nói, nhất định phải bắt được đứa trẻ đó.”
Trên tay người Sói đang cầm roi thép, một vũ khí có thể gây ra xác thương không nhẹ cho đối thủ. Nhưng hắn ta không xông lên cướp lấy đứa trẻ từ tay nó mà lại lên tiếng khuyên bảo:
“Mau giao đứa trẻ đó ra đi, tôi không muốn cô bị thương đâu.”
Nó giờ mới để ý, sao giọng hắn ta nghe quen quá vậy? Nó buột miệng hỏi khẽ:
“Chúng ta có quen nhau sao?”
Người Sói có vẻ giật mình trước câu hỏi của nó… Nhưng rồi hắn ta lại cười lớn:
“Hahahaha. Cô lại dùng chiêu này sao? Muốn tôi tha mạng sống rẻ tiền của cô mà giả bộ quen biết với tôi, chiêu này xưa quá rồi nhóc con.”
Nó khẽ lắc đầu, chắc nó nghe lầm rồi. Mọi người xung quanh nó đều là người tốt cả, làm sao có thể làm việc cho hội Evil được chứ?
“Các người đừng mơ đụng đến đứa trẻ này.” – Nó kiên định nói rồi ôm đứa trẻ đó bỏ chạy.
Mấy tên em của người Sói đó nhanh đuổi theo nó, xem ra bọn họ sẽ không buông tha cho đứa trẻ đang trên tay nó rồi.
Huỳnh Thủy lúc này đã nhảy qua chặn bọn đàn em lại, hai tay của nhỏ dù không cầm bất cứ vũ khí gì nhưng nhỏ tin mình có thể bảo vệ được mọi người ở đây.
Có một tên đàn em bực mình nói:
“Hai con nhỏ chết tiệt tụi mày rốt cuộc là ai, sao đám phá hỏng việc tốt của bọn tao?”
Ánh mắt Huỳnh Thủy hiện giờ không thể lạnh hơn nữa, nhỏ nhếch môi cười nhẹ:
“Tụi tao chính là người của hội Nhân Ái.”
Nghe xong cả đám đều tỏ ra ngạc nhiên, xoay lại nhìn nhau. Thật ra bên bọn người Evil cũng biết đến hội Nhân Ái, một bọn người đang âm thầm phá hoại việc làm ăn của họ. Luôn ra tay giúp những người nghèo khó, những trẻ mồ côi.
“Hoá ra là kẻ thù.” – Cả bọn đàn em bỗng đồng tâm nói.
Huỳnh Thủy cười mỉa mai:
“Chứ không lẽ là bạn bè của mấy người sao?”
Bọn người Evil đều muốn nhìn kĩ mặt Huỳnh Thủy và nó nhưng chẳng thể, vì cả hai đều đang đội nón kết và mái tóc dài nữa nên đã che hết khuôn mặt.
“Mau xông lên, cướp đứa trẻ về.” – Cả dám bỗng xông lên đánh nhau với Huỳnh Thủy.
Nó thì đang đứng ở sau, nhìn thấy một mình Huỳnh Thủy đánh với cả đám người như vậy rất lo lắng:
“Cẩn thận đó.”
Huỳnh Thủy vừa đánh vừa nói:
“Mày mau đưa đứa trẻ đó đi đi, ở đây cứ để tao lo. Sẽ không sao đâu, mày đừng lo.”
Nhỏ dùng sức nhảy lên cao rồi xoay người lại đá vào ngực bọn người Evil, khiến bọn họ lăn dưới đất mấy vòng luôn.
Dù rất lo lắng cho Huỳnh Thủy nhưng nó ở lại cũng không giúp ích được gì, có khi lại làm liên lụy Huỳnh Thủy mà thôi. Nghĩ thế nó bế đứa trẻ đó chạy đi, phải mau đến nơi đồng người mới an toàn. Nhưng người Sói lúc này lại nhảy qua, chặn đường nó lại.
Nó ôm chặt đứa trẻ và bước lui lại vài bước:
“Thật ra hội Evil mấy người muốn bắt đứa trẻ này làm gì?”
