Hệ Thống Hồng Nương

Chương 69: Tiên tử Bạch Liên Hoa (12)



Edit: Yooniin

Hương rượu tỏa ra, trên sàn nhà xuất hiện mảnh sứ sắc nhọn, cùng với một bãi rượu. Cơ Ngọc cúi đầu nhìn mặt đất, đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt lập lòe.

Bất giác trong đình nghỉ mát, tổng cộng có bốn người, lúc này ba người còn lại đều bị động tĩnh này làm ảnh hưởng, đều hướng mắt nhìn lại đây, chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt Cơ Ngọc bị ánh đèn bao phủ, một bên mặt khác chìm vào trong bóng tối.

Khuỷu tay Giang Lăng chống mặt bàn, lòng bàn tay đỡ cằm, phảng phất một bộ dáng nhàn nhã.

Mặt Mai Sơ Viễn hiện lên vài tia kinh ngạc, nhưng vẫn tươi cười ôn nhuận như cũ.

Trên mặt Tạ An Ca có chút trắng bệch, không phải Cơ Ngọc đánh vỡ một chiếc ly rượu, mà là bởi vì chuyện “đính hôn”.

Hắn xoa xoa giữa mày, theo bản năng lộ ra ý cười: “Không có việc gì, một cái ly mà thôi.”

Sau đó, ngón tay hơi cử động, qua một tiểu phép thuật, mảnh vỡ nhỏ cùng rượu toàn bộ đều sạch sẽ. Sau khi làm xong, Tạ An Ca mím môi: “Nghi Tu, chuyện này ta chưa từng nghe muội nói qua.”

Chuyện này đương nhiên là chuyện đính hôn.

Giang Lăng nghiêng đầu: “Ngươi cũng đâu có hỏi ta. Huống chi……” Âm thanh cậu biếng nhác, lộ ra vài phần không để ý, “Đây là việc riêng tư của ta, không cần thiết phải tuyên truyền cho người ngoài.”

“Ta vừa rồi……” Lông mi Mai Sơ Viễn run rẩy.

Giang Lăng tà tà liếc y một cái: “Ngươi là đương sự, muốn nói thì nói.”

Ý cười như gió xuân trên mặt hiện lên, Mai Sơ Viễn gật đầu, nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Sau đó y cảm thấy không đủ, khẽ ừ một tiếng.

Cảnh tượng như vậy, không nói đến những thứ khác, lại đủ làm cho Tạ An Ca nhìn ra “Lục Nghi Tu” cũng không phản đối mối hôn sự này.

Lục Nghi Tu cùng Tạ An Ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, dù tính sau đó tách ra một thời gian dài như vậy, cảm tình cũng dần nhạt đi, nhưng khi còn bé tình cảm vẫn luôn gắn bó. Huống chi, tình cảm của Lục Nghi Tu không nói ra ngoài miệng, nhưng Tạ An Ca vẫn ẩn ẩn có thể cảm giác được.

Hắn chưa từng chính thức cự tuyệt, trong lòng cũng không phải không nghĩ tới khả năng này, lại không ngờ…… cứ như vậy bỏ lỡ.

Hắn cảm thấy trong miệng chua xót, có chút hụt hẫng.

Ngau sau đó, hắn cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, tư vị cay nồng lan tràn nơi đầu lưỡi, hắn ngăn chặn cảm xúc trong lòng, ngước mắt, ánh mắt trong trẻo: “Nghi Tu, hôn sự này, muội vừa lòng chăng?”

Rất không hài lòng……

Giang Lăng theo bản năng định nói như vậy, nhưng khi ánh mắt đảo qua Mai Sơ Viễn lại có chút nói không nên lời.

Ở thế giới này trải qua mười năm, bộ dạng Mai Sơ Viễn đối với cậu kỳ thật có chút xa lạ. Nhưng lúc y cười rộ lên lại giống như cũ, trước sau như một.

Mềm mại, nhẹ nhàng, ngọt ngào…… Chẳng qua thêm vài phần thong dong cùng ôn nhuận. Lời nói so với lúc trước, nhiều hơn vài phần ẩn ý.

Thời điểm Giang Lăng nhìn y, vẫn nhớ tới thiếu niên đỏ mặt thẹn thùng đối mặt với cậu.

Vì thế, lời vừa tới bên miệng, cong cong vẹo vẹo thay đổi: “Ừ, cũng không tệ lắm.”

