Tử Vỹ nhíu mày, để ly rượu trong tay xuống, từ từ đi đến trước mặt cô gái một tay kéo cô đứng dậy nói:
– Đừng khóc.
Cô ghét nhất dạng phụ nữ chỉ biết than khóc. Nhưng mang đi so với phụ nữ chỉ biết than khóc cô lại càng ghét người phụ nữ quỵ lụy đàn ông hơn. Cho nên cô cảm thấy rất bất bình.
Tử Thiên quay lại lầu, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua sự việc bên dưới, trong lòng có chút ngạc nhiên, cô gái này…
Cô gái vừa bị đẩy ngã không ngờ rằng sẽ có người giúp mình, khinh ngạc ngẩng đầu. Mặc dù trong đôi mắt cô tràn đầy nước mắt, nhưng nhìn vẫn mạnh mẽ vô cùng. Có thể khiến cô gái mạnh mẽ như vậy rơi nước mắt người đàn ông kia thật là lợi hại. Cô gái hất tay của đám vệ sĩ ra, giọng có chút khàn vì khóc nói:
– Buông ra tôi tự đi được._ Nói rồi cô hòa vào đám đông, dừng chân bên quầy rượu không ngừng uống.
Không biết hôm nay là do cô lo chuyện bao đồng hay là do cô uống hơi quá chén mà bi hơi rượu kích thích. Tử Vỹ xoay người đi lên lầu, tới chỗ người đàn ông kia. Cô chọc tay vào tấm lưng rộng lớn của anh.
– Đi nhận lỗi với người phụ nữ kia._ Tử Vỹ miễn cưỡng nói.
Người đàn ông kinh ngạc quay đầu lại, thấy là cô cặp mắt như dã thú đột nhiên tỏa sáng:
– Là em Tử Vỹ.
Chưa kịp để ý, Tử Vỹ đã bị anh kéo vào lồng ngực của mình, ôm thật chặt trong bao ánh nhìn kinh ngạc của người đang uống rượu cùng anh:
– Chúng ta lại gặp nhau rồi, trùng hợp thật.
Sắc mặt Tử Vỹ như đại biến, giẫy giụa trong vòng tay như sắt thép, nói;
– Anh là ai?
– Là người hôm trước bị em tặng cho một viên đạn. Tôi còn chưa quên em vậy mà em đã quên tôi rồi sao?
– Là anh?
– Tôi nói rồi, cứ thử rời đi hậu quả như thế nào em không gánh được đâu.
Anh cười một tiếng để lộ hàm răng trắng muốt, ánh nên vẻ tà mị dưới ánh đèn lờ mờ. Mấy ngày nay anh điều tra thân thế của Tử Vỹ, vốn là muốn đợi điều tra rõ ràng rồi mới chủ động xuất kích không ngờ họ lại có duyên đến vậy, vô tình gặp lại một lần nữa. Sao cô lai xui xẻo đến vậy? đích thân đưa dê vào miệng cọp. Hôn nay vũ khí cô cũng không mang theo, càng không hi vọng thắng được anh ta rồi.
Tử Vỹ nãy vẫn còn hơi rượu còn có thể làm liều, giờ nhờ nghe được câu nói này của anh ta tức khắc tỉnh rượu, Tử Vỹ tỏ ra vẻ bình tĩnh, không thừa nhận:
– Thật xin lỗi tôi không hiểu anh đang nói gì.
Trong lòng Tử Thiên vốn đang vui mừng vì tìm được cô không tốn chút công sức, thấy cô phủ nhận thì không khỏi tức giận, anh cười lạnh nói;
– Em có muốn sờ thử vào vết sẹo trên ngực tôi không?
Tử Vỹ biết có chối nữa cũng vô dụng, cũng không phủ nhận lời của đối phương tò mò hỏi;
– Sao anh biết là tôi?
Tử Thiên thả lỏng eo cô, đưa tay phải lên gương mặt cô đồng thời cúi đầu ghé sát vào tai cô thì thầm:
– Đôi mắt của em, mùi vị của em…
Nói xong anh hít một hơi thật dài, tựa như đang cố gắng thưởng thức.
