8.
SẾP BÊN CẠNH TÔI
Cân nhắc bụng dạ Lâm Di Đông đang không tốt, Hề Hàn từ bỏ những món khẩu vị nặng.
Hai người bước vào một tiệm cháo kiểu Quảng, trước đây mỗi lần thấy ăn không ngon Hề Hàn sẽ gọi cháo ở đây để dùng, cháo ngon giá rẻ mà menu cũng rất phong phú, mấy món lặt vặt cũng ô kê lắm.
Hai người không phải kẻ kén ăn, nhìn menu vài lần đã quyết định gọi món.
Hề Hàn gọi hai phần cháo, một cháo trắng một hải sản, kèm chút dưa muối và đậu đũa chua.
Lâm Di Đông chọn món hot của quán là bánh củ cải xốp giòn.
Giờ này trong quán cũng không tính là đông, mọi người phân tán ngồi cách nhau, chủ yếu là những cặp trẻ tuổi ríu rít thân mật, chỉ có hai người họ là tương đối im lặng
Trong lúc chờ thức ăn Hề Hàn làm rùa đen rút đầu, mở điện thoại lướt weibo.
Trên hotsearch không phải là tin bát quái của người nổi tiếng thì cũng là tin nóng chính trị, Hề Hàn chán chết xem vài lần.
Bình thường y không dùng mạng xã hội cho lắm, có lẽ trời sinh thiếu thần kinh nhạy cảm hóng drama.
“Mấy năm nay thế nào?” Trông y chán đến mắt thường cũng có thể thấy, Lâm Di Đông lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc.
Hề Hàn nhún vai, “Không tốt cũng không xấu.
Công việc mà, với tôi mà nói thì chỉ đủ ăn đủ sống.”
“Triệu tinh là một nền tảng tương đối tốt cho các phương tiện truyền thông văn hóa, đã nghĩ tới kế hoạch tương lai hay có hứng thú không?” Lâm Di Đông chống tay, lặng lẽ nhìn y.
Tới rồi.
Điều càng đáng sợ hơn so với ôn chuyện cùng bạn trai cũ đã xuất hiện rồi!
Đối diện với ánh mắt của anh, Hề Hàn cảm thấy không còn gì để nói.
Thật không biết nên khen Lâm Di Đông EQ cao hay là EQ thấp, nửa thận trọng không nhắc tới chuyện cũ, nửa câu sau chính là cảm giác HR (Human Resources) phỏng vấn.”
Quả thực tránh bối rối hiệu quả, vì giờ y cảm thấy mình đang tham dự một bữa xã giao.
Tuy đây chỉ là một tiệm cháo giá rẻ, nhưng nhìn qua cửa sổ vẫn thấy được góc phố.
Ai cũng vội vã, ai cũng mệt mỏi.
“Với tư cách là cấp dưới có lẽ tôi sẽ nói cho anh biết: Trước mắt với năng lực của mình, cố gắng tiếp thu kiến thức những lĩnh vực khác nhau, mong mỗi ngày sẽ càng tiến bộ hơn.
Nếu có cơ hội thích hợp, tôi sẽ dốc hết sức mình để tranh thủ.” Hề Hàn điên nhất là hành vi tan làm còn cuống cuồng thảo luận công việc.
Lâm Di Đông hiển nhiên không ngờ tới phản ứng của y, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn chuyện phiếm thôi, không phải lấy danh sếp.” Anh dùng nước nóng trán bát đũa, tiện tay làm luôn cho Hề Hàn, “Em hẵn cũng biết, cuộc sống tôi ngoài công việc ra thì chẳng còn gì cả.”
Anh chủ động hạ mình, Hề Hàn cũng không tiện lên mặt, “Là tôi nói nhanh.”
Đang lúc nói chuyện thì phục vụ mang cháo đến.
Cháo vừa nấu xong tỏa ra mùi thơm, làm cho người ta thèm đến nhỏ dãi.
Trong bụng Hề Hàn trống rộng, cầm muỗng không chờ kịp mà nếm một miếng.
Cháo rất nóng, y ăn lại nhanh, nhất thời nhả ra cũng không được nuốt vào cũng không xong, đành phải há mỏ hít hà từng hơi.
Lâm Di Đông không khỏi nở nụ cười, múc cho y một bát cháo đầy, “Chậm chút, không ai giành với em.”
Hề Hàn hơi chút xấu hổ, gắng nói bù, “Tôi hơi đói.” Rồi chỉ vào bánh củ cải giòn nói, “Món này được lắm, anh có muốn ăn thử không?”
Lâm Di Đông rất nể tình gắp lên ắn, “Thật ngon.”
