Chúng tôi im lặng trong phút chốc.
Tôi hơi nghiêng đầu qua, liếc nhìn gương mặt xinh đẹp của con Vy và nói:
– Đẹp thật!
– Mày nói sao?
– Những ngôi sao ấy.
– Tôi vội quay mặt nhìn lên những ngôi sao đang đung đưa trên trần nhà.
– À, chúng phát sáng được đấy, tao vẫn ngắm chúng vào mỗi đêm trước khi đi ngủ.
– Nó trườn người về phía đầu giường, với tay nhấn vào một chiếc công tắc đèn, để lại một mùi hương êm dịu trước mũi tôi.
Ánh đèn vụt tắt, mọi tia sáng trong phòng đều bị thu vào những ngôi sao dạ quang ấy.
Chúng phát ra chút ánh sáng le lói và xoay tròn quanh căn phòng.
Tôi trườn người lên ngang với con Vy, và cả hai cứ thế nhìn ngắm những ngôi sao.
– Mãi mãi bên nhau như vầy nhé.
– Tôi nghe một giọng nói thì thầm bên tai.
– Ừ.
– Tôi nở một nụ cười.
Dưới những ngôi sao, bàn tay chúng tôi tìm thấy nhau.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn và mát lạnh ấy.
Tôi nghe thấy nhịp tim nó đang vang lên một cách gấp gáp, giống hệt như nhịp tim của tôi vậy.
Trong khoảnh khắc, dường như có một mối liên kết mơ hồ xuất hiện giữa chúng tôi.
Tôi nhắm mắt, cố điều chỉnh hơi thở của mình theo một hơi thở khác bên tai.
– Mày uống gì không, – Con Vy nói – Tự nhiên tao thấy khát quá.
– Ừ, tao cũng vậy.
– Tôi gật đầu, không hiểu sao lại thấy có chút khô cổ, dù vừa uống vài ly nước cam trước đó.
Nó đứng dậy, đóng cửa sổ lại rồi bọn tôi cùng nhau đi xuống phòng khách.
Tôi ngồi bên cạnh bãi chiến trường khi nãy, lắng nghe những giai điệu của bài hát November Rain vẫn còn vang lên.
Con Misa nằm gần đó, đang ngủ rất say sưa.
Con Vy mở tủ lạnh ra, nhìn vào trong đó một lúc rồi quay lại mà chẳng có thứ gì trên tay.
Nó nhìn tôi, nở một nụ cười đầy mê hoặc và nói rất khẽ:
– Ê, uống rượu không?
– Sao? – Tôi không tin những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.
– Rượu á, uống không? – Nó liếm môi, nói to hơn một chút – Ngon lắm.
– Ừ.
– Tôi chần chừ, nhưng cũng gật đầu.
Con Vy chạy đi rồi quay lại ngay sau đó, với một chai rượu đã vơi khoảng một phần ba cùng hai cái ly thủy tinh.
Nó rót một ít vào mỗi ly, cúi xuống nhìn xem hai bên đã bằng nhau chưa, cho tới khi màu đỏ hồng dâng lên gần đến giữa cái ly thì nó mới dừng lại.
– Cạn ly – nó nói trong vui sướng.
– Cạn ly – tôi đáp lời – chúc mừng sinh nhật.
– Chúc mừng sinh nhật.
Hai cái ly va vào nhau kêu “cách” một tiếng và chúng tôi bắt đầu uống.
Tôi cảm thấy có chút chát chát, chua chua nơi đầu lưỡi, sau đó là vị ngọt đọng lại ở cổ họng, không giống như hũ rượu thuốc của ba tôi ở nhà.
Chúng tôi uống hết một ly, con Vy lại rót thêm vào, và chúng tôi lại uống.
Khi đôi bờ má của con Vy có chút ửng hổng, nó bắt đầu kể cho tôi nghe nhiều chuyện về nó, về mẹ nó, dì nó, những đứa em họ của nó, những người bạn của mẹ nó, về con Misa nữa.
Nó nói nhiều lắm, nhưng tôi chẳng nhớ được gì.
Tôi cũng kể cho nó nghe về bà nội mình và cây khế, về cái rẫy và những cây xoài, về những thế giới mà mình tưởng tượng ra.
– Mày là một đứa hay tưởng tượng thật đấy.
– Con Vy nói.
– Vậy à? – Tôi ngắm nhìn gương mặt của nó, có chút mê man.
– Thật, nếu không phải vậy thì tao đã không để ý đến mày.
Nó ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– Mày biết không, nhiều lúc mày hay ngồi nhìn ra ngoài cửa lớp, đôi mắt cứ mơ mơ màng màng không biết đang nghĩ gì.
Những lúc đó trông mày rất đẹp, nhất là đôi mắt.
Mày không giống những đứa khác, thế giới của mày rất yên tĩnh, và tao thích điều đó.
Mày không trêu chọc bọn con gái bằng những trò như giật cột tóc, giấu những chiếc giày hay vẩy mực lên áo.
Mày không tham gia vào những trận đánh nhau chỉ để chứng tỏ rằng mình là người lớn.
Mày cũng không tỏ vẻ gì quan tâm đến những cuốn phim người lớn mà bọn con trai vẫn chuyền tay nhau.
Và quan trọng là mày giỏi Toán.
– Giỏi Toán? – Tôi định thú nhận rằng mình cũng có quan tâm đến những cuốn băng, nhưng việc con Vy nhắc đến môn Toán làm tôi cảm thấy có chút tò mò – Liên quan gì chứ?
– Tao cũng không rõ lắm, nhưng đó là một điểm khiến tao thấy thích ở mày.
Chắc vì tao dốt môn Toán.
– Đôi môi đỏ thắm của nó nở một nụ cười.
