Edit: Bạch Linh
Trầm Mộng Kỳ bị nói trúng tâm tư, trên mặt lập tức hiện lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh liền thay thành bộ dạng bởi vì bị hiểu lầm mà đau lòng muốn chết, “Sao lại như vậy được! Oản Oản, cậu là bạn tốt nhất của tớ, sao tớ lại cướp bạn trai cậu được!”
Trầm Mộng Kỳ nói xong, hai mắt phiếm hồng, cơ thể mong manh run rẩy nhẹ trong gió, khuôn mặt tràn đầy đau khổ nhìn về phía Tư Dạ Hàn, “Tư tiên sinh, em đối với anh chỉ có kính ngưỡng cùng sùng bái, tuyệt đối không có ý nào khác đâu. Em…”
Kết quả, Trầm Mộng Kỳ mới vừa nói được một nửa , Hứa Dịch liền lạnh lùng đứng chắn trước mặt cô ta, “Trầm tiểu thư, mong cô tự trọng.”
“Phụt!”
Thấy Trầm Mộng Kỳ bị cấp dưới của người ta vả mặt ngay giữa hiện trường, mọi người lập tức phụt cười ra tiếng.
“Kính ngưỡng, sùng bái sao? Một cô gái kính ngưỡng sùng bái một người đàn ông là có ý gì, việc này còn cần nhiều lời giải thích nữa sao? Đây chính là tỏ tình ngay trước mặt chứ còn có ý gì nữa!”
“Chó không đổi được thói quen ăn phân. Đến cả bạn trai của Giang Yên Nhiên cô ta cũng không buông tha, huống chi là người trước mặt này, địa vị bạn trai của Diệp Oản Oản so với Tống Tử Hàng còn lớn hơn.”
“Vừa nãy Diệp Mộ Phàm rõ ràng còn tới đây đưa quần áo cho cô ta. Cô ta mặc đồ của anh trai người ta, lại run lẩy bẩy như vậy trước mặt bạn trai người ta, bày ra vẻ mặt thảm hại khóc lóc kể lể tâm tình, coi người khác mù hết à?”
“Tôi nhớ rõ trước đây có người đồn rằng Diệp Oản Oản bị một lão già bao nuôi ở bên ngoài, hình như cũng là từ miệng cô ta mà ra thì phải.”
Trầm Mộng Kỳ lập tức thay đổi sắc mặt, “Tôi… Tôi không có, không phải do tôi làm đâu. Sao tôi lại có thể truyền ra loại lời đồn như này được…”
Đáng chết, gần đây Giang Yên Nhiên cùng Diệp Oản Oản ở cạnh nhau, không phải là đã nói gì về cô ta chứ? Khó trách thái độ của Diệp Oản Oản đối với cô ta lại biến hoá lớn như vậy.
Diệp Oản Oản đứng ở một bên, lạnh mặt nhìn Trầm Mộng Kỳ hết đường chối cãi ở trong đám người.
Trước đây bởi vì từng bị Trầm Mộng Kỳ âm thầm dựng chuyện bôi nhọ, hại cô bị mọi người xa lánh trào phúng. Mà hiện giờ, cô nhất định phải trả lại tất cả mọi thứ này cho cô ta.
Đương nhiên, như vậy vẫn còn chưa đủ đâu.
Reng Reng Reng.
Cho tới tận khi tiếng chuông vào học vang lên, Trầm Mộng Kỳ bị mọi người vây lại công kích mới có cơ hội chạy thoát thân.
“Oản Oản, cho dù cậu hiểu lầm tớ như thế nào, nhưng tớ thật sự không làm những chuyện này. Tớ… tớ sẽ tới tìm cậu sau.” Trầm Mộng Kỳ giấu đi vẻ âm trầm trong mắt, cắn môi nhìn Tư Dạ Hàn ai oán, lúc này mới vội vàng rời đi.
Diệp Oản Oản không để ý tới Trầm Mộng Kỳ, đứng dậy đưa Tư Dạ Hàn ra ngoài hành lang.
Nhìn người đàn ông đối diện, Diệp Oản Oản trầm mặc, nhất thời không nói gì.
“Đi học đi.” Tư Dạ Hàn thấy cô không hé răng nửa lời, cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người, liền muốn cất bước rời đi.
Trong nháy mắt Tư Dạ Hàn định rời đi, cả người bỗng nhiên căng lên.
Một bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh.
Tư Dạ Hàn dừng chân lại, ánh mắt nhìn theo ống tay áo mình.
Diệp Oản Oản cũng không biết sao mình lại túm chặt anh, sau khi phản ứng lại, vội vàng rụt tay về, không nói không rằng mà vuốt vuốt vòng lông trắng trên cổ áo.
Tư Dạ Hàn cũng không thúc giục, liền lẳng lặng đứng ở đó nhìn cô.
Mãi một lúc sau Diệp Oản Oản mới nói, “Anh sẽ thích Trầm Mộng Kỳ sao?”
Tư Dạ Hàn nhìn cô thật sâu, khuôn mặt vô cảm mở miệng: “Sẽ không, ánh mắt của tôi rất cao.”
“!!?” Diệp Oản Oản sửng sốt, một lúc sau mới kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt chớp chớp, sau đó lại chớp lần nữa.
Hả, có phải vừa nãy cô mới được khen không?
Đây không phải là biến tướng của ý muốn khen cô sao?
Dưới tình huống như này, anh ta còn có thể sử dụng khuôn mặt nghiêm túc như vậy để nói những lời này sao?