Về đến nhà, tôi thở phào khi thấy ba mẹ tôi đã tắt đèn đi ngủ.
Tôi nhẹ nhàng mở khóa cửa, một tiếng “cách” rất khẽ vang lên, nhưng trong không gian yên tĩnh ấy thì nó lại giống như một tiếng gõ mạnh vào tường vậy.
Thật may tôi không làm ai thức giấc.
Tôi cất xe, khóa cửa và chạy thẳng vào phòng tắm, vội vàng cởi bộ quần áo ném vào thau giặt đồ rồi ngâm với xà bông, rất nhiều xà bông.
Tôi chỉ lau sơ người và định đi ngủ thì gặp mẹ tôi đang đứng ngay dưới chân cầu thang.
Tôi lấy cớ rằng vô tình bị một hàng ăn tạt nước rửa chén vào người, và việc về trễ là do đứng cãi nhau với họ.
Mẹ tôi tin là thật và tôi an toàn trở về chỗ ngủ vào khoảng mười một giờ.
Tôi nằm nghe tiếng đàn của con Vy vọng lại từ quá khứ, dần dần chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào.
Sáng hôm sau, tôi tranh thủ dậy sớm giặt bộ quần áo của mình rồi sang nhà con Vy.
Nó mặc một bộ quần áo ngủ màu lam nhạt, mái tóc xõa ngang lưng có chút rối, đôi chân trần tung tăng trên bãi cỏ như một chú thỏ con.
– Mày tới sớm thật, – Con Vy nói – Tao chỉ vừa mới ngủ dậy.
– Tao không muốn mày phải dọn dẹp một mình.
– Tao cũng muốn làm một mình lắm, nhưng nếu vậy chắc phải mốt mới xong.
Tôi thấy khó hiểu khi nghe câu nói đó.
Đúng là buổi tối hôm trước chúng tôi có bày bừa mọi thứ ra thật, nhưng cũng không đến mức như thế chứ.
Chỉ khi bước vào phòng khách, tôi mới hiểu tại sao con Vy lại nói vậy.
Cả căn phòng như một bãi rác.
Chiếc ghế sofa bị xé rách lớp vỏ bên ngoài, để lộ ra phần mút bung bét bên trong, như một cái bánh bông lan bị bóp nát.
Mấy cái gối thì còn tệ hơn, bị lộn hết ruột ra ngoài, những chiếc lông ngỗng màu trắng thì vẫn đang phiêu du giữa không trung, như những bông tuyết.
Còn bãi chiến trường của chúng tôi tối hôm qua thì bị hất văng lung tung, trây trét ra đầy nhà.
– Nhà mày vừa bị trộm à? – Tôi hỏi.
– Không, thằng ăn trộm nào lại có sở thích phá hoại như vậy chứ – Con Vy buộc tóc lại bằng một sợi dây màu hồng, đưa cho tôi một cây chổi và một cái ky hốt rác – Là con Misa làm đấy.
– Hả?
– Mày không nghe lộn đâu, – Nó thở dài, bắt đầu thu gom đống rác dưới sàn nhà rồi cho dần vào một cái túi ni lông lớn màu đen – Tao không biết phải nói sao với mẹ nữa, lần cuối cùng nó phá phách như vậy là khi tao còn chưa học lớp một kìa.
Mấy năm nay nó ngoan lắm, không hiểu sao chỉ sau một đêm lại thành ra như vậy.
– Vậy chuyện gì xảy ra? – Tôi cũng bắt đầu dọn dẹp cùng với nó.
– Biết đâu, tối qua tao ngủ say như chết.
– Có khi nào nó xỉn không? – Tôi cười ha ha nói, cảm thấy điều này cũng có chút hợp lý.
– Nếu vậy thì hài thật.
– Mà nó đâu rồi?
– Nằm ngủ như chết trong góc kia kìa.
Mệt thật, lát còn phải tắm cho nó nữa.
Phía sau cái tủ TV, hai cái chân của con Misa thò ra chút xíu và rất khó để nhìn thấy, thỉnh thoảng nó lại giật giật vài cái.
Phải đến hơn chín giờ, chúng tôi mới dọn dẹp xong đống lộn xộn ấy.
Ngôi nhà vốn rộng rãi nay càng trở nên trống trải vì thiếu mất vài thứ.
