Người đến rất yên lặng, không bật đèn.
Chu Quân cũng không bật đèn, đợi đến khi luồng hơi thở quen thuộc tràn đầy chóp mũi Chu quân mới sụt sịt.
Bởi vỉ Ung Tấn duỗi tay ôm hắn, hai tay xuyên qua hông chặt chẽ ôm lấy hắn.
Muôn lời muốn nói đều ách lại trong ngực không thoát ra được.
Hô hấp của Ung Tấn hơi dồn dập hẳn là do bị thương sau lại lẻn vào đây làm mất sức.
Mùi máu tươi nhàn nhạt dần lan ra, không biết là miệng vết thương chỗ nào lại chảy máu.
Chu Quân ngửi thấy mùi vị kia bèn duỗi tay muốn bật đèn.
Ung Tấn cầm tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau kéo tay hắn về.
Tim Ung Tấn đập rất nhanh, va chạm vào lồng ngực.
Mặt Chu Quân dần nóng lên đầu óc cũng nóng hầm hập, hắn nghe lời không bật đèn chỉ nhỏ giọng kêu đau.
Ung Tấn quá dùng sức ôm hắn làm lưng hắn không chịu nổi.
Mang theo chút yếu ớt hắn nhỏ giọng nói: “Ngài bỏ em ra, ngài không đau sao?” Ung Tấn không nhúc nhích chỉ nói: “Chịu đựng là được.” Tuy nói như vậy nhưng Ung Tấn vẫn buông tay.
Chu Quân lại muốn bật đèn, vẫn bị ngăn cản.
Ung Tấn ôm eo Chu Quân để hắn nằm xuống Chu Quân cũng thuận theo nằm xuống.
Hắn lo lúc mình đi rồi đốc quân Ung lại đánh Ung Tấn, nếu không vì sao lại không chịu bật đèn.
Nhưng nếu Ung Tấn bị thương quá nặng thì làm sao có thể lẻn được vào phòng hắn.
Đang miên man suy nghĩ Ung Tấn lại với tay vào trong áo hắn xốc lên trên.
Chu Quân hoảng hốt đè lên vạt áo mình, hai người đều bị thương thành như vậy “làm” làm sao được.
Ung Tấn lại trở tay nhẹ nhàng đè lên lưng Chu Quân: “Buổi sáng bị đánh vào đây sao.” Lúc này Chu Quân mới buông lỏng tay tùy ý để Ung Tấn cởi quần áo của mình, sau đó hắn cảm thấy trên lưng va phải hô hấp ướt nóng, nháy mắt tiếp theo nụ hôn liền rơi xuống.
Hô hấp Ung Tấn hơi nặng nề hôn lên đầu vai hắn.
Vết thương trên lưng hắn vốn đang sưng to, chạm vào nụ hôn này khiến hắn vừa tê lại vừa ngưa ngứa, hôn đến đâu tê tới đó.
Chu Quân rụt rụt cổ chậm rãi hổn hển thở ra một hơi.
Hắn híp mắt, cong môi không tiếng động cười cười trở tay ôm Ung Tấn, như đang an ủi mà vỗ vỗ y.
Nhất thời không ai nói chuyện, an tĩnh hồi lâu, Ung Tấn phía sau lưng hắn mới giật giật người ngồi dậy.
Chu Quân lật người lại đối diện Ung Tấn.
Đôi mắt đã thích ứng với bóng tối nên có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Ung Tấn.
Ung Tấn dựa vào tường, có âm thanh bật lửa sau đó ngọn lửa nhảy ra, trong nháy mắt kia Chu Quân nhìn rõ mặt Ung Tấn với khoé miệng tím bầm, gương mặt sưng đỏ.
Chu Quân đột nhiên ngồi bật dậy: “Ông ấy đánh ngài ư?!” Chu Quân tức giận muốn chết nhưng lại chẳng thể nói gì.
Đó là cha người ta, nhìn thấy trong nhà có một người đàn ông, cho dù là Chu Diêm đã sớm biết hắn là cái dạng gì nhưng khi biết chuyện hắn và Ung Tấn cũng phạt hắn quỳ một đêm nữa là.
Chu Quân ngồi một bên bĩnh tĩnh hồi lâu mới đưa tay sờ soạng chạm vào mặt Ung Tấn.
Ung Tấn lại nhẹ nhàng tránh đi, tay hắn rơi xuống khoảng không.
Ung Tấn hút một hơi thuốc, chỉ hút nửa điếu thì không hút nữa.
Y vẫn không hề nói chuyện một lần tới này gần như đều im lặng.
Chu Quân hơi không hiểu, cũng không rõ thế này là sao.
Ung Tấn tới, mặc dù không gọi điện thoại nhưng người thật lại tới đây làm lòng Chu Quân yên ổn, vui vẻ cũng thỏa mãn.
Từng đó cảm xúc làm đầu óc hắn choáng váng, cho tới bây giờ hắn mới phát hiện Ung Tấn im lặng một cách khó giải thích.
Chu Quân thu tay lại, không hiểu sao có hơi cẩn thận hỏi: “Sao vậy?”
Thuốc của Ung Tấn tắt, không biết tắt khi nào.
Trong phòng chỉ còn mùi khói, mùi máu, còn có thoang thoảng mùi hương hoa hồng.
Hắn nghe thấy Ung Tấn nói: “Sau này đừng gặp lại nữa.” Dừng một chút y lại nói: “Em từng nói, quá nghiêm túc quả thật nực cười.” Chu Quân như không hề nghe hiểu, hắn mê mang, mỗi chữ kia hắn đều hiểu nhưng tổ hợp một chỗ nhất thời lại không hiểu lắm.
Môi Chu Quân khẽ mấp máy lại chẳng nói ra lời.
