Con Đường Nam Công Viên - Hạ Đại Vũ

Chương 58



Vừa bước vào nhà với túi đồ ăn trên tay, Tần Du Du nhận ra có khách đang ở trong nhà. Ông chủ Vương bên công ty máy xúc và Vệ Đông đang ngồi trò chuyện trên ghế sofa.

“Anh Vương.” Cậu mỉm cười chào hỏi.

“Du Du về rồi à,” Anh Vương cười nói: “Còn mua đồ ăn nữa cơ à.”

“Em tiện đường mua một ít thôi.” Tần Du Du thay giày xong, xách túi đi vào.

Vệ Đông hất cằm về phía bếp, nói: “Để đó đi, lát anh làm.”

“Không cần đâu, hai anh cứ nói chuyện đi, em vào làm.” Tần Du Du nói: “Anh Vương đợi một chút, em làm nhanh thôi.”

“Ấy đừng, đừng nấu phần tôi,” Anh Vương vội vẫy tay: “Tôi với anh Đông của cậu nói chuyện xong rồi, lát nữa tôi về.”

“Không vội mà.” Tần Du Du cười rồi đi vào bếp.

Anh Vương cầm cốc uống một ngụm trà, đặt xuống nói: “Du Du đúng là đứa trẻ tốt, tính tình dễ thương, dễ mến, lại còn rất trọng tình nghĩa.” Anh quay lại nhìn Vệ Đông: “Những ngày cậu gặp chuyện, cậu ấy đối với cậu thật sự không có gì để nói, ngay cả anh em ruột hay vợ chồng cũng chưa chắc tận tâm tận lực được như vậy.”

Vệ Đông dựa vào ghế sofa cười.

Anh Vương nhướn mày: “Không phải… tôi biết cậu từ hồi hai mươi mấy tuổi, bao nhiêu năm nay chưa từng nghe cậu nhắc đến họ hàng gì, sao đột nhiên lại xuất hiện một người em họ xa thế này?”

Vệ Đông nói: “Chắc là từ xa xôi nào đó chui ra đấy.”

Anh Vương cười một lúc, rồi lấy ngón tay chỉ vào anh.

“Tôi nói với cậu cái việc đó cậu suy nghĩ kỹ đi, trước Tết cho tôi câu trả lời, nếu được thì bên tôi sẽ quyết định luôn.”

Vệ Đông nói: “Được.”

“Nếu là người khác tôi còn chẳng muốn làm, việc làm ăn chung khó lắm, nhưng với cậu thì tôi yên tâm. Còn tôi, cậu cũng yên tâm, bao nhiêu năm giao tình ở đây, biết rõ nhau mà, đúng không?”

“Vâng, anh Vương, những năm qua đều nhờ anh cả.” Vệ Đông cười.

Anh Vương vỗ vỗ tay anh, chộp lấy điện thoại nhét vào túi, đứng dậy nói: “Vậy được rồi, tôi về đây, tiền bồi thường bên kia tôi sẽ để mắt giúp cậu, cậu cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, qua Tết là hết được nhàn rỗi đâu.”

“Vâng,” Vệ Đông cũng đứng lên: “Cảm ơn anh Vương.”

Anh Vương vừa đi về phía cửa vừa gọi với vào bếp: “Du Du à, tôi về đây!”

Tần Du Du vội vàng chạy ra từ bếp để tiễn.

Anh Vương bấm thang máy, liên tục vẫy tay: “Đừng ra nữa đừng ra nữa, về đi.”

Cửa thang máy vừa đóng lại, Vệ Đông quay tay ôm lấy eo Tần Du Du, cười khẽ một tiếng. Tần Du Du nhìn anh, vào nhà hỏi: “Anh cười gì thế?”

Vệ Đông nói: “Anh ấy có lẽ đã đoán ra được điều gì đó rồi.”

“Đoán ra cái gì cơ?” Tần Du Du vẫn chưa hiểu.

Vệ Đông đưa tay búng vào trán cậu.

Tần Du Du xoa xoa trán, mắt mở to.

Vệ Đông thấy biểu cảm của cậu, lại muốn cười.

“Vậy giờ làm sao?” Tần Du Du trợn mắt nhìn anh.

Vệ Đông khóe miệng cong lên: “Sợ à?”

Tần Du Du hỏi: “Anh không sợ sao?”

Vệ Đông nói: “Chuyện này chắc không ảnh hưởng gì đến tình bạn của anh với anh ấy đâu.”

Tần Du Du “Ồ” một tiếng, xoay người đi về phía bếp, nói: “Vậy em càng không sợ, em ước gì mọi người đều biết anh là người yêu của em.”

Vệ Đông nhìn bóng lưng cậu, mỉm cười lắc đầu.