Đơ lặng hồi lâu, Tử Vỹ không kìm được nói bậy trong đầu. Là chó sao? Trên người cô thì làm gì có mùi vị gì chứ? Tử Vỹ cảm thấy lúc Tử Thiên nói chuyện, phả ra hơi ấm áp xuyên thẳng vào màng nhĩ cô. Cô khẽ nghiêng đầu muốn thoát khỏi.
Tử Thiên nhận ra động tác của cô, bàn tay đang dính chặt vào cằm chuyển xuống cằm, giữ mặt cô cố định, bên tai cô tiếp tục thầm thì;
– Em nói tôi nên trừng phạt em thé nào đây? hử?
Tử Vỹ vô cùng ghét cái cảm giác bị quản chế này, cô không để ý đến từng hồi tê dại đang truyền đến tai cô, giọng nguội lạnh nói;
– Không phải nói nhiều. Muốn chém, muốn giết hay róc thịt tùy anh.
Dương nhiên cô nói như vậy đơn giản là vì cô chắc chắn đối phương sẽ không giết mình. Không giải thích được nhưng cô tin tưởng vậy.
Tử Thiên khẽ hừ một tiếng, tầm mắt xé rách bóng đêm, xuyên thẳng vào mặt cô nhìn cô như một con mồi, từng chữ từng chữ một;
– Làm người phụ nữ của tôi.
Tử Vỹ nghe xong hai con mắt nhất thời bốc cháy, hưng hực lửa giận, cự tuyệt không chút do dự
– Đưng có nằm mơ.
Thà chết chứ không chịu nhục. Khó khăn lắm mới thoát được sự kìm hãm của tổ chức nay tại sao phải nghe theo lời của anh ta chịu khổ như vậy. Tương lai tươi sáng vẫn còn đợi chờ cô mà.
Tử Thiên dường như không để ý một chút nào đến câu trả lời của cô…ôn hòa nhã nhặn nói:
– Em không có quyền cự tuyệt. Tôi chỉ nói như vậy cho em biết mà thôi. Tử Vỹ, hay là tôi nên gọi em là Ảnh?
Tử Vỹ kinh hãi một hồi, sao anh ta biết được thân phận trước kia của cô. Thân phận này đã lâu không dùng tới, thậm chí cái tên này trong tổ chức cũng ít ai biết. Nghĩ lại cũng không có gì là lạ, trước kia cô dùng tên này dể mua bán vũ khí cho tổ chức, không trừng người này cũng là một trong số những người giao dịch vũ khí cũng nên. Một lần nữa cô lại thở dài bất lực cho sự thất bại này của mình.
Tử Thiên thấy cô không nói gì, nhếch môi cười, tay trái liền đưa ra vòng qua eo thon thả của cô kéo lại gần mình hơn, dùng giọng đầy tình tứ nói:
– Đừng cố gắng phản kháng tôi, tôi ghét nhất những người không nghe lời.
Chưa hết ấm ức, Tử Vỹ đưa tay lên không trung định cho anh một quyền giải quyết luôn một thể, cho bõ tức. Anh thoải mái đưa tay lên bắt được quyền của cô, càng thêm gần sát tai cô:
– Em xem nơi này không ít người đang nhìn chúng ta đó.
Cái gì chứ tưởng lừa cô mà dễ à? Từ lúc bước lên đây có thấy ai đâu, chỉ thấy mỗi anh tính thêm cô là hai. Cơ mà nhìn dáng vẻ của họ hiện giờ có chút mờ ám. Cô mím môi rủa thầm:” Đồ đàn ông thối tha, tưởng có bản lĩnh hơn tôi, có nhiều tiền hơn tôi, có thế lực hơn tôi mà muốn làm gì cũng được sao? Có cái gì đặc biệt hơn người chứ? Chảnh cái gì mà chảnh!!”
Tử Thiên không để ý đến những gì cô đang lẩm bẩm trong lòng, chỉ cần anh đoạt được cô về tay thì cô muốn nói gì cũng được anh không quan tâm. Bất giác nụ cười trên môi anh sâu hơn.