Người Sói đó cầm roi thép chỉ thẳng vào nó và dùng giọng lạnh nói:
“Đừng ép tôi phải ra tay.”
Huỳnh Thủy xoay đầu lại nhìn, thấy người Sói đang cầm roi thép chỉ thẳng vào nó. Thật đáng ghét, người Sói lại chặn đường nó nữa rồi. Rốt cuộc nhỏ và nó phải làm sao mới thoát khỏi dám người này đây. Huỳnh Thủy vừa đánh vừa nghĩ cách thoát. Cứ thế hoài thì e rằng, tụi nó sẽ rơi vào tay bọn người Evil này…
“YẾN, ĐÔI GIÀY.” – Huỳnh Thủy bỗng thét lớn.
Nghe câu đó nó liền hiểu ra ý của nhỏ. Rồi cả hai đều co chân lên và dùng tay bấm nhẹ vào cái cúc nhỏ sau gót giày. Chưa đến một phút đôi giày bata của cả hai biến thành đôi giày patin.
Huỳnh Thủy chạy qua kéo tay nó đi, nhờ đôi giày patin mà cả hai có thể chạy nhanh hơn. Một tên đàn em quát lớn lên:
“Đại ca Sói, bắt chúng lại nhanh đi. Nếu không thì hậu quả anh tự chịu.”
Nghe vậy người Sói đó nhanh chạy theo tụi nó, dùng roi thép đánh phía Huỳnh Thủy, sốc độ rất nhanh.
Nghe tiếng động thì tụi nó vội xoay đầu lại, roi thép đã quá gần rồi không cách nào tránh khỏi nữa. Huỳnh Thủy phản ứng nhanh, dùng hết sức đẩy nó ra khỏi nguy hiểm. Nó ôm đứa trẻ trong lòng ngã xuống đất thật mạnh. Nó vội xoay ngắm nhìn và thét lên:
“ĐỪNG MÀ.”
Trong lúc roi thép sắp đánh vào người Huỳnh Thủy thì có một ai đó đã lao đến…và nhận lấy gọn roi thép đó vào người…
Huỳnh Thủy với nó nhìn thấy mà vô cùng bất ngờ lẫn hoảng hốt. Vì đó chính là hotboy Thế Phong, bạn tốt của nó với Huỳnh Thủy.
Thế Phong dù đã bị thương nhưng vẫn cố đưa chân đá vào bụng người Sói đó. Ngay lúc này tiếng xe cảnh sát bỗng vang lên khiến cả dám người Evil và người Sói hoảng loạn bỏ chạy mất dép.
Ba mẹ đứa trẻ vừa thoát khỏi bắt giữ thì liền chạy ra tìm đứa con thân yêu của mình
“Tiên Tiên, con gái cưng của ba mẹ. Huhu.” – Họ vừa ôm đứa trẻ vừa khóc oà lên.
Giờ nó mới để ý đến, đứa trẻ mà mình bế nãy giờ là một cô bé gái ba tuổi vô cùng dễ thương.
“Thế Phong, anh có sao không?” – Huỳnh Thủy lo lắng dìu Thế Phong dậy.
Nó nghe tiếng xe cảnh sát càng lúc càng gần thì liền xoay sang qua gia đình nhỏ kìa và nói:
“Tụi con là người của hội Nhân Ái, mong cô chú đừng miêu tả về tụi con với cảnh sát.”
Ba mẹ đứa bé gái đó khẽ gật đầu, đồng ý. Nó chạy đến chỗ Thế Phong với Huỳnh Thủy và vội nói:
“Mau chóng rời khỏi đây, gặp cảnh sát sẽ rắc rối lắm.”
Huỳnh Thủy nhẹ gật đầu, rồi cùng với nó dìu Thế Phong đi nhanh khỏi đó.
Đôi giày mà Khánh Nghĩa với Văn Thiện đã phát mình ra quá thật rất hữu ích, mang đôi giày này chạy nhanh hơn. Khi xe cảnh sát đến thì tụi nó đã đi một đoạn xa rồi. Tụi nó không để cảnh sát biết mặt mình là vì không muốn họ điều tra đến gia đình mình.
*******Hết chương 44*******
Đọc tiếp nhé.