Tần Du Du nấu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày lên bàn ba món một canh. Vệ Đông múc một bát cơm đưa cho cậu, rồi múc một bát cho mình, cầm đũa lên nói: “Anh có chuyện muốn bàn với em.”

Tần Du Du đang nhai một miếng rau trong miệng, nghe vậy liền khựng lại, nuốt xuống rồi nhìn Vệ Đông: “Anh đừng nói với em là anh muốn quay lại lái máy xúc nhé, không được, khỏi bàn.”

Vệ Đông nói: “Không phải chuyện đó.”

“Vậy là chuyện gì?” Tần Du Du nhíu mày, khuôn mặt trắng trẻo căng thẳng.

“Khoản bồi thường của anh, các bên chịu trách nhiệm đều đã đồng ý thỏa thuận bồi thường, trước Tết sẽ được chuyển khoản,” Vệ Đông dùng ngón tay viết một con số trên mặt bàn, “cộng lại khoảng chừng này.”

Tần Du Du trợn mắt: “… Nhiều vậy sao?”

Vệ Đông cười gắp một miếng đồ ăn, bưng bát cơm lên ăn hai miếng, gật đầu: “Anh Vương cho rằng đi theo quy trình pháp lý mất quá nhiều thời gian, bên ông chủ xe chở đất thải cứ giở trò không chịu hợp tác, anh Vương có lẽ đã dùng một số mối quan hệ để gây áp lực với ông ta. Vốn dĩ công trường xảy ra chuyện truyền ra ngoài cũng không tốt cho công ty bất động sản, bên đó cũng không muốn làm to chuyện, nhà thầu phụ trách đất đai bên kia cũng không thể tiếp tục công việc vì vụ này, ai cũng muốn giải quyết nhanh chóng. Anh Vương vốn là sếp của anh, trực tiếp đứng ra giải quyết vụ việc cho anh.”

Vệ Đông cười nói: “Anh ấy đòi hỏi khá gắt gao, không để anh thiệt thòi chút nào, nếu tòa án phán xét thì anh không thể nhận được nhiều như vậy.”

Tần Du Du vẫn còn đang chìm trong cơn sốc do con số kia mang lại, cứ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Vệ Đông với vẻ mặt nghiêm trọng.

Vệ Đông cười, giơ tay vẫy vẫy trước mắt cậu: “Ngớ người rồi à?”

Tần Du Du định thần lại, cúi đầu ăn cơm. Một lúc sau, cậu nói: “So với những gì anh phải chịu đựng, em thà rằng anh không nhận số tiền này.”

Vệ Đông cười: “Nếu là người khác thì đều nghĩ là đã kiếm được món hời đấy.”

Tần Du Du nhíu mày nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Vệ Đông nói: “Anh Vương hôm nay đến là muốn bàn với anh về việc sử dụng số tiền này.”

“Hả?” Tần Du Du nhìn anh.

Vệ Đông nói: “Chiếc máy xúc trước đây của anh ấy đã trả về nhà máy, bị hư hỏng nặng như vậy cũng khó sửa chữa, anh ấy định xử lý luôn, đổi một chiếc mới. Nhưng hiện tại không đủ tiền, đúng lúc khoản tiền của anh đến, ý anh ấy là muốn hợp tác với anh mua một chiếc.”

“Mua… mua máy xúc ạ?” Tần Du Du hỏi.

“Ừ,” Vệ Đông gật đầu: “Anh Vương đối xử với anh rất tốt, năm nay đã là năm thứ sáu anh làm việc cho anh ấy rồi, anh ấy chưa bao giờ bạc đãi anh. Hơn nữa ngành này hiện giờ khá kiếm tiền, hai năm gần đây các dự án bất động sản ngày càng nhiều, công việc cũng nhiều. Anh Vương có nhiều mối quan hệ, máy móc cả năm hầu như không có lúc nào rảnh. Nếu anh thật sự có thể hợp tác với anh ấy, ước tính thận trọng thì trong vòng ba đến năm năm có thể hoàn vốn.”

“À…” Tần Du Du cứ trợn mắt nhìn.

“Em thấy thế nào?” Vệ Đông nhìn cậu.

Tần Du Du giật mình vì câu hỏi này: “Em… em cũng không hiểu lắm…”

“Anh không bảo em phải hiểu, anh chỉ hỏi em có đồng ý không.”

Tần Du Du nhìn Vệ Đông với vẻ mặt ngơ ngác.

Vệ Đông kiên nhẫn nói: “Số tiền đó là của hai đứa mình, anh muốn dùng nó, nên muốn hỏi ý kiến em.”

“Em không quản đâu,” Tần Du Du vội vàng xua tay: “Đó là tiền của anh, anh đã đánh đổi nửa cái mạng mới có được, không liên quan gì đến em…”

“Của anh thì cũng là của em.” Vệ Đông nói.

