Tử Vỹ giận đến lông mày chau lại thành một đường, tay cô bị anh nắm không buông đành yên vị ngồi trong lòng anh, cô nghĩ mà uất ức ngứa chân đạp mạnh xuống chân anh, anh lại dễ dang tránh được. Cô cắn chặt răng dồn sức đánh, không ngờ thân thủ mà cô luôn tự tin lại không địch được kẻ khốn khiếp này. Đáng chết, tên khốn khiếp!!
– Này này, em đừng quậy nữa ở đây không thích hợp chút nào._ Anh vẫn thản nhiên ứng phó với cô, mặc dù đang nói chuyện rất bình thường, trong đôi mắt lại lóe lên ánh tà mị, hiển nhiên đang rất có hứng thú với Tử Vỹ.
Có vẻ như anh rất thích vuốt ve khuôn mặt của Tử Vỹ. Đôi tay thon dài một lần nữa lại đặt lên mặt cô. Ngón tay chậm dãi đi chuyển, giọng nói như được truyền đến từ một nơi xa xăm:
– Nghe nói, sát thủ” Ảnh” mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều có những cái tên khác nhau. Không một ai biết được tên thật của cô ấy.
Dừng lại một lát anh quả quyết nói:
– Lấy tên Tử Vỹ làm tên của em đi.
Tử Vỹ nhìn ra ngoài cửa sổ, phủ nhận không chút do dự;
– Không thích.
Tử Thiên nhìn cô,nói:
– Sau này không cần thay đổi thân phận của em nữa, tôi không thích.
-…
Không thích thì đừng để ý! Tử Vỹ liếc mắt im lặng không muốn nói chuyện với anh. Đôi môi đỏ mọng của Tử Vỹ mím chặt làm cho Tử Thiên bị kích thích muốn cậy nó ra. Anh gặm chặt đôi môi đỏ mọng, mềm mại của cô. Đầu lưỡi nóng bỏng ở bên ngoài hàm răng đang đóng chặt không ngừng di chuyển, tìm kiếm cơ hội tấn công vào bên trong.
Nhân lúc hàm răng của cô buông lỏng mở ra, đầu lưỡi đột nhiên xông vào miệng ấm áp, thơm ngọt. Không dùng kỹ sảo mạnh mẽ đâm vào, khuấy loạn lên từng hồi.
Tử Vỹ thẹn quá hóa giận, đôi tay đặt lên lồng ngực anh dùng sức đẩy anh ra. Đồng thời cong chân lên không chút nể nang nhắm vào hạ thể của anh.
Tử Thiên đưa chân phải lên đánh đòn phủ đầu, đá vào cái chân đang muốn đột kích của Tử Vỹ, sau đó kẹp chặt lấy đôi chân còn đang rục rịch của cô, tay trái vòng qua eo đem thân thể cô áp sát vào mình, tay phải đặt sau ót cố định đầu cô.
Tử Vỹ đang tức đến đỉnh điểm, tay và chân cô đều bị khóa chặt dưới thân hình anh không rút ra được liền cắt một cái vào đầu lưỡi Tử Thiên.
Tử Thiên như phát hiện ra, kịp thu lưỡi về trong miệng mình. Chỉ có điều anh không dễ dàng bỏ qua cho cô, sau khi gặm cắn dọc theo đường viền môi hoàn mỹ của cô mấy lần anh mới chịu rời bỏ.
Tử Vỹ khẽ hé miệng, tản ra hơi thở mùi đàn hương. Anh mắt Tử Thiên đột ngột thay đổi, một lần nữa hôn lên môi cô. Lần này mãnh liệt hơn, điên cuồng hơn. Tử Vỹ có cảm giác dưỡng khí trong cơ thể mình sắp cạn kiệt ngay cả hô hấp cũng khó khăn, không biết bao lâu Tử Thiên mới thả môi cô ra, buông lỏng cơ thể cô.
Tử Vỹ xụi lơ, cơ thể mất đi người chống đỡ ngã thẳng xuống ghế sofa, nửa người ở trên đùi anh, chả thèm để ý đến hình tượng nữa, nằm yên bất động, tham lam hít thở.