Con Vy và tôi lại phải lôi con Misa ra ngoài sân để tắm cho nó.
Con chó nặng kinh khủng, cũng may là nó không có bất cứ hành động phản kháng nào.
Tôi cầm cái vòi bằng nhựa, hơi bóp ở đầu rồi xịt những tia nước vào người con Misa, còn con Vy thì đeo một cái bàn chải vào tay và chà nhẹ trên lớp lông của nó.
Chốc chốc, con chó lại lắc lư cái mình làm nước văng tung tóe khắp nơi.
Chiếc áo mỏng dán chặt vào người con Vy, làm ẩn hiện bên trong một thân hình tuyệt đẹp.
Tắm cho con Misa xong, chúng tôi nhốt nó bên ngoài và đóng cửa lại.
“Để nó phơi nắng một lát, khi nào khô thì mới cho nó vào nhà được” – con Vy nói, sau đó thay một bộ quần áo khác màu hồng.
Nó rủ tôi ở lại ăn cơm, và chúng tôi cùng nhau nấu vài món ăn đơn giản.
Tôi gọi về nhà nói rằng buổi trưa sẽ ở lại nhà bạn và bị la cho một trận, vì ba tôi đã nấu cơm luôn phần của tôi.
Nhưng dù sao thì chuyện đó cũng không to tát lắm, bởi nhà tôi lúc nào cũng nấu cơm nhiều hơn cần thiết vào bữa trưa.
Hôm đó, con Vy nấu vài món rất ngon, nhưng con Misa chỉ được ăn thức ăn cho chó.
Sau bữa trưa, nó mở chương trình Phim Cuối Tuần trên TV và chúng tôi cùng xem với nhau.
Là phim Titanic, bộ phim mà bất kỳ đứa nào trong độ tuổi của tôi cũng đã xem ít nhất một lần.
Riêng tôi thì xem ba lần rồi nhưng vẫn không thấy chán, và con Vy cũng vậy.
“Mỗi lần xem lại, tao đều cảm giác như có vài cảnh mà lần trước không có” – nó nói, rồi lên phòng lấy hai cái gối xuống, kê phía sau bức tường để ngồi dựa lưng vào.
Chúng tôi phải ngồi dưới đất vì cái sofa đã bị quẳng ra ngoài sân.
Nó lấy hai bịch snack và một chai nước lớn trong tủ lạnh để nhâm nhi trong lúc xem phim.
Thấy chúng tôi có đồ ăn, con chó già cũng lết lại gần.
Nó bị con Vy đuổi đi vài lần, nhưng với gương mặt tội nghiệp của mình, nó cũng xin được vài miếng bánh, điều kiện là phải làm cái gối gác chân cho chúng tôi.
Chúng tôi ngồi dựa vào chiếc gối, gác chân lên người con chó, vừa ăn snack vừa xem phim.
Thỉnh thoảng, con Vy lại bình luận về một cảnh vừa xuất hiện trên TV.
– Mày có thấy hành động giật điếu thuốc trên môi một phụ nữ là thô lỗ không? – Nó nói khi xem tới đoạn anh chồng sắp cưới cướp đi điếu thuốc trên môi của Rose, nữ chính trong phim.
– Bất lịch sự thật.
– Tôi nói, cố gắng không nhắc tới việc cô ta vừa nhả khói vào mặt người khác.
– Sao đàn ông có thể hút thuốc nhưng phụ nữ lại không được nhỉ? – Nó ném một miếng bánh vào miệng và nhai rôm rốp.
– Chắc là trông thiếu nữ tính hơn, – Tôi nói – Mà tao không biết nữa, tao chưa thấy con gái hút thuốc bao giờ.
– Gì mà thiếu nữ tính – Nó lên giọng – Hút thuốc có làm bọn con trai trông giống đàn ông hơn đâu, mà không hút thuốc cũng chẳng làm bọn mày thành con gái được.
– Ờ, – Tôi gật đầu – Dù sao thì tao cũng không hút thuốc.
– Tốt nhất là mày nên như vậy.
– Nó nốc một hớp nước và tiếp tục xem phim.
Buổi xem phim của chúng tôi có lẽ đã bình yên hơn nếu như anh chàng Jack không dẫn Rose ra lan can tàu và bắt đầu khạc nhổ xuống biển.