Hắn xoa xoa giữa mày mới nói với Ung Tấn: “Ngài có ý gì?” Trong bóng đêm hắn không nhìn rõ vẻ mặt Ung Tấn, may thay Ung Tấn cũng không nhìn rõ hắn nếu không thì quá khó coi, hắn chưa bao giờ chật vật như thế.
Hốc mắt hắn nóng bỏng, ngực như nhét đầy bông không thể thở nổi.
Hắn cảm thấy mình có hơi mất mặt vì thế khụ một tiếng: “Ngài cố ý đến đây nói mấy lời này cũng là làm khó ngài.” Hắn nỗ lực khống chế tay mình không duỗi ra níu lại hoặc là mất mặt khóc lên như phụ nữ.
Hắn còn chưa tới nông nỗi kia, chưa đến nỗi.
Ung Tấn im lặng một hồi mới mở miệng nói: “Dù sao em cũng thay tôi chắn vài gậy, tôi đến thăm em.”
Chu Quân hận không thể coi như chưa nghe thấy y nói lời này, hắn vẫn tưởng mình là đặc biệt bây giờ mới bị hiện thực vả mặt.
Hắn muốn an ủi bản thân nhưng không thể tìm thấy bất luận chút hứa hẹn nào.
Giữa hai người bọn họ vốn dĩ chẳng có cái gì chỉ dựa vào gặp mặt.
Bây giờ Ung Tấn nói đừng gặp lại nữa, thậm chí không phải là chia tay chỉ là đừng gặp lại nữa.
Ung Tấn ngồi ở mép giường không động đậy cũng không đi không biết là đang đợi cái gì.
Chu Quân xoa xoa mí mắt chua xót, hắn nhỏ giọng nói: “Là bởi vì em họ Chu sao? hay là bởi vì đốc quân Ung tức giận.” Ung Tấn không đáp, Chu Quân tiếp tục nói: “Mặc kệ là vế trước hay vế sau, ngài biết mà em cũng chẳng còn cách nào.”
Nói tới đây, lồng ngực lấp kín bông nặng nề như bị bỏ thêm nước, hắn cố sức nói: “Có phải vì em không cắt đứt hoàn toàn với mấy người phụ nữ kia hay không, em với Dương tiểu thư không giống như ngài nghĩ đâu.” Hắn vắt hết óc không ngừng nói, mỗi một chi tiết hắn có thể nghĩ tới hắn đều lấy ra nói.
Thậm chí hắn còn xin lỗi: “Em nói rằng sau này muốn kết hôn, là em sai rồi.
Em không nhìn nổi ngài kết hôn, chúng ta không phải là trò cười không phải là trò cười.
Vậy nên…” Vậy nên có thể đừng tách ra không.
Danh không chính ngôn không thuận, hắn cảm thấy bản thân hiện tại thật đáng cười.
Hô hấp của Ung Tấn cũng nặng nề nhưng giọng nói lại lạnh lùng: “Tôi đi trước, em nghỉ ngơi đi.” Chu Quân vội đứng dậy ôm lấy Ung Tấn, hắn quá mất mặt nhưng đầu óc hắn xoay vòng vòng, hắn không muốn để Ung Tấn cứ như vậy mà đi.
Rõ ràng mấy ngày hôm trước, thậm chí đêm qua vẫn còn tốt sao đột nhiên lại như vậy?
Ung Tấn cầm cổ tay của hắn, lòng bàn tay y hơi ươn ướt nhưng lạnh như băng.
Gần như là xứng rắn, Ung Tấn tách từng đầu ngón tay hắn ra.
Giọng nói y không rõ cảm xúc cất lên: “Tôi nghiêm túc, em đừng tiếp tục liên lạc với tôi.” Lực tay Chu Quân lỏng ra, lồng ngực hắn trống không, Ung Tấn đi vài bước đến cửa sổ, Chu Quân lại nói: “Em thật sự thích ngài, nên em mới giữ ngài lại.”
Ung Tấn dừng lại đứng trong bóng tối như một khối đá lớn an tĩnh, cứng rắn không bao giờ hối hận.
Cuối cùng Chu Quân cũng không nhịn nổi nữa không có cốt khí mà rơi lệ: “Cho nên nếu như ngài nghiêm túc em cũng sẽ nghiêm túc.
Em sẽ thực sự không liên lạc với ngài, chúng ta sẽ không có quan hệ gì với nhau nữa.
Cho dù sau này ngài hối hận, nói với em bao nhiêu nguyên nhân khiến ngày hôm nay ngài chẳng thể làm gì khác, em cũng sẽ không nghe.”
Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng kia: “Cho nên nếu hôm nay ngài nói với em nỗi khổ của mình, em có thể hiểu cho ngài.
Em sẽ không chậm trễ ngài chỉ cần ngài chịu nói.” Bên kia im lặng rất lâu mới thở dài thật dài.
Ung Tấn lại đi về phía trước vài bước, y vịn cửa sổ: “Tạm biệt.”
Dứt lời y liền đi không quay đầu lại.
Chu Quân ngẩn người hồi lâu mới mở đèn, lưng hắn rất đau tim lại càng đau.
Trên mu bàn tay hắn có vết máu bị nước mắt hắn hòa đến độ phai nhạt thành một vệt hồng hồng.
Hắn tìm thấy thuốc lá bị vo thành một cục trên đầu giường, Chu Quân ngẩn ngơ nhìn thuốc lá kia rất lâu mới nổi trận lôi đình.
Hắn bảo người làm vào phòng vứt hết khăn trải giường lẫn vỏ chăn đi, hắn không muốn tại căn phòng này lại ngửi thấy mùi vị của kẻ khác nữa.
.