Tử Thiên nhìn người vừa bị mình giày vò còn đang nằm trên đùi anh, cười cười. Có vẻ như anh đã tìm được cách tốt nhất để chừng phạt cô. Để cho cô thỏa sức hít thở, mãi lâu sau Tử Thiên mới lên tiếng, cúi đầu nhìn người đang nằm giả chết bên dưới, buồn cười nói:
– Đứng dậy.
Tử Vỹ ngoảnh mặt làm ngơ, mắt nhằm nghiền an tĩnh nghỉ ngơi.
Tử Thiên hơi vuốt mi, giọng mấy phần nhẹ nhàng nói:
– Em còn muốn tôi hôn em sao?
Cơ thể Tử Vỹ cứng đờ, mở mắt ra bật dậy như cái lò xo. Tử Thiên bước tới trước mặt cô đưa tay sửa sang lại đầu tóc cho cô, một tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc điện thoại, bấm số, ra lệnh ngắn gọn:
– Chuẩn bị xe.
Được anh sửa lại tóc cả người Tử Vỹ không được tự nhiên. Cô đưa tay ra cào cào lên tóc mình ngẩng đầu nhìn anh nói:
– Được rồi.
Tử Thiên không nói gì, chỉ chăm chú sửa sang lại quần áo cho cô, rồi cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô đi về phía cửa. Anh không thích người khác nhìn thấy vẻ xốc xếch gợi cảm của cô. Còn nữa, anh thích thân thiết với cô. Mặc dù không biết tại sao lại như vậy nhưng từ trước đến giờ đã thế anh luôn làm theo những gì mình thích.
Khi họ gần bước tới cửa thì cánh cửa chợt mở ra. Người đi vào đứng đơ hồi lâu không thể tin vào mắt mình. Gỉa Nghi vừa bước vào đã trông thấy cảnh hai người tay trong tay, nói đúng hơn là Tử Thiên đang kéo tay cô gái kia đi về phía cửa. Tử Thiên khó chịu, đứng chắn trước mặt Tử Vỹ.
– Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu ra.
Lúc này Gỉa Nghi mới ý thức được hành vi của mình, vội thu tầm mắt đi thẳng về phía tụi Mục Lâm, hỏi:
– Cô gái kia là ai? có phải là cái người làm Thiên bị thương không?
– Anh đoán không sai._ Không hẹn mà nói, Bốn người họ cùng đồng thanh.
Tử Thiên kéo Tử Vỹ lướt qua người họ. Hôm nay tâm trạng anh tốt, tạm thời bỏ qua cho Gỉa Nghi.
Tử Vỹ khó chịu hỏi:
– Đi đâu?
– Tôi đói rồi. _ Tử Thiên sờ sờ khuyên tai, trả lời ngắn gọn.
Tầm mắt của Tử Vỹ dừng lại trên chiếckhuyên tai màu đỏ máu trên tai anh. Hình như nó rất quen? Bây giờ quan sát tỉ mỉ mới thấy, đây chẳng phải viên đá cô cất công hơn 6 tháng trời đẽo gọt làm mặt dây chuyền đó sao?
– Khuyên tai của anh…
Tử Thiên không chút ngại ngùng thản nhiên nói:
– Đây là mặt dây chuyền của em, tôi cắt ra làm ba phần một làm khuyên tai, phần còn lại đây này.
Nói rồi anh giơ tay ra trước mặt cô, phần còn lại của viên đá được anh đúc kết lại thình một chiếc nhẫn nhỏ đeo ở ngón út, không hiểu sao cô lại thấy chúng hợp với anh đến vậy. Nhìn món đồ xinh đẹp này trên người anh mà cô cảm thấy hối hận không kịp. Thành quả bao tháng của cô chỉ qua mấy ngày đã bị anh chia 3 xẻ 4 như vậy, ai bảo cô đưa nó cho anh còn nghĩ xem như quà tạ lỗi, cái gì chứ? Hiện tại cô vẫn phải nghe theo anh còn gì, cô không đấu lại anh.
Kỳ thật, lúc đầu anh cũng không định làm thế, không ngờ ngay cả máy móc tiên tiến nhất cũng không thể tìm ra được thành phần của nó, cho dù cắt ra cũng không ảnh hưởng đến chức năng.
