Khi Phụ Nữ Xuyên Đến Thế Giới Thú Nam

Chương 66



Cả đám côn trùng không biết tên, và sinh vật sống dưới nước dữ tợn điên cuồng truy đuổi phía sau người cá và Lý Mộ Tư, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, hung hãn không sợ chết, ngay cả nước chảy cũng bị bọn họ làm vang ầm ầm. Trong lúc truy đuổi, không ít quái vật vẫn còn không ngừng công kích lẫn nhau, khiến mặt nước lan tràn đầy máu, trong lúc xé rách kịch liệt, tứ chi không trọn vẹn của quái vật va chạm trong nước, Lý Mộ Tư và người cá trẻ bị sợ đến mặt càng ngày càng trắng, chỉ có hai con Tuyết Mao Hống nhỏ là tròng mắt sáng như tuyết, mắt nhìn chằm chằm.

Thật may là, người cá năng lực hồi phục vượt qua sức tưởng tượng của Lý Mộ Tư nhiều, bởi vì ở trong nước nguy hiểm hơn đất liền, kề cận mùi máu tươi thêm một giây thì cách cái chết càng gần thêm chút. Nếu như không phải mùi máu của người cá trẻ quá mỹ vị, quá kéo dài, vết thương rất nhỏ sắp không thấy được này căn bản là không thể đưa tới nhiều kẻ săn mồi như vậy. Cho nên, rất nhanh, mấy kẻ săn mồi đuổi theo sau lưng họ như mây đã không còn thấy được, người cá trẻ thở một hơi thật mạnh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng chỉ còn lại mấy con rắn nước một sừng tham lam, kiên nhẫn, khạc cái lưỡi đỏ thắm, trong đôi mắt lóe ánh gian trá.

Người cá trẻ kêu ngạo nhanh chóng nhìn qua, tin chắc an toàn rồi, liền giương cằm lên, xông lên liền cắt mấy con rắn nước một sừng ra làm hai, sau đó quay đầu lộ ra một khuôn mặt tươi cười tỏ vẻ “yên tâm” với Lý Mộ Tư, giống như chuyện luống cuống chạy thục mạng lúc nãy chưa từng xảy ra.

Lý Mộ Tư yên lặng che mắt của Đề Lạp Mễ Tô và Hắc Sâm Lâm, đối với hành động lừa mình dối người của người cá trẻ chỉ cảm thấy —— đứa bé ngoan không thể học việc này.

Chỉ là, người cá trẻ cũng không phải ngu ngốc, đã nhận ra nguy hiểm trong sông ngầm, lòng vẫn còn sợ hãi, bèn đẩy bọt khí chứa Lý Mộ Tư thoát đi nhanh hơn. Trong lòng nước tối tăm, chỉ có thể nghe được nước chảy và vách tường bọt khí ma sát xoạt xoạt, Lý Mộ Tư thậm chí mất đi cảm ứng đối với thời gian, cho đến khi tốc độ nước chảy đột nhiên tăng mạnh, cả bọt khí điên đảo, quẹo qua một cái cua quẹo, chợt bị nước chảy đẩy nhanh nổi lên phía trên tràn đầy ánh sáng, cô mới ý thức được đoạn hành trình dưới lòng sông này sắp kết thúc.

Má nó, cô không bao giờ hâm mộ hai vạn dặm dưới đáy biển nữa!

Dù là được bọt khí bảo vệ, Lý Mộ Tư vẫn bị nước chảy đột nhiên gia tốc đảo lộn, đầu óc choáng váng, nhưng cũng bởi vì nước chảy mạnh mẽ và sức nổi của bọt khí, nên cô nhìn thấy mình và người cá trẻ kéo dài khoảng cách, người cá trẻ đang đong đưa đuôi cá ra sức đuổi theo cô, ánh mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng sáng, cô thường lặn xuống nước dễ dàng thông qua ánh sáng phân biệt ra cửa ra khỏi đường sông ngầm kia cách mặt nước khoảng 200 mét.

Gần cửa ra là nước chảy theo dòng ngược lại, còn có những dòng nước ngầm đang khuấy lên, kéo theo nhiều tảng đá lớn và hải quỳ không ngừng đung đưa, mở rộng, mềm mại mà bền bỉ, đón gió phấp phới. Trong khe hở giữa những tảng đá gần đó là từng đoàn cá nhỏ màu sắc diễm lệ bơi tới, vảy cá phát sáng dưới những tia sáng rạng rỡ từ mặt biển chiếu xuống. Bọn họ bị cô đột nhiên nhô ra dọa sợ, ồn ào bơi đi nơi xa. Số lượng của bọn nó thật nhiều, đủ loại màu sắc hình dạng, cứ thành quần kết đội kinh hoàng bơi ra, tựa như từng dải ruy băng.