“……”

Thần sắc Tạ An Ca ngưng đọng, trầm mặc một lát, bừng tỉnh nở nụ cười, cầm chén rượu hướng về phía Giang Lăng: “Ta đã biết, nha đầu muội sau này nếu có ủy khuất, phải tới tìm ta đó, ta giúp muội đòi công bằng. Tốt xấu……”

Hắn thở dài: “Tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, ta cũng coi muội là muội muội ruột trong nhà.”

Giang Lăng nhịn không được cười một tiếng, giơ chén rượu, giả bộ cụng li với Tạ An Ca, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Đợi sau khi đặt lại chén rượu lên mặt bàn, Tạ An Ca nhìn về phía Mai Sơ Viễn, có chút ý tứ muốn nói lại thôi.

Luận vẻ ngoài, Tạ An Ca không nhìn được y xấu chỗ nào.

Luận thân phận, người này là quan môn đệ tử của Côn Luân tông chủ, xem như môn đăng hộ đối với Lục Nghi Tu.

Luận tu vi, Thanh Hà tiên quân mười bốn tuổi mới bắt đầu tu luyện, hiện giờ thành tựu đã khiến thế nhân kinh diễm không thôi.

……

Suy nghĩ nửa ngày, Tạ An Ca thấy Mai Sơ Viễn nhìn hắn, y lộ ra nụ cười nhu hòa, ngón tay trắng nóng mời rượu.

Hắn tùy tay cầm một chén, giơ lên.

Hai chén rượu chạm vào nhau, phát ra một tiếng thanh thúy.

Hai người đem rượu trong ly một hơi uống sạch.

Tạ An Ca buông chén, mở miệng: “Mai đạo hữu nói Minh Quang châu, chính là bảo vật Côn Luân lão tổ tới Đông Hải chém đầu ác long có được?”

Cơ Ngọc lặng lẽ siết chặt tay.

“Không sai.” Mai Sơ Viễn gật đầu.

“Nghe nói kiện linh bảo này nằm trong tay Côn Luân tông chủ……”

“Mười năm trước ta tới một tiểu thế giới, sau khi trở về được gia sư khen thưởng Minh Quang châu.” Trong đôi mắt bích sắc của Mai Sơ Viễn mơ hồ phản chiếu ánh nến ấm áp, thanh thấu mà ôn nhu: “Ta nghe Thanh Hà nói nàng đi cùng sư huynh sư tỷ tới diệt yêu thú, nghĩ tới linh bảo này có thể phòng thân, liền tặng cho nàng.”

Rõ ràng là mượn. Ý niệm này lướt qua trong đầu Giang Lăng, nhưng cậu vẫn không nói chuyện.

“Chính là hôm nay.” Mai Sơ Viễn bổ sung.

“Hôm nay?” Tạ An Ca lặp lại.

Suy nghĩ đầu tiên chính là, nguyên lai sau khi rời đi từ chỗ hắn, Nghi Tu đã tới Côn Luân tông. Suy nghĩ thứ hai…… Tạ An Ca nhịn không được liếc nhìn Cơ Ngọc đang cúi đầu im lặng.

“Ta sợ Thanh Hà không nhận, nên nói cho nàng mượn trước……” Nói tới đây, Mai Sơ Viễn nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Giang Lăng, nụ cười trên mặt cực kỳ giống một tiểu hài tử vừa thực hiện được trò đùa dai của mình, lại cực kỳ ngọt.

Giang Lăng vốn đang nâng cằm, dưới ánh mắt của Mai Sơ Viễn biến thành quay mặt đi, chỉ để lộ lông xù xù sau gáy.

“…… Cho nên, tạm thời chưa giải trừ cấm chế phía trên Minh Quang châu.” Nụ cười của y thoáng thu liễm, “Lúc vừa mới bước vào đình viện thì cảm ứng được Minh Quanh châu, nên muốn hỏi một chút.”

Từng câu nói ra, đem sự tình trở nên rõ ràng.

Theo từng lời của Mai Sơ Viễn, nụ cười trên mặt Tạ An Ca hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ ngạc nhiên cùng nghi ngờ.

Nếu là người khác nói những lời này, Tạ An Ca còn muốn hoài nghi là thật hay giả. Nhưng với thanh danh bên ngoài của Mai Sơ Viễn, dám nói như vậy tất có căn cứ. Mà bằng thân phận của y, lấy được Minh Quang châu cũng không phải không có khả năng.