Tử Vỹ nghĩ đi nghĩ lại, đối với cách làm của Tử Thiên cũng không ảnh hửng nhiều lắm đến cô. Chỉ cần nghiên cứu của cô không bị lãng phí vô ích là tốt rồi. Lướt qua quầy rượu Tử Vỹ chợt nhớ đến người con gái nãy bị vứt bỏ, tìm quanh như không thấy bóng dáng cổ đâu, chắc đã đi rồi nên cô liền thu lại ánh mắt bước nhanh theo kịp bước chân anh. Đi tới gần chiếc xe sang trọng đang đỗ bên ngoài đợi hai người phía sau chợt có tiếng gọi:
– Mạc Thiên, chờ chút. Rốt cuộc cậu lại muốn đi đâu, bỏ mặc tôi nữa._ Cái tiếng hét chói tai đó chỉ có thể là Gỉa Nghi.
Tử Thiên không quay lại chỉ hờ hững buông một câu:
– Có bọn Tư Thuần vui chơi cùng cậu, còn muốn gì nữa. Tôi không rảnh để chơi với cậu.
Mạc Thiên? Mạc gia? Mấy chữ đó cứ quanh quẩn trong đầu Tử Vỹ, cô cảm thấy có chút liên quan nhưng không chắc liền buộc miệng nói:
– Mạc Thiên là anh sao?_ Tử Vỹ nhìn anh không ngừng suy xét.
– Phải.
– Vậy anh là người nhà Mạc gia?
– Phải._ Nói rồi Tử Thiên nhét cô ngồi vào ghế phụ, sau đó anh ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng lái xe đi mất để lại Gỉa Nghi vẫn đang bị hớ, ngây ngốc đi vào bar.
Trong đầu Tử Vỹ như tiêu hóa chậm hơn hai chữ ” Mạc Thiên” chợt lóe lên ba chữ khiến cô không khỏi rùng mình” Mạc Tử Thiên”. Thôi xong mẹ rồi, người mà cô suýt lấy mạng, hung hăng giơ tay đá chân đánh người, chửi rủa hàng tiếng đồng hồ lại là người đứng đầu Mạc gia sao? Vậy mà cô vẫn đang còn ngồi lù lù ở đây, chưa chết quả là kỳ tích, kỳ tích của kỳ tích đây mà. Nhưng hồi nãy anh cưỡng hôn cô có phải cũng giảm bớt đi phần nào tội đanh đó chứ? Ôi, ai có thể nói cho cô biết không?
Thấy cô ngồi bất động trong xe không nói gì, Tử Thiên bèn lên tiếng;
– Không cần suy nghĩ nhiều tôi không ăn thịt em đâu.
Lấy lại được tinh thần Tử Vỹ cũng không kiêng rè, trò chuyện như bình thường:
– Tại sao lại là ba viên? Anh chỉ dùng có hai viên thôi mà. Dù sao thì càng lớn hiệu quả sẽ càng cao.
– Bởi vì còn giữ lại một viên cho em.
Tử Vỹ nghe xong khó hiểu nói:
– Tại sao lại giữ cho tôi? Mà sao anh lại khẳng định sẽ tìm được tôi.
Tử Thiên nhếch khóe môi tự tin, nhấn ga phi nhanh trên con đường quốc lộ. Không thấy anh trả lời, Tử Vỹ như muốn xơi tái anh, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Không phải anh định đặt đấu hiệu gì trên người tôi đó chứ?
Nghe xong Tử Thiên gật đầu một cái, trịnh trọng nói:
– Đề nghị của em không tồi.
Viên đá giữ lại cho cô được anh đúc thành một khuyên tai nhỏ cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn của anh, có ý đây là một đôi. Hơn nữa nó còn gắn cả thiết bị GPS hệ thống định vị. Lúc này Tử Vỹ đã hối hận đến nỗi ruột gan xanh lè rồi. Cô quay đầu nhìn khung cảnh đang lao vút bên ngoài cửa sổ, nhắm mắt trấn an lại tinh thần, tự nhủ:” Sao cô lại ngu ngốc đến thế cơ chứ? còn mách nước cho giặc.