Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 37: Sòng bạc Macao



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team: Vạn Yên Chi Sào

– ————————————————-

Diệp Hạo im lặng không nói gì.

Đi tới một nơi xa lạ như Macao, hắn không muốn gây chuyện, hắn chỉ muốn yên ổn lừa mười mấy vạn thôi.

Thanh niên đó thấy Diệp Hạo không dám trả lời, nhìn về phía người chủ trì nói.

– Chia bài đi.

Người chủ trì lấy ra một bộ tú lơ khơ chia đến trước mặt mọi người, làm mặt năm người nghiêm túc lại, bọn họ không thể không cẩn trọng.

Trong quá trình này, không ai nói cái gì, thanh niên có hình xăm không cần lật xem bài mình, mà tiện tay ném một jeton màu vàng.

– Tôi theo.

Nhà dưới thanh niên có hình xăm cũng không xem bài, thực ra lúc bắt đầu không có mấy người sẽ xem bài mình.

Bởi vì sau khi xem bài sẽ cho kẻ khác một loại ảo giác bài người này không tệ, mà làm thế, mấy người nhà dưới cũng sẽ xem bài theo, đến lúc đó tiền thắng chắc chắn sẽ bị rút lại. Hơn nữa, nếu bài mình không lớn không nhỏ, vậy nên theo hay không theo đây?

Không theo sẽ cảm thấy đáng tiếc, theo thì có khả năng sẽ mất hết, còn nữa, một khi mình nhìn bài rồi, cần phải chú ý gấp bội.

Đợi năm người theo hai vòng, một lão phụ trung niên bắt đầu nhìn bài của mình.

Khi bà ta nhìn thấy át chủ bài đứng đầu của mình chỉ là cơ 10 thì ảo não, ném bài sang một bên.

– Tôi bỏ.

Diệp Hạo đứng một bên lẳng lặng xem, hắn dễ dàng nhìn thấu tất cả lá bài của mọi người đang chơi trước mặt. Sau khi thấy tất cả, Diệp Hạo đã biết tên thanh niên có hình xăm này sẽ thắng.

Bởi vì át chủ bài của anh ta là một cây sảnh 3, 4, 5.

Trong poker, cái này rất lớn.

Quả nhiên ván này tên thanh niên có hình xăm thắng 3000.

Anh ta gạt jeton đến trước mặt mình cười to nói:

– Vận khí ngày hôm nay không tệ.

Sắc mặt bốn nhà còn lại đều có chút khó coi, bài nhà mình không đẹp thì có thể nói ai được chứ?

Nhưng hôm nay vận khí tên thanh niên có hình xăm coi như không tệ, bởi vì năm bàn tiếp theo anh ta thắng ba, lúc này tiền mặt anh ta thắng cũng đã hơn 1 vạn.

Một người phụ nữ trang điểm đậm tức giận rời đi, Diệp Hạo nhanh chóng tiến lên ngồi xuống vị trí của bà ta.

Thanh niên có hình xăm liếc Diệp Hạo một cái nói:

– Lại có một người tới đưa tiền.

Diệp Hạo cười không thèm để ý, đấu võ mồm không có ý nghĩa.

Đợi lát nữa Diệp Hạo sẽ cho anh ta hiểu được cuối cùng hôm nay sẽ ai đưa tiền cho ai?

Đợi người chủ trì chia cho năm người xong, Diệp Hạo liền khởi động chức năng Thấu Thị Nhãn.

Trong vòng 0.5 giây Diệp Hạo nhanh chóng nhìn thấu tất cả quân bài chưa lật của năm người.

Khiến Diệp Hạo bất đắc dĩ chính là, trong bốn người có một người xếp bài cùng hoa.

– Lên đi.

– Tôi theo.

Rất nhanh đến lượt Diệp Hạo nói, làm bốn người không còn gì để nói chính là, Diệp Hạo vậy mà trực tiếp xem bài.

Đánh như vậy cũng quá bảo thủ rồi?

Diệp Chí Quốc và Quách Tú đứng phía sau Diệp Hạo, khi bọn họ nhìn thấy bài của Diệp Hạo là đôi A, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ vui mừng lẫn sợ hãi.

Trong lòng đám thanh niên có hình xăm khẽ động, có vẻ bài tên này không nhỏ đâu!

Bọn họ quyết định đợi Diệp Hạo ra giá theo, họ cũng phải nhìn bài mình mới được.

Nhưng khiến Diệp Chí Quốc và Quách Tú kinh ngạc chính là, Diệp Hạo ném bài đi:

– Tôi từ bỏ.

– Từ bỏ sao?

Diệp Chí Quốc nóng nảy:

– Con thấy rõ bài con không?

Diệp Hạo cho Diệp Chí Quốc ánh mắt an tâm chớ vội, nhưng ông vẫn không thể bình tĩnh được.

Ông muốn biết rốt cuộc Diệp Hạo có biết chơi Poker không?

Quách Tú giật giật ống tay áo Diệp Chí Quốc nói:

– Nghe con trai đi.

– Thằng nhóc này!

Diệp Chí Quốc muốn nói Diệp Hạo đang đánh lung tung, nhưng sau khi thấy ánh mắt cảnh cáo của Quách Tú, nhanh chóng nuốt lời muốn nói xuống.

Ván thứ hai Diệp Hạo vẫn là người đầu tiên nhìn bài, sau đó Diệp Hạo lại ném bài trong tay đi.