– Mỗi lần coi tới cảnh này tao lại không nhịn được cười – Con Vy cười phá lên và nói – Mày biết không, tao phải tập rất nhiều mới làm được đấy.
– Làm cái gì? – Tôi tò mò hỏi.
– Phun nước miếng giống trong phim, – Nó hất cằm về phía TV, tạo ra một loạt âm thanh “khục khặc” trong cổ họng rồi nuốt ực một cái – Như thế đó.
– Mày tập cái đó làm gì chứ? – Tôi ôm lấy cổ họng mình và khó hiểu nhìn nó.
– Cũng hay mà.
– Nó nói.
– Bỏ đi, kinh dị lắm.
– Ê, – Nó chộp lấy tay tôi – Tao vừa nghĩ ra trò này hay lắm.
– Trò gì?
– Thi xem ai phun xa hơn.
– Nó nhìn tôi, làm lại cái âm thanh kỳ cục đó rồi chu cái mỏ ra.
– Không, không, không, thà mày bắt tao chơi bài quỳ cả ngày còn hơn.
– Đi mà – Nó lắc lắc cánh tay tôi – Tao chỉ có mày để chơi cùng thôi.
– Không, kinh dị thấy mẹ.
– Giờ chơi không?
Tôi lắc đầu.
– Ờ, vậy thôi.
– Nó vòng tay ôm hai cái đầu gối rồi trốn gương mặt vào đó, chỉ để lộ ra hai con mắt để xem phim.
– Ê! – Tôi gọi, ngồi xích lại gần nó, nhưng nó lại nhích cái mông ra xa tôi.
– Vy! – Tôi lại tiến tới, và nó lại lùi đi.
Tôi thấy thế này cũng hay nên nhích qua một lần nữa, nhưng lại bị con Vy nghiêng người đạp một cái ngã chỏng vó.
– Thôi được rồi, – Tôi ngồi dậy – Lát nữa tao chơi với mày.
– Bây giờ luôn.
– Nó nói, cả khuôn mặt vẫn còn trốn sau hai cái đầu gối.
– Để xem phim xong đã.
– Thì vừa xem vừa chơi.
Tôi khó hiểu nhìn nó.
– Ở đây.
– Nó quay qua nhìn tôi và nói.
– Nhưng đây..
đây là phòng khách mà.
– Tôi trừng mắt nói.
– Có sao đâu, lát nữa mày lau nhà giùm tao là được.
– Gì kỳ vậy, sao tao lại phải lau nhà cho mày?
– Tao đánh đàn cho mày nghe rồi còn gì, – Nó nói – Mà hôm qua còn là sinh nhật tao nữa.
– Nhưng mày là người rủ chơi trò này mà!
– Vậy thì, – Nó lại trốn vào trong hai cái đầu gối – Ai thua lau nhà, chịu không? Không chịu thì nghỉ chơi luôn, bo xì Bo luôn.
Tôi chẳng biết nói gì nữa, đành phải chơi với nó.
Trong lúc tôi kéo cái bàn đặt sát vào vách tường, nó đá con Misa qua một bên rồi lấy phấn vẽ một cái vạch ở đó.
Chúng tôi đứng sau cái vạch và bắt đầu phun nước miếng ra đầy nhà.
Những bọt nước nhầy nhầy xen lẫn vụn bánh snack màu vàng còn sót lại, trông thật kinh khủng.
Phát hoảng trước sự điên rồ ấy, con Misa ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài sân, hé nửa cái mặt chó sau cánh cửa nhìn vào trong, tru tréo không ngừng.
Chúng tôi nhìn nó cười rồi lại tiếp tục chơi: “Tao phun xa hơn mày rồi nè”, “Mày ăn gian, đứng trên vạch rồi”, “Không chơi chồm người về phía trước như vậy”, “Á, dính chân tao”..
Tôi không hiểu sao cái trò chơi trông có vẻ mất vệ sinh ấy lại kích thích đến vậy.
Bọn tôi đã cười đùa rất vui vẻ, cho đến khi môi miệng bắt đầu khô khốc và không còn thở ra hơi.
Tuy nhiên, tôi chắc chắn là mình sẽ không bao giờ chơi lại trò đó một lần nào nữa..