“Thịnh Vân đạo hữu là bằng hữu của Thanh Hà, nếu xảy ra chuyện gì, Thanh Hà khẳng định sẽ không bỏ mặc làm ngơ, cho nên ta suy đoán có khả năng đạo hữu đang bị thương, kết quả đúng là như vậy.”

“…….”

Tạ An Ca lâm vào trầm mặc.

Mai Sơ Viễn nhẹ giọng gọi: “Thịnh Vân đạo hữu?”

Âm thanh này không lớn, Tạ An Ca lại giống như bị kinh sợ khiến cả người chấn động. Sau đó hắn lấy từ trong lồng ngực ra một hộp gỗ rồi đặt lên bàn.

Hộp gỗ này vô cùng đơn sơ, không có bất luận hoa văn gì, nhìn qua khá đơn giản. Nhưng phía trên lại được dính hai tấm bùa, phảng phất bên trong là một vật nguy hiểm.

Đem hộp gỗ lấy ra, khóe mắt Tạ An Ca liếc qua Cơ Ngọc, sau đó hỏi: “Ngươi nói Minh Quang châu, chính này cái này?”

“Cảm ứng của ta sẽ không sai.”

“Nhưng cái này cũng không phải Nghi Tu đưa ta, là Ngọc cô nương cho ta mượn.” Thần sắc Tạ An Ca phi thường bình tĩnh.

Cánh môi Cơ Ngọc khẽ run, cảm xúc trong mắt nổi lên như sóng to gió lớn, ánh mắt nhìn về phía Tạ An Ca có cảm giác như bị người phản bội cùng phẫn nộ.

Thanh âm của Mai Sơ Viễn lãnh đạm: “Mở ra sẽ rõ.”

Nhận được ý tứ khẳng định này, Tạ An Ca giơ tay gỡ hai tấm bùa xuống.

Ngón tay mới xé mở một góc, Cơ Ngọc đứng bật dậy lạnh lùng nhìn ba người họ.

Sau đó miễn cưỡng mở miệng: “Đêm nay ta có việc, thật sự không thể không cáo từ, xin phép đi trước.” Lời này nói ra hiển nhiên là nói với Tạ An Ca.

Nhưng Tạ An Ca lại rũ mắt, không nói một lời.

Ngón tay đem toàn bộ phù văn xé xuống, chậm rãi mở hộp.

Trên băng gạc màu đỏ đựng một hạt châu đen láy, phía trên hắc khí vờn quanh, hoàn toàn không giống Minh Quang châu thanh triệt lấp lánh.

Người nhìn vào đều có thể thấy, đây là bảo vật ma giới.

Giang Lăng liếc mắt, cuối cùng cũng biết tại sao Cơ Ngọc trong nguyên tác có thể lừa gạt được người khác.

Đem linh bảo nhà người ta biến thành bộ dạng này, chẳng trách không ai nhận ra.

“Đây là Minh Quang châu?” Tạ An Ca lần thứ hai dò hỏi.

Mặt Cơ Ngọc trầm như nước, đem khăn che mặt đeo lên, xoay người bước nhanh rời khỏi tiểu đình.

Tạ An Ca gắt gao nhìn chằm chằm Mai Sơ Viễn, thần sắc y cũng chẳng có nửa điểm biến hóa, ung dung cầm viên “Ma châu” kia lên.

Thời khắc ngón tay y đụng tới, trên hạt châu đen thui kia rơi xuống một giọt ô uế, vật dơ bẩn rơi xuống đất lập tức tiêu tán trong không khí, mơ hồ lộ ra quang mang.

Thời gian nhích từng chút một, hắc vật dồn dập rơi ra ngoài, ánh sáng càng ngày càng rõ ràng.

Dù Mai Sơ Viễn không trả lời, nhưng trong lòng Tạ An Ca cũng đã có đáp án.

Hắn hỏi: “Nghi Tu, Mai đạo hữu đưa Minh Quang châu cho muội, làm thế nào có thể tới được tay Ngọc cô nương?”

“…..”

Giang Lăng trợn trắng mắt, cậu cự tuyệt trả lời loại vấn đề não tàn này.

Chẳng lẽ muốn cậu nói, chính mình cố ý đem Minh lăn lộn thành thế kia, sau đó cầu xin Cơ Ngọc mang tới?

Người có chút đầu óc đều biết trong đó có vấn đề.