Tần Du Du sốt ruột: “Anh nói gì vậy, em không cần tiền của anh đâu, bây giờ em tự kiếm được, đâu còn như hồi trước nữa.”

“Anh biết,” Vệ Đông đưa tay nắm lấy tay Tần Du Du, bóp nhẹ, “Em chưa hiểu ý anh. Du Du, số tiền này là của cả hai đứa mình, không phải chuyện anh có cho em hay không, mà em vốn đã có quyền lên tiếng. Giờ anh muốn dùng nó làm việc gì đó, nhất định phải hỏi ý kiến em. Nếu em coi chúng ta là một gia đình, em hãy nói xem có đồng ý không. Bằng không, sau này nhắc lại rồi cãi nhau với anh thì sao?”

Tần Du Du vội nói: “Em không cãi nhau với anh đâu, em không có ý kiến gì.”

“Thật chứ?” Vệ Đông cười.

Tần Du Du ngơ ngác gật đầu: “Em nghe anh hết, những chuyện này trong nhà mình anh quyết định là được rồi.”

Vệ Đông cười một lúc, nói: “Vậy được, ngày mai anh sẽ trả lời anh Vương.”

Hai người ăn xong, Tần Du Du vừa dọn bàn vừa chợt nhớ ra, hỏi: “Mua cái máy xúc đó, anh phải đầu tư bao nhiêu tiền vậy?”

Vệ Đông nói: “Con số anh vừa nói với em đó, một nửa.”

Tần Du Du nghe xong thầm tính toán trong lòng, âm thầm tặc lưỡi. Cậu định cảm thán rằng cả đời mình chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, nhưng nghĩ lại thì không đúng. Kể từ ngày Vệ Đông nằm viện, bản thân cậu cũng đã không chớp mắt mà chuyển vào tài khoản viện phí mấy chục vạn rồi. Giờ đây, số tiền này đều là cái giá Vệ Đông phải trả sau khi đã đi qua cửa tử một lần.

Nghĩ đến đây, Tần Du Du lại nhớ đến những ngày Vệ Đông nằm trên giường bệnh với thương tích đầy mình, lòng không khỏi chùng xuống. So với việc đã tiêu bao nhiêu tiền hay được bồi thường bao nhiêu, Tần Du Du càng cảm thấy may mắn vì Vệ Đông đã khỏe lại. Từ đầu đến cuối, trong đầu cậu dường như chỉ có Vệ Đông, chỉ quan tâm anh có đau không, có khỏe không, có vui không. Trước khoản bồi thường khổng lồ này, ngoài sự kinh ngạc, cậu không có nhiều cảm xúc khác. Trong đầu Tần Du Du có cả trăm cả ngàn ý tưởng về việc phục hồi chức năng và bảo dưỡng cơ thể cho Vệ Đông. Điện thoại cậu lưu vô số video học cách mát-xa lưng và chân, các kiểu kết hợp dinh dưỡng trong bữa ăn, những điều cần chú ý với chấn thương lưng và chân. Trong đầu cậu đã lên kế hoạch vô số lần về tương lai với Vệ Đông, về từng ngày sắp tới.

Còn về số tiền này, khi Vệ Đông hỏi ý kiến cậu, cậu không có ý kiến gì.

Tần Du Du bưng bát đũa vào bếp rửa, Vệ Đông đi theo, từ phía sau ôm cậu vào lòng.

“Đừng làm ướt người anh.” Tần Du Du giơ khuỷu tay đẩy anh ra sau.

Vệ Đông hôn lên vành tai cậu, nói: “Nửa còn lại chúng ta để dành từ từ tiêu, em muốn mua gì đều do em quyết định, được không?”

Tần Du Du nghiêng đầu, ngước mặt nhìn anh.

Vệ Đông nói: “Anh đã nói sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp sau này, không biết thế này có được coi là tốt không, em có vui không.”

Tần Du Du không nói gì, khóe mắt hơi đỏ lên.

Vệ Đông cúi đầu hôn lên mắt cậu: “Thực ra hôm nay anh Vương vừa ngồi xuống nhắc đến chuyện này, lúc đó anh đã muốn đồng ý ngay, vì anh quá muốn kiếm tiền rồi, Du Du à. Anh bị thương, sau này không biết còn làm được gì nữa, anh vô trách nhiệm giữ em lại bên cạnh như vậy, cứ nghĩ đến những khổ cực em phải chịu sau này, lòng anh lại thấy nặng trĩu…”

Tần Du Du nói: “Em chưa từng nghĩ đến những điều đó, chỉ cần ở bên anh, em không sợ gì cả.”

“Anh biết,” Vệ Đông ôm cậu: “Nhưng anh vẫn muốn nắm lấy cơ hội này. Anh muốn cho em cuộc sống tốt đẹp, không phải đi theo người khác, mà là ở lại bên cạnh anh, cùng anh sống những ngày tháng hạnh phúc.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.