Dường như khẩu vị anh không tốt lắm, suốt quá trình không động đũa nữa.
Không bàn công việc bầu không khí hài hòa hơn rất nhiều, hai người câu được câu không nói chuyện, không quá gần nhưng cũng chẳng quá xa.
Hề Hàn húp cháo, tâm trí lại vô thức bay xa.
Nếu giữa bọn họ vẫn duy trì khoảng cách lúc này, có phải cũng không xem quá tệ hay không? Đã từng yêu nhau rồi lại rời xa, tương lai lại thỉnh thoảng làm bạn tán gẩu, không cố phỏng đoán cũng không cần bận tâm, tư tưởng không hợp cũng dần nhạt đi.
Nhưng trong lòng trước sau luôn có một giọng hỏi, thật sự cam tâm cứ dừng lại vậy sao?
Còn chưa chờ y rút ra được kết luận gì từ lần triết lý này, điện thoại trên bàn đã bắt đầu [gru gru].
Khi Hề Hàn nhìn màn hình wechat gọi đến, mí mắt bắt đầu giật đùng đùng, còn chưa bắt máy đã bắt đầu khó thở chóng mặt.
Y không có chứng sợ điện thoại, chỉ là triệu chứng muốn nổ tung của lão cá mắm khi nhìn thấy công việc đến chào lúc đã tan tầm!
Thế nhưng nô tình sắt thép của kẻ làm công và tinh thần giai cấp chủ nghĩa xã hội vẫn làm y quẹt qua nút nhận, “Chào, sao hả?”
“Anh Hề, em gây chuyện lớn……”
Gọi tới là thực tập sinh cùng tổ, lúc thường tính tình cẩu thả, mới vào công ty một tháng đã gây vô số phiền phức không đáng, còn tăng thêm lượng công việc phiền phức cho đồng nghiệp.
Bình thường Hề Hàn thấy cậu ta đã đau đầu, bây giờ bị giọng điệu này càng làm lòng chết lặng, miễn cưỡng bình tĩnh nói, “Cậu đừng hoảng, có chuyện gì nói mau.”
“Hồi thứ hai được giao nhiệm vụ kia em vốn theo kế hoạch tăng ca làm cho xong, kết quả vừa định đổi sang làm hai cái khác thì không biết đầu óc bị gì rút phát làm mất hết.
Lần này khẳng định em toang chắc rồi!! Thứ đã phải giao cho bên A phương án, phần em đang phụ trách dù có chết khô ở đây cũng không làm xong…!Giờ em làm sao đây? Bên anh có bản dự phòng không?” Trong sốt ruột còn mang theo tiếng khóc.
Tâm lý Hề Hàn như đóng băng, “Mỗi người đều có trách nhiệm phân công rõ ràng, tài liệu của cậu chỗ tôi làm gì có.”
“Anh Hề giờ em phải làm gì đây? Làm gì bây giờ? Em không dám nói với sếp, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể hỏi anh, anh có thể giúp em chút không……”
“Haiz……!Giờ tôi đang ở ăn tối bên ngoài.
Chờ chút tôi về công ty rồi lại nói, giờ cũng chỉ có thể cố sức làm bù thôi.” Từng cơn đau đầu ập tới làm Hề Hàn không còn chút sức muốn nói chuyện với cậu ta, bình tĩnh mà nói y chỉ muốn xông tới gào 10 ngàn câu ngu xuẩn.
Lỗi cấp thấp này mà cũng mắc được, sợ là nuốt mười cân thuốc thiểu năng trí tuệ phỏng?
Nhưng Hề Hàn chỉ là một nhân viên thường thường, y không thể nào không nể mặt đồng nghiệp, hơn nữa không kịp tiến độ thì cả tổ đều ăn chửi, buông tay không quản thì dễ, tiền thưởng hiệu suất thì mơ đi.
“**.” Cúp điện thoại rồi không nhịn được chửi một câu, rút khăn giấy lau tay, ngẩng đầu nhìn Lâm Di Đông, “Xin lỗi, dự án Lâm Uyển xảy ra chút vấn đề, tôi phải về công ty một chuyến.”
Lâm Di Đông cầm áo khoác trên lưng ghê, “Tôi cũng nghe đại khái, cùng về đi.”
Này cũng không được tính là tôi không tử tế, Hề Hàn vừa chảy máu trong lòng vừa đồng tình, trách thì trách tiểu Mạc cậu gọi không đúng lúc, tưởng là nhờ được một người lương thiện, ai lại nghĩ sếp đang ở cạnh tôi?
Ta đến rồi, ta mang theo khổ đau đến rồi…..