Lý Mộ Tư chống hai tay, tựa như tư thế của Jesus khi chịu hình, chống vách tường bọt khí, mới khó khăn ổn định thân thể của mình, tránh khỏi mình lăn lốc trong bọt khí như trái bowling, miễn cưỡng quan sát hoàn cảnh chung quanh trong khi đầu trướng mắt hoa.

Người cá trẻ tuyệt đối bởi vì còn quá nhỏ tuổi, chưa từng suy nghĩ đến trở lực và sức nổi bị tạo ra khi đẩy cái bọt khí lớn thế này, mới có thể nhất thời sai lầm, khiến cô bị thoát khỏi tay hắn. Việc ngoài ý muốn này, trở thành cơ hội của Lý Mộ Tư, mắt thấy người cá trẻ đã đuổi đến gần, đưa tay sẽ vịn bọt khí lần nữa, Đề Lạp Mễ Tô ở trong vòng tay bảo vệ của Lý Mộ Tư đột nhiên nhào về phía người cá trẻ.

Người cá trẻ bị động tác đột nhiên này làm sợ hết hồn, cái tay vươn ra dừng một chút, Đề Lạp Mễ Tô cũng đụng vào trên vách bọt khí, khiến cả cái bọt khí bị vặn vẹo, nhô ra một lỗ. Vào lúc này Hắc Sâm Lâm đụng vào cái mông của Đề Lạp Mễ Tô, lực va đập thình lình xảy ra rốt cuộc khiến sức chịu đựng của cái bọt khí đạt tới giới hạn, Đề Lạp Mễ Tô bị đụng ra khỏi màng bảo hộ, Lý Mộ Tư thừa dịp màng bảo hộ yếu ớt nhất vì sắp khép lại, đưa tay chụp tới, níu lấy cái đuôi của Hắc Sâm Lâm bị bắn ngược trở về, cùng nhau chui ra ngoài. Cùng lúc đó, móng vuốt bén nhọn của Đề Lạp Mễ Tô bị đụng đi ra cũng hung hăng chộp vào trên cổ tay của người cá trẻ đang sững sờ —— hắn thật sự quá thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu rồi, nếu như là Ma Da, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội.

Lý Mộ Tư cảm thấy may mắn vì thế. Mà cô đã nhẹ nhàng bảo vệ Đề Lạp Mễ Tô vừa hành động thành công, hai chân dùng sức, ba mẹ con nhanh chóng đạp nước bơi về phía bên phải —— nơi đó có một hải đảo, khoảng cách này, cô đã có thể thấy rõ ràng bờ cát trắng noãn ở hải đảo dưới ánh mặt trời lấp lánh, bị độ thành một mảnh vàng óng ánh mỹ lệ.

Sau lưng, sóng biển chợt lăn lộn, người cá tức giận, sau khi cảm thấy đau đớn và phản bội liền khàn giọng rống giận, vây cá sau tai thoáng chốc cứng rắn giơ lên, đuôi cá khổng lồ tức giận vỗ hai cái, nhấc lên bọt sóng tuyết trắng bể tan tành, cả người giống như một mũi tên nhọn phá vỡ mặt biển lao về phía Lý Mộ Tư.

Trong đầu người cá còn trẻ đều chỉ còn dư lại âm thanh tức giận “Cô ta phản bội tôi! Tổn thương tôi!”, khoảng cách với ba mẹ con Lý Mộ Tư càng ngày càng gần. . . . . .

Bộ lạc Mộ Sắc. Không, hiện tại cái tên này đã hữu danh vô thực, bởi vì bọn họ đang đi ra rừng rậm Mộ Sắc từng chút, đi khỏi địa phương đã sống hơn hai mươi năm.

Trong rừng rậm cây cối cao lớn vô cùng, không biết tồn tại bao nhiêu năm, lá cây rậm rạp chằng chịt tầng tầng lớp lớp, che hết ánh mặt trời, cho dù ban ngày, cũng mờ mờ. Cây cối ở giữa không khí ướt át càng thêm có vẻ già cỗi, xen lẫn mùi hôi của lá cây bị phân hủy, vừa giẫm lên liền có cảm giác như đạp vào bùn.

Giữa những cây cối âm u, từng đôi mắt xanh giống như những cây đèn lơ lửng theo đuôi ở bốn phía bộ lạc Mộ Sắc đang di chuyển, mỗi khi những súc vật bị trói trong bộ lạc phát ra tiếng kêu kinh hoảng, những ngọn đèn nhỏ màu xanh này sẽ không ngừng di động, nhao nhao muốn thử.