– Cũng giống như tao dốt môn Tiếng Anh nhỉ.
– Tôi cũng cười theo nó.
– Chắc là vậy.
– Nó cụng vào cái ly của tôi và nhấp một ngụm rượu – Mà cũng đúng, chỉ có những thứ khiếm khuyết mới có thể bù trừ cho nhau được, giống như những cái khớp nối vậy.
– Đúng vậy thật.
– Tôi gật đầu, nâng cái ly của mình lên và uống theo nó.
Chúng tôi cứ thế uống, không biết là đến ly thứ mấy rồi nữa, chỉ biết là chai rượu đã vơi đi rất nhiều.
Tôi đặt cái ly xuống nền nhà rồi “ợ” một cái, con Vy cũng làm như thế và cả hai cùng cười.
Có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng chúng tôi nhìn nhau cười như vậy cũng khá lâu, cho tới khi tôi nhận ra điều đó và cúi mặt xuống gãi gãi đầu.
Chợt tôi cảm nhận được một hơi thở đang nhẹ nhàng tiến tới gần mình, và mỗi lúc một gấp gáp hơn, làm cho tiếng trống trong lồng ngực tôi cũng mỗi lúc một dồn dập.
Tôi ngẩng đầu lên và thấy gương mặt con Vy đang ở rất gần, và mỗi lúc một gần hơn nữa.
Tôi gần như ngưng thở, nhưng vẫn có thể ngửi được mùi rượu vang trên môi đang kề sát và trong hơi thở của nó.
Gần quá! Tôi nhớ lại khung cảnh viên thiên thạch khổng lồ va chạm với Trái Đất làm loài khủng long tuyệt chủng mà mình đã xem trên TV.
Thời gian bỗng nhiên chậm lại, nhưng tôi vẫn không thể tránh né được.
“Ầm”.
Và vụ va chạm đó đã đến, đầu tôi như nổ tung ra muôn ngàn mảnh.
Vũ trụ, thời gian, không gian, những định luật vật lý, các loại phản ứng hóa học, các công thức đại số, những hình đa giác và đường thẳng..
tất cả dường như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy để chứng kiến chúng tôi.
Tim tôi đã ngừng đập, hay tại vì nó đập nhanh đến nỗi tôi không thể cảm nhận được tần số của nó.
Tôi không biết các tế bào cảm giác, xúc giác và thần kinh của mình có còn hoạt động không nữa.
Và trong khi đôi mắt ghi lại hết hình ảnh trên gương mặt của con Vy, nhìn ngắm tất cả những gì tinh tế nhất của tự nhiên đều được đặt vào trên đó một cách hài hòa, tôi thoáng nghe được vị ngọt nơi đầu lưỡi.
Có cái gì đó vừa cạy mở đôi môi của tôi, nhưng lại biến mất rất nhanh.
Tôi nhận ra người mình đang nghiêng dần về phía sau, mất thăng bằng và ngã xuống sàn nhà.
Cả cơ thể thiếu nữ mới lớn của con Vy nằm đè lên người tôi.
Nó nặng hơn tôi tưởng, nhưng tôi không hề cảm thấy khó chịu vì điều đó.
Tôi cảm giác giống như đang ôm một quả bóng nước khổng lồ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào và hòa tan tôi hoàn toàn vào trong.
Mặc dù cảm thấy thật dễ chịu, nhưng không hiểu sao tôi lại vội vàng đẩy cơ thể mềm mại của nó ra rồi ngồi lui về phía sau.
Chúng tôi không biết phải nói gì.
Tim tôi đập mạnh cứ như vừa chạy bốn vòng sân trường vậy.
Tôi mím môi và liếm nhẹ vào đó, cảm nhận được chút vị ngọt vẫn còn vương vấn trên bên.
Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đều với những ca từ mà khi đó tôi chưa hiểu được.
Nhưng không gian trong căn phòng bỗng im lặng lạ thường.
Con Vy giấu đôi chân trong chiếc váy màu trắng, hai bàn tay thả trên đùi, từng ngón tay cứ ngắt lấy nhau.
Đôi hàng mi dài của nó rũ bóng xuống gương mặt không biết đang nghĩ gì.
Nhìn những giọt rượu vẫn còn lấp lánh trên đôi môi nhỏ nhắn ấy, tôi muốn nếm lại hương vị đó lần nữa, nhưng tiếc là lý trí, hoặc có thể là nỗi sợ, trong tôi đã chiến thắng.
“Ngao ô”
Con Misa chợt tỉnh giấc, nó ngáp nhẹ một tiếng rồi liếm láp dòng rượu đang chảy lênh láng trên sàn nhà.
Chai rượu bị đổ lúc nào không hay, áo tôi cũng bị ướt một mảng lớn.
Con Vy cầm chai rượu lên, đậy nắp lại rồi đi vào bếp cất lại chỗ cũ trong cái tủ đựng rượu.
Khi đã liếm sạch những giọt rượu trên sàn, con Misa nhìn theo chai rượu bị lấy đi, liếm liếm mép lần nữa rồi nhỏ xuống sàn một giọt nước miếng.
– Cũng trễ rồi, tao về nha.
– Tôi nhìn đồng hồ thì thấy đã mười giờ hơn.
– Ừ.
– Con Vy gật đầu và đi lấy chìa khóa cổng.
Cập nhậ???? ????????uyện nhanh ????ại { ????????????M???????????? ????Ệ????.Vn }
– Sáng mai tao qua phụ mày dọn dẹp được không?
– Cũng được.
– Vậy khi nào qua tao gọi trước.
– Ừ.
Tôi đứng nhìn nó một hồi lâu rồi đạp xe đi, với những cảm xúc lưu luyến trong lòng, cùng một tâm trạng lâng lâng khó tả..