Đăng vơ lấy con chuột bấm nút duyệt cho thứ được gọi là “tin giải trí
dịch từ báo Hàn Quốc” đang chình ình trên màn hình. Chỉ có lời dẫn ngắn
gọn cùng vài dòng chú thích sơ sài, kéo theo gần chục bức ảnh của một ca sĩ thoạt nhìn không rõ giới tính đang vào vai thứ trong một bộ phim
thần tượng, bài viết quá nghèo nàn và nông cạn, nhưng chính vì lý do đó
nên nó chẳng có lỗi dịch nào, và anh vừa cho phép nó lên trang. Xét cho
cùng, tin tức đó cũng thực sự có tính giải trí, ảnh thì rất đẹp còn phần văn bản đi kèm thì cực kỳ nhạt nhẽo. Người đọc, nếu không phải fan của ca sĩ – diễn viên kia, có thể đem nội dung quá hời hợt dễ dãi của bài
báo cũng như toàn bộ những người có liên quan, bao gồm cả người duyệt
bài, ra cười cợt một chút. Nhếch môi cười vì suy nghĩ không chút xây
dựng nào của mình, anh hơi ngả người ra sau, nhắm mắt lại. Cổ họng càng
lúc càng rát và đầu càng lúc càng nhức, giá mà được ngủ một giấc…
Ngoài hành lang, tiếng chân quen thuộc vang lên càng lúc càng gần làm
Đăng mở mắt, anh chậm rãi ngồi thẳng dậy nhìn Quỳnh đẩy cửa bước vào
phòng. Trước khi anh mở lời hỏi cô tại sao quay lại, cô đã đến bên bàn,
nói nhanh như máy:
– Em xin phép!
Rồi cô đưa tay sờ lên trán anh. Đăng còn chưa kịp cảm nhận bàn tay mát
lạnh của cô, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô đã lại tuôn ra
thêm một câu nữa, cũng bằng tốc độ của một người gọi điện thoại kêu xe
cấp cứu khi máy sắp hết pin:
– Anh chờ một chút, em xuống kia rồi lên ngay ạ.
Mươi phút sau, cô quay lại, đặt trước mặt anh một gói bánh ruốc và một
túi nylon đựng thuốc. Cô mở túi thuốc, cả nhịp thở lẫn nhịp nhả chữ đều
đã ở mức bình thường:
– Đây là thuốc giảm đau hạ sốt, còn đây sirô ho. Anh ăn bánh xong rồi hãy uống ạ.
Đăng chẳng biết làm gì hơn là nhìn sững vào gương mặt vừa ân cần vừa bẽn lẽn của Quỳnh. Cô vẫn vậy, luôn quan tâm đến sức khoẻ mọi người, thường quyết định mọi việc trong nháy mắt và thỉnh thoảng lại có những hành
động chẳng ai (trừ Trần Thu Trang) lường trước được. Bốn năm qua, anh
không lúc nào quên…
– Nếu không có việc gì nữa, em xin phép về trước. – Quỳnh cúi đầu tránh
ánh mắt chắc chắn đang nóng hơn 36,5 độ của người ngồi bên bàn, trong
ngực nảy lên một cảm giác là lạ, không hẳn bất an nhưng thật sự bất bình thường.
– Cảm ơn em – Cuối cùng thì người còn lại trong phòng cũng mở miệng. Anh tiếp tục nhìn cô đăm đăm, đơn giản vì chẳng biết nói gì thêm.
Cảm giác bất bình thường trong ngực Quỳnh càng lúc càng tăng cao, cô gật đầu thay lời chào rồi xốc lại chiếc túi trên vai, quay người bước về
phía cửa.
– Đợi chút đã! – Người ngồi bên bàn đột ngột xô ghế đứng dậy.
– Có việc gì ạ? – Quỳnh thấy chân mình hơi bủn rủn.
Đăng dằn cơn ho, cúi xuống xách đôi dép tổ ong lên chìa về phía cô:
– Cái này, nãy giờ tôi vẫn đi, quên trả em.
– À… vâng… – Quỳnh hơi luống cuống trong vài tích tắc, cuối cùng vẫn mỉm cười – Anh cứ đi đi ạ. Nước rút hết cả, em đi sandal được rồi.
– Thôi, giày tôi để trong phòng điều hoà từ sáng cũng gần khô rồi. Em cầm về đi!
Cô ngập ngừng thêm chốc lát rồi gật đầu, vươn tay cầm lấy đôi dép trong
tay anh. Đầu ngón tay người này khẽ quệt qua mu bàn tay của người kia,
nhẹ và nhanh hơn cả một que diêm quệt vào cạnh hộp. Không có tia lửa nào loé ra nhưng gò má Quỳnh nóng bừng lên như vừa đi nắng còn Đăng thì
thấy nhiệt độ cơ thể mình lại cao hơn một chút. Anh quay đầu ho mấy
tiếng. Tiếng ho nằng nặng khiến Quỳnh thoáng nhíu mày, cô chỉ về phía
bàn:
– Loại sirô ho kia tốt lắm, anh uống luôn đi ạ.
Đăng chỉ khẽ gật đầu, chân không hề nhúc nhích.
– Nếu cần uống kháng sinh, anh đi khám để bác sĩ kê đơn cho an toàn.
Đăng ậm ừ, vẫn đứng yên tại chỗ.
– Thuốc giảm đau hạ sốt kia ảnh hưởng đến dạ dày. Anh ăn hết bánh xong rồi hãy uống thuốc. Bánh chắc là không ngon lắm…
Người được căn dặn lại gật đầu, vẫn không rời mắt khỏi gương mặt đỏ ửng của cô. Quỳnh tránh ánh mắt anh, lí nhí thanh minh:
– Xin lỗi anh, nhà em có nhiều người làm nghề y dược nên em hơi… phiền phức.
Đăng bật cười, lắc đầu, đột nhiên đẩy về phía cô một câu hỏi, không hề liên quan đến dược phẩm hay thực phẩm:
– Chiều Chủ nhật tuần này em rỗi không?