Có biết bao nhiêu tinh linh rừng thẳm muốn có sức mạnh giống hắn, vậy mà cô chỉ nói mỗi một câu ‘Xóa đi, tôi không thích’.
U Linh phong ấn hắn cũng vì muốn đoạt lấy hạt giống hắn cho cô, có thể nói ngoài hắn ra, người có được sức mạnh của hạt giống chính là Thánh chủ của Hoa tộc.
“Anh là đoá hoa tối hôm qua?”
“Đúng.”
Ngốc, cô là kẻ đại ngốc. Tự mình đưa quỷ về nhà, tự chuốt lấy thống khổ.
“Đừng trách ai cả, hãy học cách chấp nhận thực tại.”
Người đàn ông để lại câu nói, hóa thành vệt sáng trắng chui vào đoá hoa trên chiếc nhẫn.
Lúc này Lưu Ly mới để ý trên tay mình không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một chiếc nhẫn hình đoá hoa kì lạ. Dù có dùng sức thế nào cũng không thể tháo ra được.
“Vô ích thôi, ngoài tôi không ai có thể tháo nó ra.”
Tiếng nói thoát ra từ chiếc nhẫn, sau nghi lễ biến Lưu Ly thành người hoa, linh lực của hắn ngày càng yếu.
Nhưng hắn không thể không làm, lúc này để hạt giống trong người hắn rất nguy hiểm, có thể bị U Linh lấy đi bất cứ lúc nào.
Chỉ cần hạt giống tìm được người bảo vệ và chấp nhận sống trong cơ thể người bảo vệ đó, U Linh dù muốn cũng không có cách để đoạt lấy hạt giống.
Trừ phi Lưu Ly bài xích, cố gắng đẩy hạt giống ra khỏi cơ thể mình.
“Nhưng anh là ai?”
“Không quan trọng, em có thể gọi tôi là Hoa Huyết. Cứ làm việc của mình đừng làm phiền tôi.”
Hắn được sinh ra từ đoá huyết hoa ẩn mình dưới hàn đàm sâu trong rừng thẳm, khi hắn tu được hình dạng con người đã nhiễm nhiên trở thành Thánh chủ của Hoa tộc. Tinh linh trong rừng đều cung kính gọi hắn là Thánh chủ hay chủ nhân, không ai biết được tên của hắn là Hoa Huyết.
Lưu Ly nhảy xuống giường đi nấu ăn, xử lí cái bụng trống rỗng suốt cả ngày rồi hiến mình cho sách vở.
Chết tiệt, làm thế nào cũng không học bài được.
Đây là cái thế giới quái quỷ gì?
Giờ phút này cô rất hoang mang lẫn lo sợ, nước mắt cứ thế rơi xuống thấm ướt cả trang vở, làm nhòa những dòng chữ được viết bằng mực đen.
Bề ngoài cô mạnh mẽ, kiên cường, dùng nụ cười để che giấu bản thân nhưng cô cũng yếu đuối, cũng biết sợ hãi như bao người.
Tại sao hết lần này đến lần khác bắt cô phải hứng chịu những chuyện này, có một cuộc sống yên bình khó đến thế sao?
Từ mi tâm đoá huyết hoa chầm chậm, lặng lẽ vươn từng sợi dây leo lan toả đi khắp cơ thể Lưu Ly, bắt đầu chấp nhận người bảo vệ mới.
Lưu Ly không biết mình đã khóc bao lâu, chỉ biết sáng mai thức dậy cô nằm gục trên bàn, hai mắt nặng trĩu.
Lê thân xác mệt mỏi đi lấy đồng phục.
“Em khóc?”
Hoa Huyết thức dậy từ trong đoá hoa, đưa tay sờ lên mắt Lưu Ly.
“Không cần anh quan tâm.”
Lưu Ly nghiêng mặt qua một bên tránh đi hành động quan tâm của Hoa Huyết, cầm lấy đồng phục đi vào nhà tắm. Nhìn thần sắc tồi tệ của mình trong gương, Lưu Ly đưa tay chạm vào đoá huyết hoa rực rỡ trên mi tâm, mở cửa bước ra ngoài.
“Như thế này tôi làm sao đi học?”
Chỉ mới một ngày không gặp mà trên mi tâm cô đã xuất hiện một đoá huyết hoa, không cần biết là xăm, vẽ hay là gì đi nữa thì mọi người cũng sẽ xì xầm bàn tán.
Ngôi trường cô học là trường quý tộc không dành cho người nghèo, vì sở hữu một bộ óc thiên tài mà cô được phép vào đó học. Cô không muốn để người trong ngôi trường đó có cớ để tống cổ một kẻ không cùng cấp bậc như cô ra khỏi trường.
Hoa Huyết muốn đưa tay chạm lên mi tâm của Lưu Ly thì bị cô nghiêng mặt tránh đi.
“Đứng yên.”
Hoa Huyết giữ cho Lưu Ly đứng yên, ngón tay khẽ động tạo thành vầng sáng bao quanh mi tâm của Lưu Ly rồi biến mất cùng đoá huyết hoa.
“Tôi đã ẩn nó đi, không ai thấy được giờ thì em yên tâm rồi chứ.”
Tạm thời thì như thế, Lưu Ly không nói gì đẩy Hoa Huyết qua một bên rồi đi ra ngoài.
Vứt chiếc ba lô đáng thương qua một bên, gục đầu mệt mỏi nằm trên bàn, chẳng ai để ý quan tâm Lưu Ly hôm nay như thế nào.
Tất nhiên là trừ một người.
Hạ Chấn Nam để chai nước ép trái cây lên trên bàn của Lưu Ly.