Ngón tay Tạ An Ca hơi co lại.

Ánh mắt Mai Sơ Viễn từng trên Minh Quang châu, hào quang của bảo châu rơi vào mắt y, phảng phất như hình ảnh ngược của mặt trăng in lên mặt hồ, lại giống như ánh sáng của đom đóm cùng sao trời đang vờn quanh trong đó.

Y nhẹ giọng nói: “Khí tức phía trên này cùng khí tức trên vết thương trên mặt Thanh Hà giống như đúc trên người cô nương này nha.”

Đôi mắt híp lại, bích sắc trong mắt đã có chút lạnh nhạt.

“Thịnh Vân đạo hữu, ngươi xác định nàng chính là ‘Ngọc cô nương’ của ngươi, mà không phải thứ gì đó trà trộn vào sao…… Ma tu?”

Tạ An Ca vốn dĩ có chút mềm lòng, chuẩn bị mở miệng cầu tình nghe được lời này liền sửng sốt, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Cơ Ngọc rời bước khỏi tiểu đình, lập tức tăng tốc, đảo mắt đã đi tới vân đài.

Dù vậy, nàng ta vẫn nghe được âm thanh như châu ngọc kia truyền tới.

“Chỉ là một tên ma tu, lại dám dưới mí mắt Côn Luân tông ta đánh người cướp của…… Chuyện này để ta tự mình xử lý.”

Mai Sơ Viễn cất bước đứng dậy, sau đó một cách tay nhấc nửa cuốn rèm che lên.

Linh lực ác liệt mà hồn hậu thẳng tắp bay tới, khóa định nữ tử váy đen muốn rời đi.

Thân mình Cơ Ngọc cứng đờ, sau đó có hai đạo bóng đen từ trong bóng tối nhảy ra, chắn đằng sau nàng ta, triệt để ngăn chặn sát ý thấu xương bay tới.

Là người mà cha nàng ta phái tới bảo vệ.

Ngàn vạn kiếm ý như sao băng trong đêm, dồn dập rơi xuống, lại bị hai hắc ảnh kia ngăn trở.

Hai hắc ảnh có không không chống đỡ nổi, nhưng mục đích của họ không phải tới liều mạng đánh nhau, chỉ cần Cơ Ngọc rời đi, bọn họ lập tức có thể rút lui.

Động tĩnh như vậy đã kinh động tới tu sĩ trong khách điếm, có người mở cửa sổ, tất cả đều nhìn về phía bên này.

Cơ Ngọc vung tay, trong tay xuất hiện một cái linh toa*, linh toa phồng lên trong gió, trên mặt Cơ Ngọc liền xuất hiện một tia vui mừng.

Chỉ cần có thể bước được vào linh toa, nàng ta lập tức dịch chuyển ra ngoài trăm dặm, lúc ấy cơ bản sẽ được an toàn.

Mai Sơ Viễn đứng trên cầu thang, vạt váo vừa lật, trong tay y nắm một thanh trường kiếm.

Thân kiếm sáng như tuyết, dưới ánh sao rọi xuống, chiết xạ ra tuyết sắc lưu thủy. (Ánh sáng như tuyết, nhẹ nhàng như dòng nước chảy.)

Mai Sơ Viễn nâng cổ tay, mi tâm Giang Lăng nhảy một cái, đột nhiên hiểu rõ ý tứ của y: “Ấy ấy, đừng gϊếŧ người.”

Tuy rằng cậu không muốn chấp nhặt với Cơ Ngọc, nhưng nàng ta một hai phải liều mạng với cậu nên Giang Lăng vô cùng vui vẻ ngồi xem chuyện cười của ả.

Nhưng nếu Cơ Ngọc thực sự ngủm luôn thì cậu cũng không cười nổi.

Động tác nâng tay của Mai Sơ Viễn tạm dừng trong chớp mắt, sau đó trường kiếm xuyển thẳng tới, nhìn tựa như một mệt cầu vồng xinh đẹp.

Cơ Ngọc sắp nước vào linh toa, chuẩn bị thở ra một hơi thì đau nhức từ cánh tay truyền ra toàn thân.

Nàng ta ăn đau kinh hô, trơ mắt nhìn tay phải cứ như thế bị chém đứt.

Hết chương 69.

*Linh toa/linh thoi: 灵梭, không biết đây là cái gì nữa, mình tra mãi cũng không ra, bạn nào biết chỉ mình với nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.