Đây là bầy thú cuồng bạo trong rừng rậm Mộ Sắc, mỗi một con chỉ lớn cỡ con khỉ, nhưng số lượng ngàn vạn, hung tàn linh hoạt, dù là rồng Khoa Mạc Đa gặp phải bọn họ, cũng không dám chống đối. Nhưng những người này cũng không phải ngu ngốc, đội hình hoàn chỉnh của các người thú bộ lạc Mộ Sắc và dáng vẻ cảnh giác đều ở truyền lại cho bọn họ những tín hiệu không dễ chọc, cho nên bọn họ chỉ đi theo, rục rịch ngóc đầu dậy nhưng vẫn kiềm chế, cho đến khi thấy bộ lạc Mộ Sắc sắp đi ra cánh rừng rậm này, mới rốt cuộc phát ra tiếng kêu xôn xao.

Ở trong những tiếng kêu khủng bố như tiếng khóc này, khóe miệng Tát Tư ngược lại nhếch lên. Thân thể giống cái đối với người thú là nhỏ nhắn, nhưng vẻ trấn định trên mặt hắn lại làm cho hắn rõ ràng khác biệt ở trong đám người thú. Hắn nhẹ giọng nói: “Cuối cùng cũng bắt đầu.”

Bảo La đứng bên cạnh hắn và các giống cái, hắn không am hiểu chiến đấu trên bờ nên chỉ phụ trách bảo vệ giống cái, hắn cũng không cảm thấy việc này làm tổn hại tôn nghiêm giống đực, vẫn nghiêm túc cẩn thận thi hành. Nhưng có chút kỳ quái là, trong đống giống cái, còn có một Tuyết Mao Hống trắng như tuyết đang hôn mê bất tỉnh.

Mấy con thú cuồng bạo liên tiếp thét lên, khi chúng nhào lên tràn khắp trời đất thì các người thú hóa hình đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhất thời, máu thịt đầy trời. Vậy mà, quan sát cẩn thận mới có thể phát hiện, trong vòng chiến này, cả đội ngũ một chút cũng không có loạn, vẫn còn đi tới, đi tới, đi tới ven rừng rậm từng chút. . . . . .

Áo dài bằng quả ma màu trắng của Tát Tư đã sớm bị máu thịt đầy trời nhuộm thành tanh đỏ, ngay cả trên tóc của hắn cũng lây dính không ít, nhưng trên mặt hắn lại ửng hồng kích động, đứng ở trên càng xe đội ngũ, dùng sức huy động cánh tay, hung mãnh mà lớn tiếng trách móc các người thú đang gào khóc kêu to chỉ biết ông về phía trước, an bài bọn họ đến những chỗ yếu ớt trong đội ngũ.

Dĩ nhiên, khi các người thú ấm đầu, yêu cầu này vô cùng không dễ thực hiện, nhưng hắn có trợ thủ mà? Người nào nhiệt huyết không ngừng lao ra, thì sẽ có một cái chi thịt mạnh mẽ từ góc độ quỷ dị lao ra, cuốn người thú đó lại, ném người đó về phía Tát Tư chỉ trong tiếng tức giận mắng to của các người thú đó.

May mà, dù người thú không có đầu óc, vẫn phân rõ địch ta, dù bị xúc thủ ném tới ném đi, cũng chỉ kêu gào mắng to, sau đó phát tiết tức giận lên người bầy thú cuồng bạo đang tràn tới như mưa.

Tát Tư lau đi vết máu bắn vào trên mặt, hai mắt lấp lánh nhìn chăm chú chiến trường.

Trong tay Lạc Nhĩ cầm gậy to làm từ răng sói nhìn chằm chằm xung quanh, trước khi Bảo La phản ứng kịp liền hung hăng vung lên, đánh vào đầu một con thú cuồng bạo bị lọt lưới, sau đó nghiêng đầu, giương cằm về phía Bảo La đang hoàn toàn không biết nên bày ra nét mặt gì: “Chúng tôi không cần cậu quan tâm, cậu hãy nghe kỹ phân phó của Tát Tư là được rồi!”

Bảo La nhìn cây gậy răng sói mạnh mẽ trong tay hắn, nhìn lại con thú cuồng bạo đáng thương bị đập nát cả đầu, yên lặng gật đầu một cái.

Trong nháy mắt, Bảo La cảm thấy, lý tưởng bảo vệ giống cái mà từ nhỏ hắn kiên trì hình như có chút lảo đảo muốn ngã, trừ. . . . . .

Hắn nhìn thấy đám thỏ ôm nhau run lẩy bẩy, sau đó im lặng: đám kia. . . . . . Là các ông mà! Chỉ là. . . . . .

Hắn nhìn nhìn Mễ Nhã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.