Lần này trái lại Diệp Chí Quốc không nói cái gì, vì bài Diệp Hạo chỉ có quân J đứng đầu, bài này vừa nhìn đã biết nhất định sẽ thua.

Khiến Diệp Hạo im lặng, hình như vận khí bản thân rất tệ, bởi vì năm ván liên tục bài của Diệp Hạo đều xấu.

– Tôi bảo này, cậu đến đưa tiền cho chúng tôi sao?

Thanh niên có hình xăm nhìn Diệp Hạo nói.

Poker chỉ cần ra sân thì phải chơi đến khi hết tiền.

Bởi vậy năm bàn, Diệp Hạo đã ném đi 500.

– Hiện giờ nói như vậy không phải hơi sớm sao?

Đối phương gây hấn lần nữa khiến Diệp Hạo không khỏi hơi tức giận.

– Ha ha, có bản lĩnh cậu theo đến cùng đi.

Người thanh niên nói xong liền ném đi hai joten màu vàng.

Người thanh niên có hình xăm trực tiếp nói giá.

Diệp Hạo dùng Thấu Thị Nhãn liếc qua, trong lòng liền vui như nở hoa.

Ván này bài của năm người đều không đẹp, nhưng bài của hắn lớn nhất.

Sau khi nhìn thấy vậy Diệp Hạo không nhìn bài nữa nói với Diệp Chí Quốc đứng bên cạnh mình:

– Cha, cha lại đi mua một chút joten đi.

– Mua bao nhiêu?

– 2000 ạ.

Diệp Hạo suy nghĩ một lát rồi nói.

Diệp Chí Quốc khẽ run rẩy nói:

– Con chắc chắn không?

– Con chắc chắn.

– Được rồi.

Diệp Chí Quốc quay người rời đi.

Diệp Chí Quốc vừa mới rời đi Diệp Hạo liền lấy ra hai joten màu vàng ném ra:

– Tôi có bản lĩnh theo tới cùng.

– Ai ôi, nhóc con, có gan đó!

A Văn cười ha ha, sau đó lại lấy ra hai joten màu vàng ném ra ngoài:

– Có bản lĩnh thì theo tôi tám vòng mười vòng đi.

A Văn nói theo tám vòng mười vòng chỉ là nói linh tinh.

Tất cả mọi người còn chưa nhìn bài, ai biết người nào lớn hơn chứ?

Trừ phi vận khí của anh ta vô cùng tốt mới được.

– Tôi thì không sao cả, chỉ sợ anh không dám thôi.

Diệp Hạo nhún vai nói.

Diệp Hạo không quan tâm theo bao nhiêu lần, theo dài đằng đẵng cũng không sao cả.

– Cậu.

A Văn tức giận nói.

Bây giờ Diệp Hạo cũng đã thấy rõ, sớm muộn gì mình cũng phải đắc tội anh ta.

Ba nhà còn lại thấy hai nhà như vậy thì từng người một bắt đầu xem bài, rong đó có một nhà có đôi hai, nhà này do dự một lát, liền tăng gấp đôi giá bảo theo tiếp.

Diệp Hạo không nhìn nhà này, vẫn ném ra hai joten màu vàng, sau đó Diệp Hạo cười tủm tỉm nhìn về phía A Văn.

Lúc này, A Văn có chút xoắn xuýt.

Loại tình huống này anh ta nên nhìn bài.

Vấn đề bây giờ không phải thế, nếu nhìn bài không phải nhận mình sợ sao?

– Theo.

A Văn quyết định cho dù thua ngàn đồng cũng phải đi theo.

Khi Diệp Hạo theo tới lần thứ năm, nhà bài kia cười khổ một cái rồi ném bài đi.

Như vậy quá mạo hiểm, phải biết rằng hiện giờ đã ném ra 2000 rồi.

Mà dựa theo tình hình của hai nhà này, có trời mới biết rốt cuộc phải theo bao nhiêu.

– Bây giờ chỉ có hai nhà chúng ta.

Diệp Hạo chỉ joten trên mặt bàn nói:

– Như vậy đi, chúng ta tố hết nhé, tôi để hết joten bên này lên trên, nếu anh cảm thấy chưa đã nghiền, tôi lại đi lấy thêm joten nữa.

Sắc mặt A Văn tối sầm.

Joten bên Diệp Hạo còn có 2400.

Chuyện đã đến nước này, A Văn tuyệt đối không có khả năng lùi bước.

– Tố hết.

A Văn lấy ra 22 joten màu vàng thả vào.

A Văn cẩn thận từng li từng tí lật con át chủ bài số một, khi anh ta nhìn thấy con át chủ bài này là A bích, trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười.

Bài xấu đến mấy đi đầu là còn A, xem như không tệ rồi.

Sau đó A Văn cẩn thận lật ra lá bài thứ hai.

K bích.

Trái tim A Văn sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chỉ cần con át chủ bài cuối cùng thuộc quân bích mà nói, hắn ta gần như thắng chắc, về phần Q bích trái lại A Văn không có nghĩ tới, khả năng này thật sự quá thấp.

Lúc A Văn nhìn thấy cạnh góc màu đỏ liền ý thức được bài này của mình chỉ có lá A đứng đầu.

– Có bản lĩnh cậu ra đôi đi.

A Văn lật ba lá bài lên, khiêu khích nhìn Diệp Hạo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.