“Uống đi, nhìn cậu như người vừa mới ra khỏi nhà xác.”
Lưu Ly không ngẩn đầu lên, nói:
“Đem đi chỗ khác đi, không cần cậu quan tâm.”
Hơn một năm rồi Lưu Ly vẫn như vậy, luôn luôn khước từ mọi quan tâm của hắn.
“Cậu ta cũng không tệ đâu, ít nhất là quan tâm em thật lòng.”
Giọng nói của Hoa Huyết vang lên trong đầu Lưu Ly, mọi người xung quanh vẫn chú tâm vào việc của mình, xem ra không có ai nghe thấy.
Chết tiệt, tên người không ra người, hoa không ra hoa này chui vào trong chiếc nhẫn từ lúc nào?
Lưu Ly đứng dậy đi ra vườn hoa trong vườn trường. Hạ Chấn Nam đuổi theo bắt tay Lưu Ly lại.
“Buông ra.”
Lưu Ly hất văng tay Hạ Chấn Nam, bước đi nhanh hơn.
Hạ Chấn Nam vẫn kiên nhẫn đuổi theo.
“Cậu không được khoẻ còn muốn đi đâu?”
Lưu Ly đột ngột dừng lại, cô muốn yên tĩnh một mình cũng khó đến vậy sao?
Quỷ ám còn chưa đủ, bây giờ còn thêm cả một con người.
“Làm ơn đi, tôi muốn yên tĩnh một mình. Hơn một năm rồi sao cậu còn không chán hả?”
“Cậu không thích tôi đó là quyền của cậu, còn tôi có quan tâm cậu hay không đó là tự do của tôi. Có chuyện cậu không nói ra sẽ thành bệnh có biết không?”
Lưu Ly hít vào thở ra mấy lần để lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên day trán.
Hạ Chấn Nam bắt lấy tay Lưu Ly, nhìn vào chiếc nhẫn.
“Ai tặng cho cậu?”
Lưu Ly rút tay lại, bây giờ còn quản cả chuyện này.
“Cậu không cần biết. Hạ Chấn Nam, tôi cũng chỉ là một người bình thường, không tiền, không sắc, cậu làm ơn buông tha tôi có được không. Tôi chỉ muốn sống yên ổn qua ngày.”
Hạ Chấn Nam nhìn Lưu Ly, gương mặt thoáng hiện buồn bã, thật lâu sau mới thì thào thành tiếng.
“Tại sao cậu lại ghét tôi như vây?”
Cô không ghét cũng chẳng thích Hạ Chấn Nam, còn lí do vì sao, chỉ đơn giản là cô không thích.
Thứ phức tạp, khó hiểu nhất chính là tình cảm của con người.
Nay có thể yêu, ngày mai chưa biết chừng sẽ hận nhau đến thấu xương.
“Tôi không thích cũng chẳng ghét cậu, chúng ta chỉ có thể là bạn. Nếu còn không được thì cậu cứ như bao người khác trong trường xem tôi không đáng một xu đi, biết đâu tôi sẽ cảm ơn cậu. Tôi mệt mỏi lắm rồi làm ơn để tôi yên.”
Cô có thể cảm nhận được mọi thay đổi kì lạ trong cơ thể, bước đi thật nhẹ nhõm, thân thể lúc nào cũng như đang trôi dạt trên mây.
Cái sức mạnh gì đó mà Hoa Huyết nói có lẽ có thật, chỉ mới một đêm thôi dây leo của đoá huyết hoa đã lan toả bám tới từng đầu ngón tay của cô.
Thật buồn cười, bây giờ cô còn có thể nhìn thấy thứ dây leo cách mắt mình một lớp da người.
Hạ Chấn Nam buông tay để Lưu Ly bước đi, nếu biết trước có ngày hôm nay, lúc đó hắn sẽ không bỏ mặt cô.
Khi đó cô còn chưa học ở Diamond…
Con hẻm nhỏ ẩm thấp đến nỗi ánh mặt trời không thể chiếu sáng được, một đám con gái côn đồ xông vào đánh, cấu, xé nát một ai đó đáng thương, cho đến khi hắn nhìn rõ người đáng thương đó là ai.
Cô bé đó đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch rách nát, cả người bầm tím, không có nơi nào là không có vết thương, chỉ trừ đôi môi mọng đỏ như trái dâu tây chín thơm ngon tuyệt nhiên còn lành lặn đang mím chặt để không bật ra tiếng kêu đau nào.
Không phản kháng, không rơi giọt nước mắt nào, thậm chí đến cả cái nhăn mi nhíu mày cũng không có, đôi mắt cô ấy bình thản nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Lúc đó hắn thật sự muốn hỏi cô có đau không, cô cứ như sinh ra để chịu sự đánh đập của người khác.
Đám con gái đánh chán để lại vài lời đe dọa rồi bỏ đi, hôm đó hắn chỉ cùng đám bạn lẳng lặng đứng nhìn cô bấu víu vào bức tường rêu phong thối nát, lê từng bước tập tễnh đi ra khỏi con hẻm nhỏ, ánh mắt cô chưa từng nhìn vào hắn.
Có phải thái độ của cô ngày hôm nay là kết quả của sự vô tâm ngày hôm đó của hắn, nếu ngày hôm đó hắn cứu cô, biết đâu hôm nay cô sẽ không ghét hắn thế này.
À mà không, cô nói cô không ghét cũng chẳng thích hắn, đó mới là điều khiến hắn thất vọng nhất.
Thà cô cứ ghét hắn, để hắn còn biết ít ra hắn có chỗ đứng trong cuộc sống của cô, còn hơn để cô xem hắn như người dưng qua đường, không thích, không ghét, không có chút cảm xúc.